LIỆU MÙA XUÂN CÓ TRỌN VẸN KHI KHÔNG CÓ ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hải My nhón gót nâng một cành hoa gạo cô đưa nó đến gần mũi chằm chậm đưa mũi ngửi hương hoa, hương vị mộc mạc như quê hương trong nồng sâu nhưng lại ảm đạm " Hoa không mạnh mẽ chỉ là nó phải học cách kiểm soát được thời tiết, nó phải vượt qua được bảo giông thì nó mới có thể sống, đời người cũng vậy tưởng chừng giản đơn nhưng lại biến đổi một cách vô thường đến chúng ta cũng không thể lường trước " Hải My đã lại kể cho anh chuyện cô gặp phải năm đó
" Ông ấy là Dương Lâm Thụy còn bà ấy là Thẩm Như Hạnh gia đình chúng tôi rất hạnh phúc, lúc trước tôi nhớ bố tôi từng làm trong một tập đoàn lớn gì đó nhưng còn quá nhỏ tôi cũng không biết cụ thể, nhưng tôi nhớ có một lần bố tôi đến tận khuya mới về nhà trên người ông lại dính rất nhiều máu, tôi và mẹ khi đó rất lo nhưng ông lại nói chỉ là đi đường không cẩn thận đụng phải con chó, vì thấy tội lỗi nên ẩm nó đem chôn bên đường, ông còn cười với tôi bảo đây chỉ là máu chó thôi đừng lo.
Từ đó tôi không còn thấy ông đến cty làm việc, tính tình lúc nào cũng thấp thỏm ngó trước nhìn sau,ông ở nhà tập đánh cá đan vỏ cùng mẹ tôi, mỗi lúc điện thoại ông có người điện ông điều có chút hoảng rồi đến một góc nào đó để nghe.

Mẹ tôi cũng dần phát hiện ra điều gì đó tối nào tôi cũng nghe hai người cãi nhau lúc đó cũng còn quá nhỏ không hiểu chuyện mà người lớn đang nói.
Hải My vệt tay lao đi nước mắt đang sắp tuông " Cái ngày mà bọn giang hồ đó đến phỏng quả tôi có nghe chúng nói bố tôi đã biết bí mật gì đó của ông chủ bọn họ nên nhất định phải tìm thấy viên USB mà ông đang giữ với phải bắt được ông thủ tiêu, trên cổ tay trái bọn chúng điều có hình xăm hoa quỷ nhỏ, là thứ mà tôi không bao giờ quên, đến giờ tôi thật sự không biết bố mẹ tôi họ còn sống hay đã mất, ông trời thật thích trêu người.
Hứa Minh nghe hết câu chuyện anh nhìn cô đau khổ bản thân anh cũng không thoải mái hơn cô, anh cho cô một cái ôm an tâm để cô lúc nào cũng có thể dựa vào anh dịu dàng nói ra những lời sâu trong đáy mắt bộc lộ ra bên ngoài
" Cuộc sống của anh và em tưởng chừng là dễ dàng nhưng lại khiến chúng ta không thể làm theo ý mình, em buộc phải học cách chấp nhận nó, đối mặt với nó hoặc em cũng có giả vờ như đây chỉ một giấc mơ, khi ngày mai tỉnh dậy em sẽ trở về là Phùng Hải My và kí ức về đứa trẻ tên Đường Hạ sẽ không còn liên quan gì đến em cả "


Hứa Minh biết bây giờ không phải là thời điểm để anh nói ra là bố cô là Dương Lâm Thụy đã qua đời từ nhiều năm trước, từ lâu anh luôn cho người điều tra về tung tích gia đình cô nên chuyện của cô nhường như anh điều nắm rõ, anh muốn để cô bình tĩnh hơn rồi từ từ mới nói cho cô nghe mọi chuyện.
" Mau mau, mau cho người gọi điện báo với phu nhân lão phật gia đã về, nhanh lên còn lề mề " Quản gia nhà họ hứa đầu óc rối như tơ nhõm lên nhõm xuống khi thấy đoàn xe vệ sĩ trở Hứa Bỉnh Khiêm trở về dinh thự " Chết rồi, chết tui rồi, lão phật gia về đến mà trong dinh thự lúc này ai cũng đi vắng phải làm sao, làm sao "
Thấy đoàn xe đã vào cổng tất cả toi tớ trong dinh thự nhanh chân đi ra đứng xếp hàng nghiên đón Hứa Bỉnh Khiêm
Hứa Bỉnh Khiêm liếc hết tất cả mọi người, trong ông ôn hòa như nước nhưng lại rực sôi như lửa hoả, con cháu trong nhà không thấy bóng dáng.

Ông đi thẳng vào trong sát khí đùng đùng, mặt không cảm xúc tay cầm gậy ngồi ở sofa.

Quản gia có bưng trà rót rượu giải thích tới nào ông nghe cũng không lọt.

Cả một dinh thự rộng lớn không ai dám thở mạnh, lão Trương tự tát mặt mình rồi bẽn lẻn ra bên ngoài.
Hứa Hàn, Hứa Kim Hạnh, Hứa Mai lần lược nhận được tin báo lập tức bỏ ngang tất cả mà gấp gút chạy về dinh thự họ Hứa.
Hứa Bỉnh Khiêm u ám ngồi trong nhà không thốt lên nữa câu, mãi mới nghe tiếng lộc cọc ồn ào ông mới liếc nhìn ra một cái.

Ông cố kiềm cơn phát tiết nhìn bộ dạng không ra làm sao của đám con cháu.
" Loạn, loạn hết rồi "
" Bố, là bọn con tất trách không nghênh đón bố, con Hứa Hàn cúi đầu nhận sai với bố "
* Phập "
" Ông ơi, ông bình tĩnh lại ông ơi" Hứa Mai và Hứa Kim Hạnh rùng mình,Hứa Bỉnh Khiêm ra tay rất mạnh, ông đánh Hứa Hàn một phác đã làm Hứa Hàn té xuống nằm dưới góc bàn.


Hứa Bỉnh Khiêm không cho hai người đỡ lấy ông, ông còn muốn vung cây gậy lên đánh Hứa Hàn.

Bên ngoài Hứa Hàn là người không ai dám đụng nhưng đứng trước Hứa Bỉnh Khiêm ông chỉ là một con chim nhỏ bé.
" Mày đừng tưởng tao ở trong bệnh viện là không biết những chuyện xấu mà làm, mày có còn coi tao ra gì không hả nghịch tử " Hứa Bỉnh Khiêm mắng đến xanh mặt, còn Hứa Hàn khó khăn đứng lên chịu trận, đến giờ Hứa Hàn mới nhận ra lời đồn Hứa Bỉnh Khiêm có vấn đề thần kinh trong trận tai nạn điều là ông cố tình giả vờ.

Hứa Bỉnh Khiêm lăn lộn trong thường trường cả một đời người sớm đã nhìn thấu giả tâm của Hứa Hàn.
" Bố "
" Ông Nội "
" Hứ " mấy anh mấy chị còn biết vác mặt đến gặp tôi nữa sao.
Hứa Liêm và Hứa Gia Hào còn có cả cô con dâu thứ cũng nhận được tin báo mà thục mạng chạy đến
" Ui choa, mặt anh rể bị làm sao mà bầm tím hết vậy nè, anh có sao không anh rể "

" Bỏ cái tay em xuống đi, có bố ở đây đừng giả vờ như mình tốt lắm vậy " Lí Kim Hạnh không ưa nói toẹt ra
" Bố, bố có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay với anh cả mà bố dù gì ảnh cũng là chủ tịch của một gia tộc chuyện này mà đồn ra ngoài, nhà họ Hứa ta biết giấu mặt vào đâu "
Hứa Bỉnh Khiêm nghe Hứa Liêm nói giận đến độ văng xa luôn cây gậy trên tay, ai nấy cũng phải hoảng hồn trong chốc lát" coi những chuyện mà nó làm có còn xứng với cái chủ tịch Hứa Gia hay không? Nhưng cây gậy lại tình cờ văng ngay lúc Hứa Minh tiếng vào, may mà anh kịp né * Choang *
Hứa Bỉnh Khiêm thấy cậu về liền ngồi xuống ghế, ánh mắt ông cũng trở nên hiền hoà hơn so với nhìn những người khác.
Tất cả không ai dám ngồi chỉ có Hứa Minh là ngồi xuống bên ghế cạnh Hứa Bỉnh Khiêm " ông, mời dùng trà "
Đi đâu mà đến giờ mới về?
" Con có chút chuyện cần giải quyết,ông thông cảm, đây trà ngon ông uống một ngụm cho hạ hoả "
Quan trọng hơn bằng việc ông nội con về sao?
Lí Kim Hạnh hỏi anh, Hứa Minh nói thẳng " không quan trọng, nhưng con không muốn mặc kệ chuyện mà con muốn làm " Hứa Minh đập tay lên tay ông nội nhìn ông ngầm thị mong ông sẽ hiểu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi