LĨNH CHI HOA


Bác sĩ đúng là người biết giữ chữ tín.

Nói với cô rằng sẽ sống thật tốt, bác sĩ quả thực đã biết yêu thương bản thân hơn.

Mặc dù bác sĩ không thể làm ít hơn những phần việc được giao, nhưng chí ít đã biết ăn uống tử tế.

Không những thế, bác sĩ còn đảm đương nhiệm vụ nấu ăn cho cô.
Ngày nào cũng dậy sớm đến nhà của những người nông dân sống quanh sở huấn luyện mua ít thức ăn, có lúc là trứng, có khi là tôm cá mới câu được về.
Lần nào bác sĩ cũng đi mua, nấu chín, rồi đặt trong xửng hấp giữ nhiệt nhân lúc cô ngủ say, để cô ăn sau khi tỉnh dậy.

Cô thấy xót cho bác sĩ vì đi sớm về tối mà vẫn muốn đối xử với cô, vậy nên cô muốn dậy sớm hơn bác sĩ để nấu nướng.
Có một lần, khó khăn lắm cô mới dậy sớm hơn bác sĩ, nhưng chưa kịp lén lút ngồi dậy, đã bị bác sĩ phát hiện ra.

Bác sĩ ôm cô vào lòng từ phía sau, hôn lên tóc cô, ấm áp nói: "Nếu em không cho tôi một ít việc để làm, tôi sẽ thấy rất khó chịu, sẽ không sống nổi."
Được, bây giờ bác sĩ đã biết uy hiếp cô, cứ sểnh ra là không muốn sống nữa, thật to gan!
Nghe xong, mặt đồng chí Úc vô cùng sát khí, siết chặt cổ bác sĩ và đe dọa: "Chị dám! Cẩn thận bà đây lấy dao thiến chị!"
Quá phiền phức vì bị đám đàn ông quấy rối, cô buột miệng thốt ra lời đe dọa đám đàn ông, phải mất một lúc sau mới nhớ bác sĩ không có cái đó, thế là đổi sách lược, nhéo khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, nhào nặn thành hình bánh bao, tiếp tục uy hiếp: "Nếu chị dám không sống nữa, bà đây sẽ cầm dao lẽo đẽo theo sau, dù biến thành ma cũng không buông tha cho chị!"
"Cô gái ngốc, tôi nói đùa thôi." Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của bác sĩ bị cô nhào nặn đỏ bừng cũng không tức giận, mặt vẫn hất lên, hạ giọng nói: "Tôi yêu em còn chưa đủ, sao có thể để em chết?"

Chỉ bằng một câu nói cũng khiến đồng chí Úc mặt đỏ tim đập, vui chết đi được, ôm mặt bác sĩ gặm vài cái: "Lan Thiện Văn! Sao trước đây em không phát hiện chị giỏi nói mấy lời sến sẩm như vậy!"
Bác sĩ dịu dàng nhìn cô: "Em không thích sao?"
"Thích!" Được người đẹp cười với đôi mắt long lanh, đồng chí Úc quay cuồng trong cơn mê, nói thích rồi ôm bác sĩ cắn thêm vài cái nữa.

Cắn cho đến khi môi của người đẹp có chút sưng lên, mới buông ra, cười tít mắt, bắt chước điệu bộ răn dạy của ông xưởng trưởng: "Đồng chí Lan Thiện Văn, bây giờ, tôi thay mặt cấp trên đưa ra chỉ thị cao nhất, giao cho đồng chí một nhiệm vụ: mỗi ngày đồng chí phải nói một câu khiến đồng chí Úc Tuyền Thu hạnh phúc! Đồng chí đã rõ chưa?"
"Đã rõ." Bác sĩ dịu dàng phối hợp với cô, hôn lên chóp mũi cô, nụ cười như tràn ra khỏi đáy mắt: "Nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của thủ trưởng."
"Hừ hừ." Mưu kế thành công, đồng chí Úc hận không thể vểnh đuôi lên trời, lưu luyến ôm bác sĩ thật lâu sau mới nỡ để bác sĩ đi làm.
Kể từ sau cái đêm không biết bác sĩ đã được khai sáng bằng cách nào mà cùng mây mưa trên giường với cô, đám mây đen bao trùm trên đầu họ cứ như đã tản đi, không những cảm giác cuộc sống vui vẻ hơn, thậm chí đến hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tần suất cô cười với mọi người đang tăng lên theo một đường thẳng, thậm chí không còn cảm giác khó chịu khi nhìn thấy tên Trương Hữu Đường chết dẫm.
Đúng là tâm sinh tướng, vì vướng mắc trong lòng cô đã biến mất, cả người cô như bồng bềnh trên mây, khuôn mặt yểu điệu quyến rũ như một trái anh đào chín mọng, ai nấy nhìn vào đều không khỏi cảm thán cô gái này trông thật quy chỉnh.
Cô không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, bởi trong lòng cô chỉ có một mình bác sĩ, thật lòng chỉ muốn trở thành mật ong dính lên người bác sĩ cả ngày lẫn đêm.
Bác sĩ đi làm, cô đi theo; bác sĩ đến sở huấn luyện nghe giảng, cô đi theo; bác sĩ ra ngoài khám bệnh cho người ta, cô đi theo; ngay cả khi bác sĩ vào nhà xí, cô cũng đứng bên ngoài đợi.
Thật là quá bám dính, có vài người trong sở thấy kỳ lạ, nhưng đồng chí Úc có cái miệng dẻo, cô luôn miệng gọi "chị họ ơi, chị họ à" ngay trước mặt mọi người, dù mọi người cảm thấy kỳ lạ thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể coi hai người là chị em họ sống nương tựa vào nhau, không tìm ra bất cứ điều gì để bắt bẻ, thế là đành thôi.
Chưa kể, cuộc sống trong sở huấn luyện thực sự rất khó khăn, không ai rỗi hơi quan tâm đến họ.

Tâm trí của những người trẻ tuổi đều xoay quanh vấn đề làm sao để trở về thành phố.
Vì vậy, cô càng được tự do, cả ngày đi sau bác sĩ như một cái đuôi nhỏ, rất vui vẻ.
Những cô gái và chàng trai khác đi làm về, cứ mở mồm ra là kêu mệt muốn chết, nhưng bác sĩ nhà cô không hề than vãn một lời.
Không chỉ vậy, bác sĩ nhà cô còn thường xuyên đưa cô đi chơi trong khu rừng cạnh sở huấn luyện mỗi khi thời tiết không quá nắng gắt.

Mặc dù những người có tiền án như bác sĩ không được xuống núi, nhưng có thể đi tới khu rừng quanh sở huấn luyện.

Đoán chừng, cứ như bắt người rồi thả ra cho hóng gió.
Không biết các chàng trai cô gái khác thế nào, nhưng bác sĩ nhà cô rất thích khu rừng quanh Đồng Sơn.
Bác sĩ thường dẫn cô vào rừng với một con dao dắt trên người, vừa cắt vài loại cỏ cây kỳ lạ, vừa tìm những thức quả không độc trong rừng cho cô như diễn ảo thuật, rửa sạch bằng nước mang theo từ nhà và đưa cho cô ăn.
Sợ cô buồn, bác sĩ hay kể chuyện ma mua vui cho cô.
Không biết là do bác sĩ xấu xa hay đang muốn giở trò gì, giữa núi sâu rừng già mà luôn mồm kể dăm ba chuyện quỷ không đầu này, hồ ly tinh nọ, doạ cô sợ tái cả mặt, hoảng hốt trốn vào trong lòng bác sĩ.
Mỗi lần thấy cô như vậy, bác sĩ đều không nhịn được cười, cô tức không chịu được, cắn một cái lên cằm bác sĩ.
Hừ, cô đã phát hiện, hoá ra người này thật xấu xa! Nói cái gì mà "phải tìm niềm vui trong nỗi khốn khổ", vậy nên bác sĩ biến cô thành trò cười đúng không?
Mặc dù bác sĩ thích trêu chọc cô, nhưng phải nói rằng bác sĩ rất thương cô.
Sợ cô thấy khổ, bác sĩ đặc biệt bỏ ra mười tệ để nhờ một ông chú giúp làm một chiếc giường gỗ đặt trong phòng.
Trong thời điểm đặc biệt khi ai cũng tránh giai cấp tư sản như tránh tà, không dám giữ lại bất cứ đồ vật có giá trị nào trong gia đình, ngay cả quan tài gỗ và giường gỗ cũng phải giấu vào nơi khuất.

Còn bác sĩ của cô thì hay, không đâu lại đi tự mình chuốc cái hoạ cực kỳ lớn vào thân.

Khi đó, cô nhìn thấy một ông già có làn da đen thui bị què một chân sai đứa con trai có chút thiểu năng khiêng chiếc giường gỗ đến nhà bác sĩ nhân lúc trời tối, cô vô cùng sửng sốt.
Bác sĩ mỉm cười đưa tiền cho ông già, đưa thêm cho ông mấy gói thuốc.


Khi thấy ông già nghìn ân vạn tạ dẫn con trai đi, cô mới không vui đá vào chân giường, lo lắng nói với bác sĩ: "Chị làm vậy để làm gì? Có phải chúng ta không thể ngủ được trên vài cây sào tre đâu."
"Không sao.

Trước đây ông Hà từng là lính cảnh vệ bên cạnh bố tôi, trong chiến tranh giải phóng, chân phải của ông bị bắn, phải về quê Đồng Sơn.

Bố tôi viết thư nhờ tôi đi tìm ông ấy, chăm sóc ông ấy nhiều hơn."
Bác sĩ cười giải thích cho cô nghe, thở dài nói: "Ông Hà là người lương thiện, chỉ tại số khổ, lấy vợ chưa được vài năm thì vợ chết vì sốt, con trai cũng có chút ngốc, tôi có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.

Mười tệ, là đủ để nuôi sống gia đình họ trong một năm."
Bác sĩ của cô có trái tim nhân hậu, thảo nào bác sĩ được người dân địa phương Đồng Sơn yêu mến đến vậy.
Khi ra ngoài mua thức ăn, những ông già, bà già quanh sở huấn luyện vừa nghe nói cô là em họ của bác sĩ Lan, liền dúi vào tay cô đủ thứ trong nhà mà không cần tiền, nào là bỏng ngô, nào là cá ướp.

Có lần, nghe nói bác sĩ sức khỏe kém, có người còn đưa cho cô mấy quả trứng để dành cho con dâu tẩm bổ khi vừa đẻ.

Bây giờ cô đã biết tại sao bác sĩ của cô lại vô cùng được lòng người.
Nghe xong, đồng chí Úc không nói gì, cười toe toét vớ bác sĩ.

Ngay đêm đó họ đã thử xem chiếc giường có chắc hay không.
Thực tế đã chứng minh, giường rất chắc chắn, dù lăn lộn thế nào cũng không sợ sập.
Cô vừa lòng thoả dạ, cười như một con mèo ăn vụng thành công.

Sáng sớm không còn tâm trạng dậy sớm, cũng không cho bác sĩ dậy, hai người chơi "ú oà" trên giường vui quên lối về giữa ban ngày ban mặt.

Cái gì vui quá, đều dễ xảy ra bi thương.
Quá mải chơi, họ không nghe thấy tiếng gọi truyền đến từ ngoài cửa.
Thêm việc tối qua cô quá nóng lòng nên không cài then cửa, khiến cho bác sĩ vừa leo xuống người cô, quay đầu ra đã thấy ánh mắt ngập tràn lửa giận của Trương Hữu Đường.
Bà nội nó, hắn ta tức giận cái gì, cô còn chưa tức giận đây.
Đồng chí Úc bình tĩnh kéo chăn lên đắp kín mít cho mình và bác sĩ, nhìn người đàn ông đang tức giận đến phát run ở cửa, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."
"Tuyền Thu, em!" Có thể thấy người đàn ông đã hết giận.

Anh chỉ tay vào cô, chất vấn: "Em từ chối anh năm lần bảy lượt là vì cô ấy ư? Tuyền Thu, có phải em thiếu đàn ông quá, thiếu đến nỗi phải gió không? Lan Thiện Văn là phụ nữ đó, chết tiệt! Hai người chính là đồng tính đó!"
"Cô ấy là nam hay nữ liên quan cái chó gì đến anh?!" Về mặt chửi nhau, đồng chí Úc luôn là một tay thiện nghệ, dù đang ôm chăn cũng có thể chửi tên đàn ông rơi răng khắp đất: "Tổ sư nhà anh có còn là đàn ông không? Ngày xưa tôi mang thai, anh lén lút chạy đi, để tôi bị bắt về chịu phạt, thế mà là đàn ông à? Trương Hữu Đường, chó má nhà anh chứ, cút ngay.

Cứ kể chuyện này ra ngoài đi, bà đây biết ngay hồi đó bà đây bị mù, tự dưng thích phải thằng tạp chủng như anh, đi mà kể đi, đi đi!"
"Em mang thai sao? Anh, anh không biết..." Nghe vậy, người đàn ông vừa hoảng vừa kinh ngạc nhìn cô, cổ họng run run, đau khổ nói: "Khi đó, bố...!bố anh tự tử...!gia đình anh...!anh phải...!anh...!chúng ta có con sao, là trai hay gái...!anh..."
"Không cần phải quan tâm!" Úc Tuyền Thu lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi đã ghi họ Úc vào sổ hộ khẩu của con bé, không liên quan gì đến anh, con bé trước giờ chưa từng có cha!"
Có thể vì khí thế của cô quá lấn át, người đàn ông buồn bã nhìn cô, sau đó xoay người rời đi.
"Tôi ra ngoài trước, hai người mặc quần áo vào đi...!Lan Thiện Văn...!Tư lệnh Liêu tìm cô có việc, chú ấy bảo tôi đặc biệt tới gọi cô, lúc mười giờ, cô đến phòng họp một chuyến.

"
Nói xong, anh bước ra ngoài thật.
Thấy anh ta rời đi, Úc Tuyền Thu chưa kịp mặc quần áo đã lao xuống khoá chặt cửa như một cơn gió, sau đó nhảy lại lên giường, ôm bác sĩ vào lòng, không nói một lời.
Biết có lẽ cô buồn khi nghĩ về những chuyện không hay, bác sĩ lặng lẽ vỗ nhẹ lưng cô, ôm cô, trầm ngâm nhìn về phía cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi