Nam Cung Hồng Nhan rúc vào trong ngực Phong Phi Vân, giống như một con
mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, thời gian dần trôi qua nàng cũng ngừng
khóc, khuôn mặt đẹp tới cực điểm nhẹ nhàng cọ xát trong ngực Phong Phi
Vân, một đôi cánh tay như ngó sen ôm thật chặt lấy Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Ngươi dám thề không?
Thanh âm của nàng khiến nhân tâm rung động, đôi cánh tay tựa như nước
chảy trơi tháng ba, muốn hoàn toàn hòa tan lấy Phong Phi Vân.
Trong đầu Phong Phi Vân hiện ra một thân ảnh yểu điệu khác, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên trong đùa, nhân tiện nói:
- Nếu ngươi tin tưởng lời thế của nam nhân. . .
- Ta tin tưởng ngươi!
Nam Cung Hồng Nhan gối lên lồng ngực nở nang của Phong Phi Vân, đôi mắt
đẹp nhắm lại, giờ khắc này nàng cảm thấy cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, bên miệng đang nói gì đó, như là nói mê vậy, khiến người không thể nghe rõ.
Phong Phi Vân chưa từng bàng hoàng như hiện giờ, loại bàng hoàng này
trước đó chưa từng có, bởi vì hắn không biết mình đến cùng là đang sợ
gì, chỉ cảm thấy có một cổ nguy cơ đang chậm rãi tiếp cận, tựa như loại
cảm giác đại nạn sắp tiến đến vậy, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại tồn tại chân thật, khiến người sợ hãi từ tận đáy lòng.
- Ta thề, chỉ cần có ta ở đây, trên đời này sẽ không ai dám động vào một sợi tóc của ngươi, nếu ai động vào thì kẻ đó phải chết.
Phong Phi Vân nói.
- Nhớ kỹ!
Nam Cung Hồng Nhan vẫn bình yên nhắm đôi mắt đẹp lại, im im lặng lặng
rúc vào lồng ngực Phong Phi Vân, giống như đã ngủ, cũng như đang nói mớ.
Trong cổ xe, huyết thi treo trên vách xe vẫn còn nhỏ máu, trên mặt đất
phát ra tiến tí tách, mà một góc khác lại yên tĩnh mà duy mỹ, hai người
nhẹ nhàng ôm lấy nhau, có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương, loại cảm giác này. . . thật sự mỹ diệu, thật tốt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nam Cung Hồng Nhan mới sâu kín tỉnh lại, nhưng nàng vẫn rúc vào trong ngực Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Chính là chủ nhân, là hắn đã giết Bắc Minh Đường, ta tận mắt nhìn thấy Bắc Minh Đường đã bị chết trong tay hắn, mau tươi nhuộm đỏ cả mắt ta,
ta đã cho rằng ta cũng sẽ chết trong tay hắn, hắn chỉ trừng ta, khi thấy ánh mắt kia của hắn thì ta thật sự rất sợ hãi. . . Thật sự rất sợ hãi. . .
Trong khi nói chuyện, mắt nàng lại chảy ra hai hàng thanh lệ, óng ánh và réo rắt thảm thiết.
- Ta cũng đoán là hắn.
Loại thủ pháp tàn nhẫn này quả thực giống như đúc Vô Hà công tử gặp
phải, ngoại trừ thần bí chủ nhân, người khác không thể ác độc như vậy
được.
Đột nhiên, Phong Phi Vân trố mắt nhìn, hai lỗ tai khẽ động, nghe được
bên ngoài truyền đến tiếng khí lưu lưu động, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng
lại không thoát được hai tai hắn.
- Người nào?
Phong Phi Vân trấn an Nam Cung Hồng Nhan, sau đó từ trong xe đi ra ngoài, ngóng nhìn lấy trong màn đêm.
Bá!
Một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên cổ xe, đây là
một người không có mặt, không, không phải là không có mặt, mà là mặt của hắn thật sự quá đen, quả thực giống như đáy nồi vậy.
Trong bóng đêm đen kịt, quả thật là không thể thấy được mặt hắn, chỉ có
khi hắn cười mới có thể chứng kiến hai hàng răng trắng như tuyết.
- Ha ha! Phong, Phong huynh, tìm ngươi đã lâu, cuối cùng cũng đã tìm được các ngươi rồi.
Tất Ninh Suất cười đi tới, mặt đen kịt như mới chui ra từ mỏ than, giữ
lại một đầu tóc ngắn dựng đứng, tùy tiện, không chút khách khí đi tới.
Thật giống như hắn rất quen thuộc với Phong Phi Vân vậy, tếng cười kia quả thực không dám lấy lòng.
- Ngươi là?
Phong Phi Vân cũng cười nói, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
- Ta, ta là Tất Ninh Suất ah, Thần Thông Tháp phong lưu tiểu tài tử, đệ nhất cao thủ trên 《 Bách Tháp Bảng 》.
Tất Ninh Suất vẫn cười hắc hắc, một đôi tay còn đen hơn cả mặt nhẹ chà xát, tự nhận là mình cười rất "thân mật'
Nếu như không phải bị La Phù công chúa uy hiếp, hắn đã sớm chạy trốn
rồi, nào dám đến gây chuyện với Phong Phi Vân, dù sao vừa rồi kết cục
của Đông Phương Mục đã rõ như ban ngày.
Giờ phút này, cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi là đệ nhất cao thủ trên 《 Bách Tháp Bảng 》 ?
- Khục khục, nghe ta nói hết lời đã, đệ nhất cao thủ trên 《 Bách Tháp
Bảng 》 đã từng cùng ta từng có một đoạn lữ trình vui sướng, không hơn,
không hơn, hắc hắc.
Tất Ninh Suất tự nhiên sẽ không nói cho Phong Phi Vân niết, hắn từng đào đi thiên niên linh hoa mà đệ nhất cao thủ 《 Bách Tháp Bảng 》 bồi dưỡng, bị người khác truy sát chín ngày chín đêm, chạy như điên ba vạn bảy
nghìn dặm, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
- Các hạ đây là?
Phong Phi Vân chung quy vẫn cmả giác thiếu niên mặt đen đột nhiên xuất
hiện này ánh mắt có chút không đúng, tùy thời nhìn vào Miểu Quỷ Ban Chỉ
trên tay mình, ánh mắt kia thật giống như ác hán mới được thả ra từ ngục giảm thấy được một đại cô nương như hoa như ngọc vậy.
- Ta. . . Ta. . . Sư phụ, ngươi nhận ta đi!
Tất Ninh Suất đột nhiên bổ nhào vào trên mặt đất, ôm lấy hai chân Phong
Phi Vân, tê tâm liệt phế khóc rống lên, nước miếng nước mắt đều lau vào
đùi Phong Phi Vân, nức nở nghẹn ngào hò hét nói:
- Phong sư phụ, người ta đã sùng bái ngươi từ lâu, từ nhỏ đã lấy người
làm mục tiêu, làm thần tượng của ta, từ lúc ta còn trong bụng mẹ đã thề
sau khi trưởng thành nhất định phải làm hán tử đỉnh thiên lập địa như
lão nhân gia ngươi, chăm sóc người bị thương, hành hiệp trượng nghĩa, cấu kết với nhau làm việc xấu. . . Phi, phi, cầu sư phụ thu ta làm đồ
đệ, truyền ta yêu ma thần pháp thông thiên triệt địa.
Phong Phi Vân trên trán bốc lên hắc tuyến, hỗn đản này rõ ràng lấy vạt
áo của hắn lau nước mắt, khiến ống quần Phong Phi Vân đều ướt mảng lớn,
thật sự rất muốn một cước đá bay hắn ra ngoài.
Ở đâu chui ra tên này vậy?
- Ta còn chưa được mười lăm.
Phong Phi Vân làm ho hai tiếng nói.
Tất Ninh Suất ngừng khóc một chút, sau đó khóc đến càng thêm lớn, thanh âm tựa như mổ heo vậy:
- Cầu Phong sư phụ nhận lấy ta, truyền ta một chiêu thần thuần nghịch thiên phản lão hoàn đồng!
Phong Phi Vân đã siết chặt lấy tay, rất muốn đánh người rồi, tên này
quả thật còn lưu manh hơn cả hắn, rất khó đối phó, một đấm trực tiếp
đánh ngất xỉu chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Ngay khi Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, muốn đánh người thì Tất
Ninh Suất vốn ngồi dưới đất liền ngừng khóc, thật giống như không có
việc gì vậy, vỗ phủi bụi trên người, nói:
- Phong huynh, sau này gặp lại, cáo từ. -
Nói xong lời này, Tất Ninh Suất liền lại bay vào trong màn đêm, biến mất trong hắc ám mông lung
Nháy mắt trước còn khóc đến tê tâm liệt phế, sau một khắc đã lủi đi thật nhanh
Tới không hiểu thấu, đi càng thêm không hiểu thấu.
Phong Phi Vân cũng có chút khó hiểu, nhìn qua màn đêm tĩnh mịch, trong
lòng đang suy đoán xem thiếu niên mặt đen này đến cùng có lai lịch gì?
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh