LÌA XA ƯU PHIỀN - NGUYỆT LỘC

Còn về Huyễn yêu bên cạnh, Tiểu A Niệm sớm đã không thể chờ đợi nữa.

Lúc trước ta tặng cho cô bé một con d.a.o ngắn, mấy ngày nay cô bé ngày ngày luyện tập, luyện tập làm sao để đ.â.m xuống mà không lập tức mất mạng.

Chỉ là làm cho m.á.u chảy không ngừng, càng ngày càng đau, rồi tiếp tục chảy máu, sau đó tiếp tục đau.

Cho đến khi từng mảnh thịt cuối cùng trên cơ thể bị nạo sạch mới thôi.

"Tiểu A Niệm, con có thể làm được không?"

Phương pháp trả thù như vậy thật sự quá đẫm máu, ta lo lắng cho cô bé, suy cho cùng bây giờ Tiểu A Niệm vẫn còn quá nhỏ.

Nhưng ánh mắt cô bé rất kiên định: "Con đã thấy các thúc thúc và bá bá trong thôn c.h.ế.t như thế nào, con đã thấy cha bị yêu nữ này tra tấn như thế nào, nhiều m.á.u như vậy, đau đớn như vậy, con đã chịu đựng hết. Hiện giờ chỉ là g.i.ế.c một kẻ thù, ồ, là yêu, có gì mà phải sợ?"

Mang theo khuôn mặt của Thẩm Thư Ý, đến bây giờ Phương Vân Châu vẫn còn bảo vệ ả ta, quát lên với Tiểu A Niệm.

"Bây giờ nàng đang bị thương nặng, hiện tại ra tay với nàng có phải thắng mà không vinh không!"

Tiểu A Niệm cười lạnh.

"Có phải đầu óc ngươi có vấn đề? Đứng trước một con yêu đã g.i.ế.c cả nhà ta, ta còn cần nói đạo lý gì với nó? Sao ngươi không nghĩ bây giờ ta chỉ mới bảy tuổi, không còn người thân, mà ngươi lại có thể nói những lời như thế, chẳng trách ngươi lại giữ con yêu quái này lại, bởi vì lòng ngươi dơ bẩn, cho nên muốn dẫn m.á.u của yêu tộc vào trong cơ thể, sau đó thắng mà không vinh. Với loại người như ngươi có tư cách gì nói chuyện!"

Ta thực sự càng thêm thích tiểu đồ đệ này của ta.

12

Huyễn yêu kia 178 ngày sau mới thật sự chết.


Cái c.h.ế.t rất đau khổ.

“Trong thôn có tổng cộng 179 người, ngoại trừ con, tất cả đều bị g.i.ế.c c.h.ế.t thảm khốc, vì vậy con đã cho nó sống lâu đến vậy, mỗi ngày đ.â.m một nhát, để trả thù cho người thân."

Khi giơ d.a.o lần đầu tiên, tay của Tiểu A Niệm run rẩy không ngừng.

Lần đ.â.m thứ hai, đôi tay vẫn run rẩy.

Nhưng dần dần về sau, ánh mắt cô bé trở nên quyết đoán hơn, trong đó có sự thù hận, cũng vì đại nghĩa trừ ma cho chúng sinh trong thiên hạ.

Còn về Phương Văn Châu, tạm thời bị giam giữ ở núi sau, phế tất cả linh lực.

Ta tự tay c.h.é.m đứt tiên mạch của hắn ta, để hắn ta cả đời này không thể tu tiên, thậm chí m.á.u yêu tộc trong người hắn ta sẽ ngày đêm cắn nuốt hắn ta, khiến hắn ta vô cùng đau đớn.

Tại sao ngay từ đầu ta không g.i.ế.c hắn?

Nếu c.h.ế.t quá dễ dàng thì đó là một ân huệ.

Vì vậy, ta chờ.

Chờ đến ba tháng sau, sư phụ của ta phi thăng, ta kế thừa vị trí chưởng môn.


Vào ngày kế nhiệm, ta cố tình để Phương Văn Châu ‘trốn thoát’, để hắn ta chứng kiến ta leo lên chức vị mà hắn ta mơ ước.

Hắn ta như điên cuồng lao vào ta: "Không, vị trí này là của ta! Ta mới là chưởng môn, ta mới là chưởng môn!"


Lưỡi kiếm ‘Khước Tà’ xuyên qua trái tim ta ở kiếp trước.

Vì vậy, trong kiếp này, ta mang theo kiếm thần thuộc về chưởng môn, trước mặt đám đông, tự tay chặt đứt tứ chi của hắn ta, không chỉ là tiên mạch, mà cả các kinh mạch bình thường của tứ chi, tất cả đã bị ta đập vỡ.

Cuối cùng, nguyên thần có thể đầu thai chuyến thế cũng bị ta bỏ vào lò luyện đan.

Trải qua vô vàn nỗi đau của ngọn lửa.

Phương Văn Châu, ta chỉ là dùng cách của hắn ta để trừng trị hắn ta mà thôi.

Đến tận bây giờ, cuối cùng ta cũng đã báo thù xong.

13

Ta trở thành chưởng môn mới.

Luôn ghi nhớ tổ huấn của tông môn: Chăm chỉ học tập tiên thuật, tiêu diệt hết yêu ma quấy phá trên thiên hạ, bảo vệ bình an cho dân chúng một vùng.

14

Còn về Tiểu A Niệm, cô bé cũng luôn ghi nhớ tổ huấn, luyện tập mỗi ngày, không dám quên một ngày nào.

Chỉ là câu chuyện thuộc cho cô bé.

Khi cô bé mười lăm tuổi, sau khi học tập thành tài liền rời núi để diệt trừ yêu ma, khi mất tích bất ngờ, câu chuyện bắt đầu từ đó.

Hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi