LIÊN LÝ CHI ĐẦU - BĂNG MĨ THỨC BẤT GIA ĐƯỜNG

 5

 

Ta đi loanh quanh trong vườn, chợt nhìn thấy Thẩm Thư đang cho cá ăn bên hồ.

 

Mẫu thân bước tới an ủi nàng.

 

“Thư nhi, sao trông con buồn bã vậy? Ngay cả bữa sáng cũng không ăn.”

 

“Người có thể đuổi Thẩm Diêu đi được không? Con không tin rằng mười lăm năm tình cảm của chúng ta lại không bằng vài ngày ngắn ngủi.”

 

Mẫu thân Triệu thị lập tức sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:

 

“Thư nhi, m.á.u mủ tình thâm, lời hôm nay ta coi như con chưa từng nói.”

 

“Diêu nhi là cốt nhục rứt ra từ thân ta. Mười lăm năm, ta chưa từng ôm nó, chưa từng nuôi dưỡng nó. Tất cả tình yêu ta dành cho nó, ta đều đã dồn hết cho con. Sao con lại nhẫn tâm thốt ra những lời như vậy?”

 

“Người đừng khóc, là con sai, là con không đúng. Con sẽ không nói những lời như thế nữa.”

 

“Con hãy hòa thuận với Diêu nhi. Ta sinh ra, ta nuôi dưỡng, tất cả đều là con của ta.”

 

Thẩm Thư ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau khi mẫu thân Triệu thị rời đi, nàng ta liền đem cơn giận dữ trút vào thức ăn của cá.

 

Ta cầm trong tay quả cung tiến từ phương Nam đưa đến, vừa ăn vừa khẽ cười lạnh.

 

Mẫu thân à, thật xin lỗi, người mong muốn anh em hòa thuận, cả nhà vui vẻ đầm ấm, nhưng đáng tiếc, có kẻ lại cố tình chọc giận Thái Tuế.

 

Mà ta trời sinh đã không chịu được cát trong mắt.

 

Ăn xong quả, ta vứt hạt ra xa, ném thẳng vào hồ cá, nước b.ắ.n tung tóe suýt chút nữa dội thẳng lên đầu Thẩm Thư.

 

“Bao giờ thì ngươi trở về nhà mình?” Ta chẳng buồn khách sáo với nàng ta.

 

Thẩm Thư nghiến răng, giọng nói đầy căm hận:

 

“Ngươi nằm mơ! Đây là nhà của ta, người nên đi là ngươi! Một con nha đầu quê mùa, vọng tưởng bay lên làm phượng hoàng? Ngươi có biết thế nào là giáo dưỡng không? Đợi thời gian qua lâu, sẽ chẳng ai thích ngươi nữa đâu!”

 

Quả nhiên ta không nhìn lầm. Ngay từ lần đầu gặp, ta đã biết chúng ta không thể hòa hợp được.

 



“Ta cần gì phải được người khác yêu thích? Ta sống thoải mái là được rồi.”

 

“Sao ngươi ích kỷ như vậy? Ta đã đồng ý để cha mẹ đón ngươi về, cớ sao ngươi vẫn muốn đuổi ta đi?”

 

Có lẽ đúng, ta chính là ích kỷ. Nghe nói cha mẹ ruột của mình lại nuôi lớn con của kẻ khác, ta chẳng thể hòa thuận với nàng ta được.

 

Cũng giống như cha mẹ ruột không thể đón cha mẹ nuôi của ta về để sống cùng nhau một nhà.

 

“Đừng làm như mình là thánh nhân. Ngươi có đồng ý hay không, họ vẫn sẽ đón ta về nhà. Còn ngươi, vốn dĩ chẳng phải là người dễ chịu. Thay vì ở lại, chi bằng rời đi sớm một chút.”

 

“Ngươi đừng hối hận!”

 

Thẩm Thư uy h.i.ế.p ta. Ta quay người định rời đi, nhưng nàng ta lại gọi ta dừng lại.

 

Vừa quay đầu, ta đã thấy nàng ta, người vốn đang đứng rất vững vàng, bỗng chốc sắc mặt tái nhợt, nắm lấy tay ta, rồi mạnh mẽ tự đẩy mình xuống hồ nước.

 

Một tiếng “ùm” vang lên.

 

Ngay sau đó là tiếng kêu cứu thất thanh của Thẩm Thư.

 

Trong mắt người ngoài, cảnh tượng vừa rồi trông như thể ta đã đẩy nàng ta xuống hồ.

 

Tỳ nữ của nàng ta cũng gào lên không ngừng:

 

“Người đâu! Tân tiểu thư đẩy nhị tiểu thư xuống hồ rồi!”

 

Ta ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Viễn đang sải bước lớn tiến lại gần.

 

Ta bật cười lạnh lùng, nhìn Thẩm Thư đang vùng vẫy trong nước, nói khẽ:

 

“Diễn giỏi như vậy, không vào gánh hát thì thật đáng tiếc.”

 

 6

 

Dù kinh thành ấm áp, nhưng nước hồ mùa đông vẫn lạnh buốt thấu xương.

 

Thẩm Viễn chỉ vài bước đã vượt qua ta, nhảy xuống hồ, nơi nước ngập tới thắt lưng, đỡ lấy Thẩm Thư, giúp nàng đứng vững.

 

Thẩm Thư cuối cùng cũng thở được, nhưng người run cầm cập, vừa ho sù sụ vừa hắt hơi liên tục.



 

Thẩm Viễn liếc nhìn ta một cái, sau đó khó khăn đỡ nàng ta, cả người ướt sũng, lên tới bờ.

 

Ta bước một bước dài, chắn ngay trước mặt bọn họ.

 

Thẩm Viễn và Thẩm Thư đồng loạt ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ta nhếch môi, mỉm cười:

 

“Ngươi nói ta đẩy ngươi, nếu không đẩy ngươi thật, đêm nay ta ngủ không yên.”

 

“Ngươi...” Ánh mắt Thẩm Thư đầy kinh hãi, nàng quay sang nhìn Thẩm Viễn: “Ngươi dám?”

 

Ta bước lên một bước, cười lạnh:

 

“Ta có gì mà không dám?”

 

“Thẩm Diêu!” Thẩm Viễn trầm giọng quát, ánh mắt gắt gao dán chặt vào ta.

 

Ta nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, nói:

 

“Thẩm Viễn, nếu huynh dám cản ta, sau này đừng mong ta gọi huynh là đại ca.”

 

Dứt lời, ta bước tới, không hề do dự đẩy mạnh Thẩm Thư xuống hồ nước lạnh buốt thêm một lần nữa.

 

Mà từ đầu đến cuối, Thẩm Viễn đã buông cánh tay đang đỡ lấy Thẩm Thư, không hề ngăn cản.

 

Ta hài lòng, phủi tay, nén cười, quay người rời khỏi hoa viên.

 

Sau lưng, tiếng quát tháo đầy tức giận của Thẩm Thư vang lên, xen lẫn giọng nói của Thẩm Viễn, vừa bực bội, vừa nghiêm khắc:

 

“Câm miệng đi! Đừng tưởng ta không biết muội đã làm gì. Ta cứu muội chỉ vì nể tình cảm trước đây. Khuyên muội đừng gây chuyện, nếu còn chọc giận Thẩm Diêu, đừng trách ta không nể tình mười mấy năm qua.”

 

Tiếng nức nở ấm ức của Thẩm Thư truyền tới.

 

Ta hài lòng hơn bao giờ hết.

 

Vị ca ca này, miễn cưỡng xem như đáng để kết giao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi