- Edit + Beta: Una
---------------------------
Trong chớp mắt, Ngôn Hạ nhanh chóng dùng sự lạnh lùng để che dấu tâm trạng sợ hãi của bản thân, cô liếc mắt nhìn qua rồi lập tức đi về phía trước, nhưng tóc húi cua lại duỗi tay cản đường đi của cô.
Thấy Ngôn Hạ định rời đi, nụ cười trên mặt hắn biến mất, để lộ ra vẻ mặt hung ác vốn có.
"Sao lại phải rời đi, bạn cũ gặp mặt không cùng tâm sự sao?"
Ngôn Hạ nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, dường như sự đau đớn ấy có thể tiếp thêm dũng khí cho cô, nhưng giọng nói và vẻ mặt của cô vẫn lạnh lùng: "Tôi và các người có gì tốt để trò chuyện."
Lúc trước ba Ngôn mắc nợ nần, lại thêm lâu ngày không trả được tiền nên chủ nợ liền tìm đến công ty đòi nợ.
Nơi đó có rất nhiều người như bọn họ, không cần mạng chỉ cần tiền, mỗi ngày đều tới đòi tiền.
Mà bọn tóc húi cua này là mấy kẻ đòi nợ hung hãn nhất.
Nhưng hiện tại khoản nợ đã thanh toán xong, Ngôn Hạ không biết bằng cách nào mà bọn chúng lại tìm được cô, hôm nay còn đứng đây chặn cửa.
"Sao lại không có chuyện để nói?" Tóc húi cua nhìn cô chằm chằm, giống như sói đói nhìn chằm chằm khối thịt mỡ béo gần miệng.
"Chúng ta tâm sự chuyện quá khứ mà gia đình cô từng trải qua." Từng chữ từng chữ tóc húi cua nói ra mang theo dụng ý xấu dày đặc, hắn không hề miễn cưỡng bản thân để làm ra vẻ cái bộ dạng giả dối.
Bộ dáng hiện tại của tóc húi cua Ngôn Hạ đã thấy nhiều rồi, mỗi lần hắn cầm con dao bổ dưa* hoặc gậy gộc tới đòi nợ đều là bộ dáng này.
"Thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên." Ngôn Hạ nói lại một câu giống với dòng chữ viết trên cổng nhà cô lúc trước, "Bây giờ cũng đã trả hết nợ, các người còn đến tìm tôi làm gì?"
Hai tên bên cạnh đi theo đầu húi cua đều nhìn không nổi, bọn họ nhìn không quen việc đại ca bị một người phụ nữ đối xử bằng thái độ gay gắt như vậy, một người trong số chúng thò tay ra, hung hăng đẩy Ngôn Hạ một cái.
"Nói chuyện tử tế với mày, nếu miệng lưỡi mày còn sắc bén như vậy thì đừng trách chúng tao cho mày một ly rượu phạt."
Chỉ là cho dù tên đó đã cảnh cáo, nhưng tay hắn còn chưa kịp hạ xuống thì Ngôn Hạ đã cầm món đồ chơi trong tay đập về phía hắn.
Bề mặt ngoài của món đồ chơi bằng nhựa bị ma sát trong gió nên làm tay của tên nọ bị thương, rất nhanh sau đó những giọt máu nhỏ chảy ra theo miệng vết thương.
Vốn là kẻ thường đánh nhau giành giật sự sống nơi chợ đen đầu đường, không thể ngụy trang thân sĩ* được vài giây, nên việc này đã khiến hắn bộc lộ ra bộ mặt hung ác.
Chỗ này là lối vào ngay chân cầu thang, phía trên còn gắn camera giám sát, chấm đỏ trong ống kính vẫn luôn nhấp nháy, nhưng hắn chẳng hề e sợ mà bước thẳng tới chỗ Ngôn Hạ, nhìn bộ dạng có vẻ như muốn dạy cho cô một bài học, để cô biết được thế nào là trời cao đất dày.
(*thân sĩ: những người tri thức, thuộc tầng lớp thượng lưu, ý chỉ một người đàn ông lịch sự, nhã nhặn, ga lăng.)
Điện thoại cô để trong túi nhưng lúc này đã không kịp thời gian ấn nút gọi khẩn cấp, Ngôn Hạ liền ném thức ăn cho mèo qua, nhất định phải tạo ra tiếng động để các cư dân tầng này nghe thấy.
Âm thanh vật nặng rơi trên đất rất nặng nề, trong không gian tương đối nhỏ và kín này còn phát ra tiếng vang.
Tiếng động nhỏ này còn chưa đủ, cô muốn la lên thành tiếng, đây mới là tiếng động lớn.
Không ngờ cô còn chưa kịp mở miệng thì đã có tiếng kêu của mèo vang lên, thanh âm thật to và bén nhọn, Ngôn Hạ nghe ra được đó là tiếng kêu của Sữa Bò.
Gã đàn ông kia đã bắt lấy tay Ngôn Hạ, dường như muốn kéo cô qua, tay còn lại thì che kín mũi và miệng của cô.
Không khí dơ bẩn đục ngầu khiến cô thấy buồn nôn, nếu có thể ngất đi trong giây phút này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại cô tuyệt đối không thể ngất xỉu.
Cô hung hăng cắn mạnh vào tay hắn, cắn rất dùng sức, cô đã cảm nhận được mùi máu tươi, nhưng tên này vẫn không chịu buông tay.
Tóc húi cua đi tới, hướng về phía cô chửi một tiếng.
"Con đĩ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Tên kia hô lên với tóc húi cua: "Anh, con chó cái này cắn em."
Tóc húi cua giương bàn tay muốn tát vào mặt cô, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt, có người đi tới hỏi bọn họ đang làm gì.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Trong đồn cảnh sát, anh cảnh sát trẻ tuổi đã rót cho cô một ly nước ấm, hẳn là anh ta vừa tốt nghiệp không bao lâu, một lòng chăn ấm nệm êm* vì nước vì dân.
Anh ta nói Ngôn Hạ đừng sợ, sẽ có cảnh sát và pháp luật đưa ra công lý cho cô.
Ngôn Hạ cúi đầu, sợi tóc che đi tầm mắt, cô không khóc cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn với anh ta.
(*chăn ấm nệm êm: ý trong câu thành ngữ này là diễn tả sự ấm êm, anh cảnh sát này đang hết lòng phục vụ để nhân dân được an tâm.)
Giọng của bọn tóc húi cua rất lớn, cách xa như vậy Ngôn Hạ cũng nghe được tiếng kêu la của bọn chúng.
"Nhiều nhất chúng tôi chỉ xảy ra, cái kia, cái gọi là xung đột tay chân, ai bảo con chó cái kia không có mắt, xúc phạm chúng tôi..."
Cảnh sát trẻ tuổi tức giận bất bình: "Những tên này đúng là cặn bã của xã hội."
Tóc húi cua thực sự là không hề sợ hãi, thời điểm xe cảnh sát đến, bọn chúng cùng nhau ngồi lên xe, hắn còn cười nói với Ngôn Hạ bằng thanh âm cà trớn: "Có bản lĩnh thì khiến tao ngồi tù tám năm mười năm đi, nếu không mày cũng đừng nghĩ đến việc sống dễ chịu."
Hắn ta quơ quơ điện thoại, giống như trong này cất giấu bí mật riêng tư gì mà Ngôn Hạ không biết rõ.
Ngôn Hạ ngẩng đầu nhìn anh cảnh sát trẻ, cô nhẹ giọng hỏi: "Hình phạt cao nhất dành cho bọn hắn là gì?"
Cảnh sát trẻ lúc này đang nói thì ngớ người, thực ra không cần hỏi thì Ngôn Hạ cũng có thể hiểu được chung chung rồi, bọn côn đồ này không gây ra thương tổn đáng kể cho cô, nhiều nhất cũng chỉ bị giáo dục chút rồi bị nhốt trong trại tạm giam vài ngày mà thôi.
Dù vậy, Ngôn Hạ vẫn nói với cảnh sát: "Nếu có thể, tôi hi vọng bọn hắn phải chịu xử phạt nghiêm trọng nhất."
Cô cũng không quan tâm đến bí mật trong chiếc điện thoại của tóc húi cua, cô rất rõ ràng rằng cô chưa từng bị ép buộc chụp mấy tấm hình khó coi, rất có thể tên tóc húi cua chỉ giả vờ bí ẩn để uy hiếp cô.
Người lập biên bản cho cô không phải vị cảnh sát trẻ tuổi này, mà đổi thành một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, khuôn mặt ấy khiến người ta có cảm giác rằng người này tới để trừ gian diệt ác, phát huy điều chính nghĩa.
Người này đối đãi với Ngôn Hạ theo thái độ giải quyết việc chung, không có chút cảm xúc cá nhân nào khi đặt câu hỏi.
Trong phòng thẩm vấn, cuối cùng Ngôn Hạ cũng không cần nghe thấy tiếng tóc húi cua và những người kia.
Khi cô điền xong biên bản, ánh đèn bên ngoài đã sáng rực lên, trừ bỏ cảnh sát trực ban cũng không còn bao nhiêu người.
Vị cảnh sát trung niên mặt chữ điền đưa cô ra ngoài.
Sau đó, việc đời thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc, ở bên ngoài bãi đỗ xe cô gặp lại Dụ Bạc.
Liệu có phải ông trời cố tình tạo ra những sự trùng hợp cho bọn họ, hay là do cùng sống trong một thành phố nên khả năng cao có thể thường xuyên gặp mặt.
Tinh thần anh trông rất tốt, và đang nói chuyện cùng người mặc cảnh phục màu đen.
Vị cảnh sát trung niên nhìn thấy người kia liền lập tức gọi một tiếng cục trưởng.
Một tiếng chào này khiến cho tầm mắt của hai người kia hướng sang đây.
Khi Dụ Bạc nhìn thấy Ngôn Hạ, mặc dù cảm xúc của anh thể hiện ra rất nhạt, nhưng Ngôn Hạ có thể cảm nhận được rằng anh có chút giật mình, sau đó đôi lông mày đẹp của anh nhăn lại.
Ánh đèn bên ngoài rất sáng, đủ để dễ dàng nắm bắt những thay đổi biểu cảm rất nhỏ trên mặt mỗi người, công nghệ hiện đại làm mờ nhạt ranh giới giữa ngày và đêm.
Ngôn Hạ gật đầu với anh, xem như là chào hỏi, trong tình huống có thể coi là xấu hổ lúc này, cô không nghĩ tới việc gặp phải Dụ Bạc.
Chẳng qua Dụ Bạc lại không có ý nghĩ này, anh đi tới sửa sang lại quần áo rời rạc của Ngôn Hạ thật tốt.
Hành động này vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ vẫn là một đôi tình nhân và có thể làm ra hành động thân mật như vậy.
"Tại sao em lại đến nơi này?" Giọng nói của anh dường như không có gì thay đổi nhiều, vẫn giống như thời thiếu niên trong trẻo và lạnh như băng, nhưng trong giọng điệu lại pha chút dịu dàng mà anh cẩn thận giấu bên trong.
Ngôn Hạ không nhìn anh, lúc Dụ Bạc giúp cô sửa sang lại cổ áo cô chưa kịp né tránh, hiện giờ cô lùi ra sau vài bước, lùi ra một khoảng cách với Dụ Bạc, rồi nói: "Có một chút việc."
Bốn chữ này có vẻ cứng nhắc lại lạnh nhạt.
Sau đó cô lại nói với viên cảnh sát trung niên: "Cảm ơn đã đưa tôi ra ngoài, tôi đi trước."
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Có thể nói Ngôn Hạ rất nóng lòng muốn rời khỏi đây, chỉ là lúc này bắt xe không dễ dàng, đoạn đường của cục cảnh sát quá hẻo lánh, cô không thấy một chiếc taxi nào chạy qua nơi này.
Mà điện thoại thì đã tắt máy từ lúc cô điền biên bản vì không còn đủ pin để hoạt động.
Sự tình phiền toái cứ một tầng lại đè thêm một tầng, Ngôn Hạ tựa nửa người vào gốc cây trồng ven đường, tâm trạng không tốt thậm chí còn nghĩ muốn hút một điếu thuốc, nhưng hiện tại trong tay cô không có điếu thuốc nào.
Những đồ vật như thuốc lá thực ra cô chỉ chạm qua vài lần ít ỏi thời học cấp ba.
Nhưng mỗi lần đều không có ngoại lệ mà bị Dụ Bạc ngăn cản.
Nói đến cũng thật kì lạ, thời trung học cô kiêu ngạo và nổi loạn đến không chịu được, nhưng sau khi quen Dụ Bạc cô lại ngoan vô cùng.
Nhưng cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, Dụ Bạc là người có khả năng quản lí cô còn tốt hơn cả cha mẹ và giáo viên của cô.
Sau khi cô tiếp xúc với Dụ Bạc cô mới phát hiện người này thoạt nhìn có tấm lòng rộng lượng, là học sinh xuất sắc trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại là kẻ cuồng kiểm soát.
Cô cắn môi, quyết định không chịu khổ chờ đợi ở nơi này, đi xa thêm chút chắc có thể bắt được xe.
Khi cô đang nghĩ về xe liền có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, một chiếc Audi màu đen nhìn tổng thể có vẻ khiêm tốn, không hề khoa trương.
Nhưng Ngôn Hạ lại cảm thấy có chút quen mắt.
Mỗi lần gặp mặt đều thấy anh ngồi những chiếc xe không giống nhau.
Dụ Bạc đứng ở phía sau, nói với cô: "Tôi đưa em về."
"Không cần." Ngôn Hạ thẳng thắn từ chối, cô lấy khăn quàng cổ trong túi ra bịt kín miệng và cổ của mình.
Biểu hiện rõ ràng rằng mình không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Cô bỏ qua chiếc xe và tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng chiếc Audi kia vẫn chậm rãi đi theo cô, cũng không biết người lái trong xe là ai, có thể lái một chiếc ô tô chậm hơn so với con người đi bộ thực ra cũng cần kỹ năng nhất định.
Cô đi bao lâu thì chiếc xe kia liền đi theo bấy lâu.
Tính khí của Ngôn Hạ nổi lên, cô dừng lại, xoay người, sau đó trực tiếp ném chiếc túi trong tay qua.
"Dụ Bạc anh có bệnh à, vì sao vẫn đi theo tôi?!"
Cô xuống tay hoàn toàn không khống chế mà dùng toàn bộ sức lực.
Sợi dây xích trên túi đập vào người Dụ Bạc, nếu không may bị đập trúng, mặt của anh nhất định sẽ bị sợi xích cắt ra vết thương.
Nhưng Dụ Bạc đã tiếp được cái túi.
Cho dù bị đối xử như vậy, Dụ Bạc cũng không có dấu hiệu tức giận, ít nhất nhìn ngoài mặt là như vậy.
Anh buông suy nghĩ mà nhìn Ngôn Hạ, lông mi đen hơi rũ xuống một độ cong như lưỡi dao tuốt ra khỏi vỏ, đè xuống ánh mắt lạnh lẽo.
Anh vẫn nói câu vừa nãy: "Tôi đưa em về."
Dụ Bạc cầm túi của Ngôn Hạ trên tay nhưng không trả lại cho cô.
Chiếc Audi vâng theo ý muốn của chủ nhân, lặng lẽ đi theo bên người bọn họ, thân xe màu đen cơ hồ hòa cùng một thể với màn đêm.
Anh liếc nhìn chiếc túi trong tay, bỗng nhiên mỉm cười với cô, ánh mắt lạnh lẽo chợt tan rã theo nụ cười, giống như làn nước mùa xuân dịu dàng.
"Bây giờ hẳn là chỉ có anh mới đưa em về được."
Trong túi có chứa điện thoại, chìa khóa và ví tiền.
Toàn bộ tài sản của Ngôn Hạ đều ở trong tay Dụ Bạc.
Cô nhìn Dụ Bạc một lúc lâu, nói ra từ biến thái, sau đó nặng nề mà kéo cửa xe ra ngồi vào.
Khi đóng cửa lại động tác rất mạnh, giống như đang trút giận.
Dụ Bạc lên xe từ cửa bên kia, động tác trầm ổn, không hề bị cảm xúc của Ngôn Hạ làm ảnh hưởng.
Sau khi tài xế khởi động xe, Dụ Bạc trả lại chiếc túi trên tay cho cô.
Ngôn Hạ không nhận lấy, cô khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ghế ngồi phía trước nhưng không nhìn Dụ Bạc.
Nụ cười dịu dàng trong mắt Dụ Bạc phút chốc đã biến mất, giống như hòa vào bóng đêm sâu lắng.
Khi tâm trạng Ngôn Hạ tồi tệ liền không thể che dấu được sự nóng nảy của mình, tất cả các loại ương bướng và khó tính đều hiện ra toàn bộ: "Không phải vừa nãy anh còn không chịu trả lại túi cho tôi, ép buộc tôi lên xe của anh, bây giờ còn giả vờ làm người tốt, Dụ Bạc anh có cảm thấy bản thân ghê tởm hay không?".