LINH HUYỀN NGÂM

rượu bị đổ vào quá nhanh, Thẩm Xuân Nhưỡng theo khóe miệng của Tuyên Thiếu Minh tràn ra, men theo cần cổ bị ép ngẩng lên chảy thẳng vào bên trong vạt áo, trước ngực bất tri bất giác bị ướt một mảng lớn, y phục dích sát vào cơ thể cảm nhận được cả sự phập phồng của mỗi tấc da thịt.

Bùi Triển Vân thấy đau lòng, đột nhiên cúi đầu xuống, vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm cằm của Tuyên Thiếu Minh. y kinh ngạc không thôi, toàn thân cũng lâm vào run rẩy. 

“tiểu sư đệ, rượu quý  như vậy, đừng nên lãng phí a.” tiếng nói của hắn vẫn giống như thanh âm nỉ non bình thường,  nhưng so với rượu lại càng say lòng hơn.

đầu lưỡi tham lam một đường đi xuống, liến lên xương quai xanh của Tuyên Thiếu Minh, mà lúc này, rượu Thẩm Xuân Nhưỡng trong hồ lô cơ hồ cũng đã dốc hết, Bùi Triển Vân tiện tay ném một cái, hồ lô rượu liền tùy ý bay đến một góc hôn ám nào đó.

“không cần…rất ngứa…” miệng của Tuyên Thiếu Minh cuối cùng cũng có thể nói chuyện, vừa lên tiếng liền phát ra âm thanh mềm nhũn ngay cả y cũng phải giật mình.

nghe thấy Bùi Triển Vân cười nhẹ một tiếng, trên mặt y liền một trận tao nhiệt, lửa giận theo đó bốc lên, dùng cả hai tay hai chân mà dãy dụa, nghĩ muốn thoát ra khỏi chế ngự của hắn.

“hỗn đản, buông.”

Bùi Triển Vân giữ lấy cằm y, vẻ mặt lộ ra chút u sầu, nói: “nói chuyện khó nghe như vậy, cái miệng này thật không xứng đáng được uống loại rượu quý như thế, mau trả lại cho ta.”

“trả lại ngươi cái…..”

lời nói bỗng chốc bị ngăn cản mà im bặt, đôi môi vừa mới phun ra vô số ngữ khí kiêu ngạo giờ đây đã bị một đôi môi khác lấp đầy.

trong đôi mắt của Bùi Triển Vân nổi lên ý cười, cũng xen lẫn một tia âm trầm khó có thể đoán trước.

Tuyên Thiếu Minh kinh hách quá độ căn bản không còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ tình huống trước mắt, y không biết phải làm sao cứ mặc cho đối phương tùy ý xâm nhập vào khoang miệng mình, đầu lưỡi hồng mịn mềm mại của hắn giống như một con linh xà, xông vào miệng y càn quét một tấc cũng không chừa, hòng đoạt lại Thẩm Xuân Nhưỡng.

nụ hôn của Bùi Triển Vân không chỉ là tìm kiếm, mà còn tràn đầy cướp đoạt cùng giữ lấy.

ý thức được có điểm không thích hợp, Tuyên Thiếu Minh bắt đầu cự tuyệt, nhưng hai tay bởi vì bị Bùi Triển Vân nắm chặt ở sau lưng nên không thể động đậy được, kháng cự nhỏ nhoi này căn bản là vô dụng, tâm loạn như ma y chỉ còn biết lấy đầu lưỡi mà chống cự, hy vọng có thể đem dị vật đuổi ra.

nhưng mà, hành động này thật không may mắn lại khiến cho phản tác dụng.

Bùi Triển Vân nhìn như vô động vu trung(1. không nhúc nhích), hai trong mắt phút chốc liền âm trầm như nước sơn đêm, hắn nhanh chóng ôm lấy đầu lưỡi không an phận kia, nhẹ nhàng mà cắn một cái, nhân khi chiếc lưỡi kia ăn đau co rụt lại liền ôn nhu mút vào, dây dưa không ngừng, cuối cùng khiến cho đâù lưỡi kia chỉ có thể vô lực chuyển động theo hắn.

“đừng..ân…..”

thắt lưng Tuyên Thiếu Minh trở nên mềm nhũn, trong giây lát ngọn lửa *** bỗng  cuồn cuộn trong cơ thể, khó có thể kiềm chế y thấp giọng rên nhẹ một tiếng, trong khi hoảng hốt, bàn tay nguyên bản vẫn cố đẩy Bùi Triển Vân ra lại trở thành nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo hắn không buông.

thấy vẻ mặt y tràn ngập hưởng thụ, Bùi Triển Vân trong lòng cười cười, dễ dàng xoay người y lại, không đợi Tuyên Thiếu Minh kịp phản ứng liền tiếp tục hôn y.

nụ hôn lúc này đây là một nụ hôn hết sức ôn nhu, chậm dãi mà tinh tế, vừa đúng chêu chọc vào điểm mấu chốt của Tuyên Thiếu Minh, loại này giống như được phủng ở trong lòng bàn tay mà hầu hạ, phút chốc liền khiến Tuyên Thiếu Minh giống như ma sui quỷ khiến ôm lấy cổ Bùi Triển Vân, tựa hồ yêu cầu đối phương càng nhiều hơn nữa.

đột nhiên, Bùi Triển Vân buông Tuyên Thiếu Minh ra, khóe mắt liếc về phía dục dũng bị lạnh nhạt hồi lâu, bên môi hiện lên một mạt tươi cười như họa xuân sắc(2. bức tranh cảnh xuân).

“nước nhanh sắp lạnh rồi.”

trong lòng một trận mờ mịt sợ hãi, Tuyên Thiếu Minh thất thần một lát, thẳng đến khi bụ Bùi Triển Vân lột sạch quăng vào trong dũng lý, uống mấy ngụm nước y mới ho khan tỉnh táo lại.

“làm gì vậy…khụ khụ khụ..khụ!” y gạt đi bọt nước trên mặt, không hẹn trước theo khóe mắt nhắm hờ liền nhìn thấy một khối thân thể kinh gầy(3. gầy mà khỏe mạnh rắn chắc) trắng nõn, nhất thời kinh ngạc, ánh mắt bởi vì kinh diễm cũng mở to ra.

Bùi Triển Vân có một cơ thể cao gầy thon dài, sau khi cởi y phục, cho dù da thịt như tuyết, nhưng cơ thể rắn chắc cùng đường cong thân thể duyên dáng nổi bật khiến ai cũng không thể xem nhẹ, hắn đích thực mới là vẻ đẹp của nam tử.

Bùi Triển Vân vô tình hiển lộ ra khí thế như vậy, mê người nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, trong cổ họng của Tuyên Thiếu Minh ừng ực một tiếng, đầu óc tràn ngập cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là–trốn.

đáng tiếc y còn chưa có đem ý tưởng này thực hiện được, thỳ đã bị Bùi Triển Vân thoải mái kìm chặt trong dục dũng.

lưng Tuyên Thiếu Minh dán chặt vào thành của dũng lý, trừng mắt nhìn Bùi Triển Vân, như là cảnh báo hắn không được tới gần.

Bùi Triển Vân cười nói: “làm cái gì mà bày ra vẻ mặt phòng bị với ta như vậy? ta sẽ ăn ngươi sao?”

Tuyên Thiếu Minh sợ chính mình lại mắc bẫy của hắn, thế là hé miệng không đáp.

Bùi Triển Vân cố ý thở dài một hơi: “vừa rồi còn nhiệt tình như vậy….”

“ngươi nói bậy.” cả khuôn mặt anh tuấn của Tuyên Thiếu Minh đều đỏ lựng lên.

Bùi Triển Vân lại mỉm cười nói: “vậy không ngại lại thử một lần?”

“cút! ai muốn thử với ngươi a.” nơi này không nên ở lâu, Tuyên Thiếu Minh quyết định chạy trốn mới là thượng sách.

y mới vừa xoay người, bỗng nhiên bị một cánh tay ở đằng sau kéo lại, ùm một tiếng rơi xuống nước, rồi như một con mồi ngã  vào trong ***g ngực rộng rãi ấm áp của hắn.

nước trong dục dũng không chịu nổi xung động mà tràn cả ra ngoài.

“chạy cái gì a? không phải nói sẽ chà lưng cho ta sao?” Bùi Triển Vân ghé vào tai y cười khẽ, đôi môi mỏng giảo hoạt giống như cố tình vô ý xẹt qua mang tai Tuyên Thiếu Minh.

“ta không làm! ngươi tự chà đi.” toàn thân Tuyên Thiếu Minh run rẩy như gặp phải hàn khí, vật giữa hai chân ở dưới nước cũng đứng lên.

đáng giận! sao trong lúc này y lại có phản ứng?

“buông, ta đã tắm rồi, ngươi tự tắm đi.” y bất an giãy dụa, phi thường lo lắng người phía sau sẽ phát hiện ra bất thường bên dưới làn nước của y.

nếu bị người phát hiện rồi cười nhạo, y không bằng đâm đầu mà chết cho quên luôn đi!

“tắm lại một lần nữa cũng không sao, dù sao vừa nãy khi uống Thẩm Xuân Nhưỡng, quần áo cũng đã bị ngươi lộng ướt hết cả rồi.” cánh tay của Bùi Triển Vân ôm chặt lấy thắt lưng y, ngữ khí tuy rằng ôn hòa, nhưng một cánh tay cũng không thể cử động được.

Tuyên Thiếu Minh nửa bước cũng khó mà rời đi được, nhưng vừa nghĩ tới chính mình trần truồng lại ngồi trên đùi của một kẻ cũng đồng dạng trần truồng như vậy, y liền cảm thấy mặt mình sắp bị lửa đốt thành tro rồi.

“cái gì mà ta làm ướt, rõ ràng là ngươi làm. nếu không phải ngươi ép ta uống tượu, quần áo của ta liệu có thể ướt thành như vậy sao?”

“A, vậy ta thật là không phải, một khi đã như vậy, ta liền càng không thể để ngươi đi rồi, ta phải phụ trách đem ngươi đi tắm, sau đó lại thay y phục sạch sẽ cho ngươi.” Bùi Triển Vân nghiêm túc nói.

cảm thấy cánh tay bên hông bắt đầu chuyển động, Tuyên Thiếu Minh bị dọa cho nhảy dựng lên, hai tay vội vàng mò vào trong nước ngăn lại, ngoài miệng kích động hét lên: “không cần, không cần…”

“sư đệ, đừng khách khí với ta, chiếu cố ngươi chính là bổn phận của ta a.”

Bùi Triển Vân ở vành tai mãn cảm của y thổi nhẹ khí, tiếng nói trầm ổn cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tai Tuyên Thiếu Minh, mê hoặc thần trý y.

“lần trước không phải ngươi oán giận ta không chiếu cố tốt cho ngươi sao? hôm nay ta sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi a.”

“không phải…”

Tuyên Thiếu Minh khóc không ra nước mắt, y mới không cần loại này chiếu cố.

dưới nước, bàn tay của Bùi Triển Vân tránh thoát khỏi ngăn trở của y, đột nhiên cầm lấy phân thân của Tuyên Thiếu Minh.

Tuyên Thiếu Minh trở tay không kịp lúc này đây thật sự hít vào một hơi lãnh khí.

“ngươi ngươi ngươi, mau buông ra.” y gấp đến độ cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

“nghe ngươi buông ra, ngươi sẽ càng khó chịu đi.” Bùi Triển Vân ở trên vừa cọ xát mặt mình vào  tóc mai của Tuyên Thiếu Minh, ở dưới lại dùng tay không ngừng xoa nắn phân thân y, vật trong tay bởi vì kinh hãi không dậy nổi bỗng chốc liền trở nên thẳng đứng.

sâu trong yết hầu của Tuyên Thiếu Minh phát ra một âm thanh nức nở, khoái cảm càng nhiều, thỳ y lại càng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt chôn trong hõm vai Bùi Triển Vân không muốn chui ra, suyễn khí nói: “mau, mau buông ra…bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi…”

“ngươi dùng cách gì để không khách khí với ta a?” Bùi Triển Vân buồn cười hỏi, bàn tay lại càng thêm dùng sức bóp vài cái.

“đau! đau! đau! đáng giận, ngươi muốn đem ta phế đi sao?” ngữ khí của Tuyên Thiếu Minh nhất thời mang theo tiếng khóc nức nở.

Bùi Triển Vân dừng lại hàng động, nói: “vậy ngươi muốn ta phải làm cái gì?”

Tuyên Thiếu Minh cắn môi dưới,  sợ rằng chỉ cần buông lỏng miệng sẽ liền không kiềm chế được chính mình.

giống như là muốn đem quật cường của y đánh tan, Bùi Triển Vân nhẹ nhàng khẳng cắn trên vành tai mẫn cảm của Tuyên Thiếu Minh, nhất thời  *** trong y liền dậy lên như một cỗ nước xiết, thốt ra rên rỉ.

“thành thực một chút, muốn ta buông tay hay là tiếp tục?” tiếp theo là thanh âm hấp dẫn truyền tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi