Xà Vương ngồi trên xe gỗ do giao xà kéo đi, trực tiếp lao tới chỗ Phong Phi Vân, một mùi máu tanh ập vào mặt, làm cho người gan dạ cũng choáng váng, cơ hồ có thể bị giao xà làm ngất đi.
Xà Vương ra tay tự nhiên chém giết địch nhân dễ như trở bàn tay, vì vậy Huyết Vũ lui ra phía sau.
Nam Cung Hồng Nhan bị hỏa diễm đỏ thẫm bao phủ, phiêu phù giữa không trung, nếu có người nào nhìn thấu qua hỏa diễm hừng hực quanh người của nàng, có thể phát hiện ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt hết sức phức tạp.
Vì sao hắn xuất hiện ở đây? Tại sao phải xuất hiện ở chỗ này?
Hắn thật sự là quá xen vào chuyện của người khác, ta nên làm cái gì bây giờ?
Nam Cung Hồng Nhan tâm loạn như ma, nàng trước sau vẫn là người sát phạt quyết đoán, nhưng mà giờ phút này lại do dự, thập phần khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.
Hắn quả thực chính là kẻ ông trời phái xuống tra tấn ta, Nam Cung Hồng Nhan ngươi ngàn vạn không nên bị lời ngon ngọt của hắn lừa dối, hắn chính là một kẻ lừa đảo, một đại lừa gạt, sẽ lừa tất cả của ngươi...
- Hừ! Phong Phi Vân, ngươi cho rằng một khối phượng cốt là có thể lừa gạt ta sao, quả thực ngu không ai bằng, nam nhân đều không phải là đồ tốt, chết thì chết đi, ta mới không có nửa điểm thương tâm, ta còn muốn bổ một đao lên người của ngươi, miễn cho ngươi luôn đối nghịch với ta...
Nam Cung Hồng Nhan nghiến răng, trong lòng không ngừng nhắc lại lời này, bàn tay nắm chặt, giống như muốn niết Phong Phi Vân trong tay của nàng.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến phá tan suy nghĩ của Nam Cung Hồng Nhan, ánh mắt của nàng hiện tại rỗng tuếch, tràn đầy khói thuốc súng, chỉ thấy đuôi cự xà quét qua, đầu rắn to lớn ngẩng cao, hai mắt đỏ như máu.
Giao xà phun lưỡi ra vẫy vẫy, Xà Vương thân mặc hắc bào đứng trên đầu giao xà, tay cầm Ô Mộc Thiện Trượng, giống như một yêu tăng hắc ám.
Vốn còn cho rằng Ngưu Vương và đại chiến Phong Phi Vân, nhưng không ngờ lại biến mất vô tung, giống như bị Xà Vương dùng vô thượng linh thông gạt bỏ.
- Phong Phi Vân đâu rồi?
Nam Cung Hồng Nhan sẳng giọng quát, sóng lửa quét qua các nơi, chấn đắc hai lỗ tai Xà Vương tràn huyết.
Bá!
Nàng bay vút qua, tìm kiếm trong lo lắng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Phong Phi Vân, giống như bị đánh thành cặn bã, xương cốt không còn lại cái nào cả.
Chẳng lẽ thực đã... Chết!
Nam Cung Hồng Nhan không tin, không tin vào mắt của mình, ống tay áo vung lên, một đám phế tích bị vạch ra, những vách tường và ngói bay loạn lên, nhưng mà phía dưới không có cái gì cả.
Hỏa diễm đỏ sẫm thiêu đốt tất cả, ai cũng có thể cảm nhận được Nam Cung Hồng Nhan đáng sợ, giống như sư tử cái bạo phát.
Xà Vương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhịn không được lui về phía sau, hắn cảm giác Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này muốn giết hắn.
- Chủ... Chủ nhân, ta...
Xà Vương không biết tại sao chủ nhân có sát ý, nhưng mà hắn lại hiểu nàng tàn nhẫn hơn ai khác, nhịn không đượcquỳ trên mặt đất, bờ môi run rẩy.
- Ngươi muốn chết!
Nam Cung Hồng Nhan nộ khí trùng thiên, ngón tay hóa thành trảo hình, từng bước tiến tới chỗ Xà Vương, mỗi khi đi một bước sát khí dâng trào.
Dương Vương, Huyết Vũ, Ngọc Thiền hiện tại không dám đi lên cầu tình, câm như hến, bọn họ cũng không biết vì sao Nam Cung Hồng Nhan tức giận, càng không dám hỏi, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Bành!
Phong Phi Vân lao ra khỏi mặt đất, phá vỡ đất đá, đột ngột từ mặt đất bay lên trời, XÍU...UU! Một tiếng, hạ xuống đất.
- Chủ nhân thần bí, rốt cuộc ngươi là kẻ nài? Vì sao có thể khống chế dị hình trong dương giới?
Phong Phi Vân cầm theo cự đao nhìn chằm chằm vào bóng dáng bao phủ trong hỏa diễm.
Vừa rồi hắn cùng với Xà Vương đang giao thủ thì bị một đạo lực lượng đánh thẳng vào mặt đất, mặc dù lực lượng này đã là Thiên Mệnh Cảnh, nhưng mà hắn vẫn giữ được mạng.
Xà Vương, Ngưu Vương, Dương Vương đều là dị hình trong dương giới, Phong Phi Vân trong lúc giao thủ vừa rồi đã phát hiện ra bí mật này.
Bỗng nhiên Nam Cung Hồng Nhan quay người, trong lòng buông lỏng một hơi, nhưng mà lập tức chửi mình bất tranh khí, Nam Cung Hồng Nhan ah, Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng khẩu thị tâm phi a, rõ ràng nên nói ước gì hắn chết, nhưng mà vừa rồi lại thất thố như thế, ngươi thật sự là một nữ nhân ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn, còn dại dột không có cốt khí.
Quá không có cốt khí! Nàng hận chính mình, hận tới mức chui xuống đất trốn đi cho xong.
Xa xa Ngưu Vương cũng áp chế được huyết nhân thần bình, đánh cho Tất Trữ Suất không ngừng thổ huyết, mặc dù có tuyệt đỉnh sát khí nơi tay, cũng không cách nào ngăn cản tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh công kích.
Rầm rầm!
Lòng đất có âm thanh khóa sắt nứt vỡ.
Một đạo hào quang bảy màu bắn ra ngoài, hào quang chói mắt, một đạo cột sáng xông lên chín tầng trời, giống như cự nhân thức tỉnh trong lòng đất, mang cho người ta áp lực khổng lồ
Bành!
Vô Hà công tử đứng dậy trong quan tài huyết vũ, vết thương trên ngực đã có một khóa sắt đứt ra, lực lượng bản thân không ngừng tăng lên, hào quang bảy màu bắn ra khỏi đan điền.
Oanh!
Hắn bằng vào lực lượng của mình chấn vỡ khóa sắt cuối cùng, sụp đổ thành vụn sắt.
Hắn tự tay đánh ra một chưởng, đánh bay bùn đất trên cao, một tay mang theo quan tài nặng năm trăm ngàn cân, trực tiếp bay lên, đánh bay Ngưu Vương không ai bì nổi, đánh bay vài dặm.
Trên mặt Ngưu Vương mang theo thần sắc kinh hãi, dùng chân đạp không, cưỡng ép ổn định thân hình, chắp tay trước ngực, trong bàn tay ngưng tụ ra một tầng mây đen, đánh ra một chỉ mang theo hư ảnh long hổ, muốn ngăn trở Vô Hà công tử sát phạt.
Hư ảnh long hổ mọc ra thân hình lão hổ, đầu rông và cái đuôi đáng sợ lắc lư, toàn thân bị lân phiến bao trùm, tràn ngập thần uy như biển.
Long hổ chính là vương của dị thú, lực lớn khôn cùng, nghe đồn có thể cõng cả ngọn núi.
Một đầu kỳ ngưu lực lượng =một ngàn cân.
Hai đầu kỳ ngưu lực lượng = hai ngàn cân.
Ba đầu kỳ ngưu lực lượng = bốn ngàn cân.
...
... ...
Dùng cách tính này điệp gia lên,bảy đầu kỳ ngưu là sáu mươi bốn ngàn cân, tám đầu kỳ ngưu lực lượng bằng một trăm hai mươi tám ngàn cân, chín đầu kỳ ngưu lực lượng bằng hai trăm năm mươi sáu ngàn cân.
Lực lượng long hổ càng trên kỳ ngưu.
Mười đầu kỳ ngưu lực lượng bằng một đầu long hổ chi lực = năm trăm mười hai ngàn cân.
Đây là lực lượng long hổ, tu sĩ cường đại có thể dừng khí ngưng lực, ngưng tụ ra một hổ chi lực cũng đã mạnh hơn kỳ ngưu cả trăm ngàn lần.
Hai hổ chi lực càng điệp gia gấp mấy lần.
Đương nhiên có thể đánh ra long hổ chi lực cũng đã là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.
Tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn rất nhiều đều chỉ có thể đánh ra bảy đầu kỳ ngưu chi lực mà thôi, có thể đánh ra tám đầu kỳ ngưu đã ít càng thêm ít.
Ngưu Vương có thể đánh ra lực lượng một long hổ, phần tu vị này rất đáng sợ, không phải giống tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh nhất trọng sánh bằng.
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh