LỊCH SỬ TIẾN HÓA CỦA THẦY BÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thạch Khải cho rằng đã tìm được bằng chứng phạm tội của Thiệu Trạch thì mọi chuyện sẽ được lật lại.

Không ngờ chỉ mới mấy ngày, Lữ Tĩnh lại dùng tin nhắn hẹn cô ra ngoài.
Thạch Khải cảm thấy rất bất lực chạy đến bệnh viện hẹn gặp nhau qua tin nhắn, mặt tối sầm nói: "Cô thám tử dũng cảm, tôi rất bận, không có việc gì cũng đừng liên lạc với tôi."
Cô đã lên kế hoạch đi cua anh chàng đẹp trai.

Kết quả vì đưa Thiệu Trạch ra trước công lý đã bận rộn suốt thời gian qua, cuộc hẹn hò đều bị xáo trộn.
"Cô bận rộn đi xem bói cho người ta, tiện thể sau lưng báo công an à?" Lữ Tĩnh cười, trên mặt vô cùng dịu dàng: "Gặp cô mấy lần, dường như tôi chưa chính thức giới thiệu bản thân mình.

Xin chào, tôi tên là Lữ Tĩnh."
"Thạch Khải." Thạch Khải nhíu mày: "Cô đã tin tưởng những lời tôi nói?"

Lữ Tĩnh không có trả lời trực tiếp, ngược lại cảm thán một câu: "Thiệu Quan Tinh ngưỡng mộ đại sư bói toán giỏi quả nhiên là cô."
Sau đó cô ta liếc mắt nhìn Thạch Khải: "Cho nên người ta nói thầy bói đều là kẻ lừa đảo.

Cái gì mà Thiệu Trạch đạo đức xấu? Vì điều đó mà bói không ra bằng chứng ở đâu, chỉ nói những lời vô nghĩa."
Thạch Khải cũng không tiếp lời, cắt đứt chủ đề: "Ngày hôm nay cô hẹn gặp tôi có chuyện gì?"
Lữ Tĩnh lập tức chuyển chủ đề: "Đây là bệnh viện nơi Trịnh Phúc đang ở.

Nếu như cô thật sự giỏi như vậy thì bói xem anh ta có thể tỉnh lại hay không?"
"..." Cô không thể khống chế được dị năng, không có được video ai biết được từ khóa không có nhắc đến hay là không có hy vọng tỉnh lại chứ?
Thạch Khải không nói lời nào, trong lòng tổ chức ngôn ngữ, suy nghĩ nên trả lời làm sao tương đối thích hợp.
Còn Lữ Tĩnh tiếp tục nói: "Tôi không biết cô có tính được hay không, Thiệu Quan Tinh từng đến bệnh viện tìm ba mẹ của Trịnh Phúc.

Ông ta muốn tặng cho bọn họ một số tiền để Trịnh Phúc ở bệnh viện cố gắng điều dưỡng.

Nhưng điều kiện là ba mẹ của Trịnh Phúc nhất định phải nói ở trên toà án rằng đồng ý tha thứ cho Thiệu Trạch, xin toàn án giảm nhẹ hình phạt."
"Ba của Trịnh Phúc trực tiếp kêu Thiệu Quan Tinh cút đi.

Nhưng mẹ của Trịnh Phúc đã khóc.

Theo bà, điều kiện gia đình bọn họ ở mức trung bình, không có cách nào để Trịnh Phúc vẫn luôn ở trong bệnh viện.

Nếu như đồng ý thì con trai sẽ có tiền tiếp tục ở lại bệnh viện cố gắng điều dưỡng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bình phục."
"Thiệu Trạch là một tên cặn bã, làm sai chuyện còn không biết hối cải, cố ý giết người.


Nếu như anh ta được giảm hình phạt, tôi sẽ cảm thấy rất bất công.

Nhưng đứng dưới góc độ của ba mẹ Trịnh, nếu như bọn họ lựa chọn cách thỏa hiệp thì tôi cũng có thể hiểu được."
"Cũng may khi mẹ Trịnh sắp thuyết phục được ba Trịnh rằng Thiệu Trạch sẽ được giảm nhẹ hình phạt thì nhà họ Trịnh đã nhận được số tiền giúp đỡ 200.000 từ một người tốt bụng ẩn danh, trong tay có thêm tiền cũng rộng rãi hơi.

Ba Trịnh đã đưa con trai về nhà để chăm sóc, quyết tâm muốn cho Thiệu Trạch nhận được hình phạt nên có."
Cuối cùng, Lữ Tĩnh kết luận: "Tôi hy vọng người tốt có thể được bình an."
Sau một hồi im lặng, Thạch Khải cố ý nhỏ giọng để đảm bảo rằng chỉ có một mình Lữ Tĩnh nghe thấy: "Trong vòng 100 ngày, Trịnh Phúc sẽ khôi phục lại bình thường."
Cô vừa nhìn thấy cảnh này trong video mới.
"100 ngày." Lữ Tĩnh lặp lại từ này với sắc mặt phức tạp.
Mặc dù rất nhiều chuyện đều cho thấy Thạch Khải xác thực là cao nhân.

Nhưng khi Thạch Khải nói ra khỏi miệng câu gì với vẻ chắc chắn thì cô ta lại không sẵn lòng tin vào những điều không phải khoa học.
"So với nhà họ Trịnh, cô không bằng lo lắng cho người tốt bụng kia, chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ bán nhẫn ngọc thành tiền là được.

Cô ta không sợ rắc rối tìm đến nhà à? Cô ta cũng không lo lắng Thiệu Quan Tinh trả đũa sao?" Thạch Khải nhìn trời, như thể đang nói chuyện với không khí.
Lữ Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, thể đang nói chuyện với không khí giống cô: "Người tốt bụng cũng không phải ngu.

Người tốt bụng đặc biệt kéo Thiệu Quan Tinh đến hẻm nhỏ thăm dò, toàn bộ số tiền bán nhẫn tặng cho nhà họ Trịnh, 1 xu cũng không giữ lại.

Trong tay còn có biên lai bán hàng và quyên góp làm bằng chứng, số tiền như nhau.


Ai nhận hối lộ lại tặng hết tiền chứ? Rõ ràng là hiểu lầm."
"Hơn nữa, chính là Thiệu Quan Tinh hối lộ.

Nếu ông ta trả đũa thì bản thân ông ta sẽ gặp rắc rối.

Bởi vậy khả năng không quá lớn, lùi một bước coi như đầu óc ông ta không bình thường chạy đi tự thú, người tốt bụng cũng chỉ giúp Thiệu Quan Tinh bày tỏ xin lỗi với nhà họ Trịnh mà thôi.

Bằng chứng đều có, không sao đâu."
"Nếu như vẫn luôn làm việc chính nghĩa, những việc này không cần lo lắng."
Sau khi nói dông dài một đống, Lữ Tĩnh nhìn về phía Thạch Khải: "Cô nói, nếu như Thiệu Quan Tinh biết tiền ông ta hối lộ đã trở thành chướng ngại vật trên con đường cứu con trai mình, ông ta sẽ trông như thế nào?"
"Mặc kệ trông như thế nào, sắc mặt nhất định rất khó coi." Thạch Khải thở dài: "Cho nên mới nói, đừng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình, sẽ không quay đầu lại được.

Càng cố gắng ôm may mắn càng làm điều trái với lương tâm thì càng sẽ số con rệp.

Nhưng biết tất cả thuận lợi, tôi cũng an tâm rồi."
Thạch Khải nghiêng đầu dò hỏi: "Tôi cũng không cần đến đồn công an uống trà chứ?"
Lữ Tĩnh
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi