LIKE LOVE

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, đầu tiên là chạy đông chạy tây, còn kết hôn nữa, sau khi xong xuôi tất cả, một kỳ nghỉ cũng chỉ còn có mấy ngày. Mạch Đinh buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ nhăn nhó mãi, lẽ nào cậu không được đi nghỉ tuần trăng mật sao? Đương nhiên là có thể xin nghỉ học, nhưng học kỳ này sẽ tuyền ủy viên học tập, vất vả lắm An Tử Yến mới giúp cậu gian lận được, tuy rằng là anh tình nguyện, dù cậu vô cùng không tán thành hành vi vô đạo đức này, nhưng đạo lý trắng đen lẫn lộn có ai không hiểu đâu.

Mạch Đinh chắp tay sau mông cứ đi qua đi lại sau lưng An Tử Yến, liên tục thở dài, dù vậy vẫn chẳng làm ảnh hưởng chút nào tới nhã hứng chơi đàn của An Tử Yến. Mạch Đinh lén ngắm nhìn anh, chỉ khi nào chơi đàn, An Tử Yến mới không phải là một tên bại hoại. Thấy An Tử Yến không để ý tới mình, Mạch Đinh áp lưng vào lưng anh, lay lay lắc lắc, lúc này An Tử Yến mới dừng lại.

"An Tử Yến, cậu nói tớ nên tới bầu ủy viên học tập hay là đi hưởng tuần trăng mật?".

"Ủy viên học tập.".

"Cậu được lắm, dám nói không muốn đi hưởng tuần trăng mật với tớ. Giờ kết hôn rồi, cậu nghĩ rằng tớ đã hoàn toàn thuộc về cậu sao? Cứ nằm mơ đi, cậu đối xử với tớ không tốt, tớ sẽ đổi ý đấy. Đảo Maldives là nơi nào chứ, đó là nơi tớ mơ cũng muốn đi. Sao cậu có thể quyết định ác độc như vậy, chúng ta mới kết hôn mà.".

Đối mặt với chỉ trích của Mạch Đinh, An Tử Yến chỉ nhún vai: "Vậy đi Maldives.".

Câu nói này làm Mạch Đinh biến sắc, khuôn mặt khổ sở: "Tớ sao có thể vì một chuyến đi chơi mà mặc kệ sự nghiệp học hành. Một kiếp sa chân, muôn kiếp hận. Bấy lâu nay tớ vẫn luôn nỗ lực thể hiện bản thân còn không phải vì vị trí ủy viên học tập kia sao. Nếu như đi sẽ bỏ lỡ lần bầu này, chắc chắn sẽ hối hận, tớ mơ cũng muốn được làm ủy viên, vì tổ quốc cống hiến. Sao cậu có thể quyết định ác độc như vậy, chúng ta mới kết hôn mà.".

An Tử Yến nở nụ cười với Mạch Đinh, trên khuôn mặt tuấn tú là một nụ cười làm người ta rợn cả tóc gáy. Mạch Đinh hiểu rõ, khi An Tử Yến cười có hai loại, một loại làm người ta si mê muốn ngừng cũng không được, một loại làm người ta sống không bằng chết. Và tất nhiên lúc này là loại thứ hai.

An Tử Yến vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình: "Tới đây, chúng ta ngồi xuống cùng thảo luận vấn đề này.".

"Đừng, tớ đang bị trĩ, không ngồi được.".

"Dù mông cậu có u cũng phải ngồi lại đây cho tớ.".

Mạch Đinh nơm nớp lo sợ ngồi xuống, trong lòng nghĩ thầm không đúng nha, đã kết hôn rồi mà cậu còn sợ An Tử Yến như vậy làm gì. Từ trước tới nay cậu vốn chẳng có lý do phải sợ An Tử Yến. Vừa nghĩ xong, Mạch Đinh còn lo lắng nhìn sắc mặt An Tử Yến, nín thở chờ đợi. Cũng có lúc Mạch Đinh đánh lén, thỉnh thoảng chỉnh An Tử Yến một lần, nhưng chỉ cần là đối diện xung đột, trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, dù là trí lực hay thể lực, cậu đều không thắng nổi. Mạch Đinh xác định rồi.

"Không ngờ cậu cũng có thể mạnh mẽ như vậy đấy, vừa làm ủy viên học tập, còn muốn vì tổ quốc cống hiến. Cậu biến mất trong tổ quốc này chính là cống hiến lớn nhất rồi.".

"Tớ...".

"Tớ cái gì mà tớ, mới sáng sớm đã ở đây lằng nhằng.".

"Nhưng tớ rất do dự, hai cái đều muốn. Cậu có dám nói là khi cậu bị bắt phải lựa chọn giữa hai cái cậu đều muốn, nhưng dù thế nào cũng chỉ có thể lấy một, cậu không cảm thấy đau khổ không?".

"Cậu do dự cái rắm, đi bầu ủy viên trước rồi tới Maldives.".

"Đúng rồi, sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ?" Mạch Đinh đột nhiên giác ngộ.

An Tử Yến đang chuẩn bị đánh đàn, Mạch Đinh nắm tay anh lại, lộ ra dáng vẻ tươi cười. An Tử Yến hiểu, nụ cười của Mạch Đinh cũng có hai loại, một loại là nụ cười xuất phát từ nội tâm, một loại khác là giả cười nịnh nọt, có việc nhờ vả. Giờ cậu cười thuộc về loại sau.

"Chồng à~" Khi không có việc gì thì cứ gọi An Tử Yến, An Tử Yến suốt, lúc có việc thì hai chữ "chồng à" vô cùng hữu dụng. Thanh âm nâng cao chót vót, vẳng đi vẳng lại.

"Sao? Muốn tớ đưa cậu đi chết à?".

"Đừng có nói gở, cậu cũng biết chúng ta nổi tiếng thế nào đi, nên khi bầu ủy viên, cậu có thể giúp tớ nói tốt chút không. Chồng tớ là ai chứ, chỉ cần cậu nói một cậu, toàn bộ nữ sinh ban này còn không phải đều nghe theo sao. Dù sao bình thường vẻ ngoài đẹp trai của cậu chẳng để làm gì, đây là cơ hội để nó phát huy tác dụng.".

Rốt cuộc An Tử Yến và Mạch Đinh ai khốn hơn ai, thật khó để nói chính xác.

An Tử Yến lạnh lùng nhìn Mạch Đinh, đôi mắt híp lại: "Hử, ai đây ạ, không phải là Mạch Đinh luôn lấy chính trực làm kiêu ngạo sao, không ngờ có thể làm loại chuyện mất mặt này. Cái này chính là gian lận, biết chưa, đồ vô sỉ.".

Một câu nói đã đâm trúng chỗ đau của Mạch Đinh, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà cứng miệng cãi lại: "Ông đây cả đời đã chính trực hai mươi năm rồi, lẽ nào không thể vô sỉ một lần sao? Tớ làm người mệt lắm a, hơn nữa, chúng ta là người một nhà, cậu sao có thể ác như vậy. Tớ đã đem tất cả lần đầu tiên cùng lần cuối cùng của mình, mặc kệ là tâm hồn hay thân thể, đều vô tư dâng hiến cho cậu. Xem cậu vô tâm hồi báo tớ thế nào kìa.".

An Tử Yến híp mắt liếc Mạch Đinh, nhắc nhở thái độ nói chuyện của cậu. Nhiều lúc An Tử Yến không hiểu nổi Mạch Đinh, trọng tâm sinh hoạt của cậu hoàn toàn lệch lạc, những chuyện quan trọng thì mặc kệ, mấy thứ việc nhỏ vặt vãnh thì tích cực hơn ai hết.

"Buổi tối ăn gì?" An Tử Yến nói sang chuyện khác.

Lời này vừa nói xong, Mạch Đinh lập tức đổi sang mặt cười: "Cái này, gần đây tớ không phải luôn bận rộn chuẩn bị tuyển ủy viên sao? Không có thời gian đi mua thức ăn.".

An Tử Yến đứng lên, lướt qua Mạch Đinh: "Vậy phải ra ngoài ăn sao? Tớ rốt cuộc cưới cậu về làm cái gì." Nói thì nói thế, An Tử Yến đi tới cửa, Mạch Đinh cũng đi theo, "Cậu xem, nói vòng vo như thế làm gì. Muốn ăn thức ăn tớ nấu thì cứ nói thẳng đi. Honey, người ta muốn ăn cơm cậu nấu anh, cậu mà nói vậy tớ nhất định sẽ phi như vay đi làm một bàn cơm thịnh soạn." Mạch Đinh đùa dai, cậu biết An Tử Yến sợ nhất nghe mấy lời như vậy. Trong anh không chứa nổi mấy câu buồn nôn. Đây là điểm khác biệt giữa Mạch Đinh và Tô Tiểu Mạch. Cậu thường thường còn dám khiêu chiến với ác quỷ, đồng chí Tiểu Mạch coi lời ác quỷ nói là thánh chỉ, vô cùng triệt để gia nhập thế lực tội ác.

"Tự cậu bảo trọng." An Tử Yến nói xong liền đóng cửa.

Mạch Đinh vội vàng vọt với hành lang ngồi xổm xuống đi giày: "Chờ tớ chút, tớ cũng muốn ăn. Cậu đâu có biết quán nào nấu ngon." Nói xong, cậu mở cửa ra, định vội vã lao xuống lầu. Nào ngờ An Tử Yến đâu có đi xa, luôn đứng ở góc cầu thang, vẻ mặt không kiên nhẫn chờ đợi, thấy Mạch Đinh đứng tại chỗ cười khúc khích, anh nhíu mày nói: "Cậu rốt cuộc có đi hay không?".

Mạch Đinh chạy xuống lầu, nương theo tốc độ mà nhảy lên lưng An Tử Yến.

"Cậu làm gì thế?".

"Đã leo lên lưng cậu rồi còn có thể làm gì, cõng tớ đi.".

"Xuống.".

"Sao tớ phải xuống?".

"Cậu có tin tớ quẳng cậu xuống không?" An Tử Yến ác độc nói.

Mạch Đinh đâu có sợ, vòng tay ôm thật chặt cổ An Tử Yến, vùi đầu vào hõm vai anh, phát ra thanh âm mơ hồ: "Tớ ôm cậu chặt thế này, cậu có lắc thế nào cũng vô dụng, cậu mà ngã, tớ còn đè trên lưng.".

An Tử Yến nhẹ nhàng cười, tùy ý Mạch Đinh quấn lấy mình, cẩn thận bước từng bước xuống lầu. Mạch Đinh lại ngẩng đầu hỏi: "Cậu thích ăn gì?".

"Không phải cậu nói cậu gọi món sao?".

"Tớ gọi món thì cũng phải chọn món cậu thích.".

"Không cần.".

"Rất rất cần.".

"Này, cậu còn muốn ở trên lưng tớ bao lâu nữa.".

"Thật lâu.".

"Không xuống?".

"Trừ phi cậu đến trường giúp tớ bầu ủy viên thì tớ mới xuống." Đây mới là hiện thực nghiệt ngã.

"Cậu thật là!!".

Những việc chúng ta làm đều là việc nhỏ của tớ;.

Những điều chúng ta nói đều là chuyện gia đình;.

Đối với cậu, nghĩ vậy là được rồi. Mấy chuyện tinh phong huyết vũ, tranh đấu hậu cung là việc của Hoàng đế. Mấy chuyện mưa bom bão đạn là việc của trùm mafia. Cậu không phải là đại hiệp, cũng không phải là Hoàng đế, càng không phải là mafia. Cậu là An Tử Yến của tớ, một An Tử Yến đau lòng vì tớ, thương tớ, một An Tử Yến vô cùng đặc biệt. Câu chuyện của chúng ta rất nhỏ, nhưng tình yêu của chúng ta lại thật lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi