LÌA XA ƯU PHIỀN - NGUYỆT LỘC

Chưa kể ta tu tiên thuật vốn là để trừ ma, tay sao có thể không nhuốm m.á.u tươi?

Trừ phi—

Ta sẽ tự nhốt mình trên núi này mãi mãi, chỉ chuyên tâm làm thê tử của Phương Văn Châu, từ đó không quan tâm thế tục, trở thành một con rối không khác gì nữ tử phàm trần.

Nhưng nếu như vậy, sư phụ cần gì phải nhọc công đưa ta lên núi, dạy ta tiên thuật?

Ông ấy vốn đã đặt kỳ vọng rất lớn vào ta.

Ta tiếp tục nói: "Con chỉ nghĩ nếu đã không xứng đáng, vậy thì hủy hôn luôn đi.

Đại sư huynh có lẽ thích nữ nhân hiền lương thục đức, nhưng con thực sự không học được điều này. Con muốn thay sư phụ bảo vệ Linh Sơn, muốn tiếp tục trừ ma vệ đạo..."

"Tiểu sư muội!"

Phương Văn Châu rốt cuộc không nhịn được, mở miệng cắt ngang lời ta.

Sư phụ hơi nhíu mày, đưa tay vuốt nhẹ đầu ta, giọng nói không rõ vui buồn từ trên đầu ta truyền xuống: "Văn Châu, ngươi là đại sư huynh, càng nên hiểu rõ tổ huấn của môn phái ta. Bất kể nam hay nữ, đều là người tu tiên, lấy việc trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ, tay nhất định sẽ nhuốm m.á.u của tà ma. Nhưng nếu ngươi thích nữ tử hiền lương thục đức thì không thể kết duyên với A Ưu của ta được. Hôn sự này, vẫn nên từ bỏ đi!"



Sư phụ đối xử với các sư huynh luôn bình đẳng, không ai thân thiết hơn ai, cũng không có ai xa lánh hơn ai. Chỉ vì có ta nên ông ấy mới quan tâm Phương Văn Châu nhiều hơn.

Nhưng suy cho cùng ta là người được sư phụ nuôi lớn.

Những gì ta học được ngày hôm nay, đều do ông ấy tự tay dạy dỗ.

Ông ấy muốn mãi mãi bảo vệ Linh Sơn, cũng muốn nhân gian không còn yêu ma tác quái. Vì vậy ta là đệ tử của ông ấy, đương nhiên phải kế thừa ý chí của ông ấy, dành cả đời mình để trừ ma vệ đạo.

Nếu có điều mâu thuẫn, vậy thì hôn sự này phải cân nhắc lại.

Sắc mặt Phương Văn Châu lập tức tái nhợt, ngay lập tức quỳ xuống: "Đệ tử nói năng hồ đồ, chỉ là nhất thời thất thố, không có ý chê trách tiểu sư muội không tốt, đời này cũng chỉ muốn cưới tiểu sư muội làm thê tử, xin chưởng môn đừng hủy mối hôn sự này!"

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta, nhìn thấy sự hoảng loạn và bối rối trong mắt hắn ta, càng cảm thấy thỏa mãn.

Phương Văn Châu à Phương Văn Châu, như vậy đã hoảng loạn rồi sao?

Từ trước đến nay, ta là người biết ân báo ân, kiếp trước ngươi cho ta bao nhiêu đau khổ, ta tự nhiên phải đòi lại gấp đôi.


Hôm nay, chỉ là khởi đầu mà thôi.

4



Hôn sự này rốt cuộc không bị hủy bỏ.

Phương Văn Châu là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, trước khi hắn ta phạm lỗi lớn, vẫn phải nể mặt trưởng lão.

Nói hủy là hủy, thì chính là tát vào mặt trưởng lão.

Vì vậy chỉ là tạm hoãn hôn sự.

Nhưng từ "tạm hoãn" trước nay luôn rất tinh tế, ba tháng hay năm tháng là tạm hoãn, ba năm hay năm năm cũng là tạm hoãn.

Ta có thể chờ, nhưng Phương Văn Châu thì không thể chờ nổi.

Sau ngày ta đề nghị hủy hôn, Phương Văn Châu liền thay đổi thái độ, không còn những lời dạy dỗ và đe dọa như trước, mà lại trở về làm đại sư huynh dịu dàng, chu đáo.

Bất kể ta muốn linh hoa trên đảo Nam Hải, hay là những thứ lạ lẫm ở nhân gian, chỉ cần ta thể hiện chút ý muốn, hắn ta luôn nhanh chóng mang về trong thời gian ngắn nhất, sau đó cố tình trước mặt các sư huynh đệ, tự tay trao cho ta.

Ta không nhận, coi như không thấy hắn ta.

Các sư huynh đệ tỷ muội đều cảm thán tình cảm sâu đậm của đại sư huynh dành cho ta, lại ngầm tỏ vẻ không hài lòng khi ta đề nghị hủy hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi