LINH HUYỀN NGÂM

Khâu Trường Thanh ngày ấy xuất quan sáng sớm, Bùi Triển Vân đi từng bước từng bước một tới nghênh đón. Tuyên Thiếu Minh thần khí mười phần đứng ở trước gương đồng xem kỹ chính mình, trả qua hai ngày chịu gian chịu khó đặc huấn, y tin tưởng biểu hiện của mình hôm nay tuyệt đối sẽ làm người phải kinh diễm, nghĩ tới việc lát nữa tất cả mọi người sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, trong lòng y không khỏi cười khánh khách vài tiếng.

khấu, khấu!!!

phía sau truyền đến tiếng đập cửa, Tuyên Thiếu Minh xoay người lại, nhìn thấy Hàn Nguyệt đang ôm kiếm tiến vào phòng.

Hàn Nguyệt đạm thanh nói: “xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt lắm.”

Tuyên Thiếu Minh cười hỳ hỳ nói: “sư tỷ đến đây có việc gì sao?”

Hàn Nguyệt đáp: “sư phụ đang chờ ngươi, ta là tới đưa ngươi qua.”

Tuyên Thiếu Minh lập tức đứng lên xoa xoa hai tay nói: “vậy mau mau nhanh lên đi.”

Hàn Nguyệt tà liếc y một cái, khóe môi lãnh diễm khẽ khơi lên nói: “ngươi không sợ?”

Tuyên Thiếu Minh không phải không có đắc ý đáp: “mới không, đại sư huynh đã đặc huấn cho ta rồi.”

Hàn Nguyệt như là nhớ tới cái gì, nói: “đúng rồi, đại sư huynh bảo ta nói với ngươi một tiếng, hắn có việc phải xuống núi, qua một thời gian khá lâu mới có thể trở về, vậy nên biểu hiện của ngươi lát nữa cũng đừng làm cho hắn bị mất mặt.”

“đại sư huynh phải xuống núi?” Tuyên Thiếu Minh đang bước qua cánh cửa, một chân liền dừng khựng lại giữa không chung.

“hắn gặp qua sư phụ liền đi, cho nên mới là ta tới tìm ngươi.” Hàn Nguyệt thản nhiên giải thích, mặc kệ Tuyên Thiếu Minh đang sợ hãi, đi thẳng ra cửa.

trong lòng Tuyên Thiếu Minh cảm thấy một cỗ mất mác, bước  nhanh vượt lên trên Hàn Nguyệt, nói: “vậy đại sư huynh khi nào thỳ trở về?”

“không biết?”

“vậy hắn đi đâu?”

“không biết.”

“sao tỷ cái gì cũng không biết a…”

Hàn Nguyệt liếc mắt một cái Tuyên Thiếu Minh hai vai đang rũ xuống ở bên cạnh, nói: “so với quan tâm mấy việc vặt vãnh này, không bằng chuyên tâm ứng phó khảo hạch của sư phụ có điểm quan trọng hơn đi.” dừng một chút, trên lệ nhan lạnh lùng của Hàn Nguyệt bỗng xẹt qua như là tựa tiếu phi tiếu nói: “đại sư huynh còn nói, nếu biểu hiện của ngươi tốt, trở về hắn sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi a.”

không biết vì sao, Tuyên Thiếu Minh bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh trên giường đêm qua.

bởi vì hai ngày nay Tuyên Thiếu Minh phải chuyên tâm tập võ để ứng phó khảo hạch của sư phụ, nên Bùi Triển Vân liền một chút cũng không có ôm y. Tuyên Thiếu Minh có chút muốn tìm bất mãn ở trong lòng ngực hắn rục rà rục rịch, hai chân trộm cọ xát cọ xát. hai người đã hiểu lòng nhau, những tưởng Bùi Triển Vân sẽ nhận ra ám chỉ này của y, nhưng thật không ngờ hắn lại lấy tay trấn an thân thể đang khí huyết phương cương của Tuyên Thiếu Minh, trầm thấp cười nói: “chờ thêm ngày mai, ngươi muốn bao nhiêu yêu thương, ta liền thỏa mãn ngươi.”

cái gọi là “hảo hảo ban thưởng”, chẳng lẽ là chỷ việc này?

nháy mắt, cả khuân mặt của Tuyên Thiếu Minh đều đỏ bừng cả lên, giống như thanh âm tiếng nói cùng mỉm cười của người kia vẫn còn đang quanh quẩn bên tế nhĩ mình, khiến cho cơ thể y nổi lên một trận run rẩy không muốn người khác biết.

“phát ngốc cái gì, còn không mau đi?” Hàn Nguyệt thúc giục.

Tuyên Thiếu Minh xấu hổ ngượng ngùng lúc này mới nâng mắt lên bắt chân vội vàng chạy tới phía trước Hàn Nguyệt.

y không biết khóe miệng chính mình đã lặng lẽ hiện lên nhất mạt ý cười tự tin cùng ngọt ngào.

đã có người hảo hảo “thưởng cho”, vậy y liền cố gắng biểu hiện một phen đi! dù sao– không cần bạch không cần!(???)

kết quả khảo hạch đúng là không để cho bất luận người nào thất vọng, Khâu Trường Thanh hài lòng vuốt ve bộ râu bạc trắng, dặn dò Tuyên Thiếu Minh nếu y có thể kiên trì bền bỉ, dùng thời gian đổi lấy nhất định cũng sẽ có được một phen tu vi.

Tuyên Thiếu Minh một bên khiêm tốn nghe dạy bảo của sư phụ, một bên âm thầm đắc ý, nghĩ nếu như khi y thể hiện tài năng mà đại sư huynh ở đó thỳ tốt rồi…

ôm hy vọng Bùi Triển Vân rất nhanh sẽ trở về, Tuyên Thiếu Minh sau khi khổ sở chờ đợi mười ngày, cuối cùng cũng kiềm chế không được mà chạy tới chỗ Võ Kinh phun đại buồn bực.

“tam sư huynh, sao đại sư huynh vẫn còn chưa trở về a?” ngồi chổm hổm ở trong góc, Tuyên Thiếu Minh rầu rĩ không vui hỏi Võ Kinh đang trẻ củi.

“này, ta cũng không rõ lắm.” Võ Kinh lực bất tòng tâm nhìn y một cái.

“đều đi mấy ngày rồi, cũng không có viết lấy một lá thư cho người ta….” Tuyên Thiếu Minh nhổ nhổ đám cỏ dại trên mặt đất cho hả giận.

Võ Kinh bật cười nói: “đại sư huynh một thân võ nghệ, ngươi sao phải sợ hắn bước qua đại môn liền gặp nguy hiểm a?”

“nguy hiểm hay không không phải vấn đề, có điều hắn sao không nói một tiếng đã liền đi ngay?” đây mới chính là nguyên nhân làm cho Tuyên Thiếu Minh bất mãn, lập tức đem mặt sị xuống.

“ngươi đừng lo lắng, tóm lại giải quyết xong mọi việc, đại sư huynh sẽ trở về thôi.” Võ Kinh buông búa, lau lau mồ hôi trên mặt, lại an ủi: “giống như trung thu năm trước, cơm đang ăn tới một nửa liền không thấy bóng giáng hắn đâu, làm hại chúng ta phải đi tìm, kết quả hắn hai tháng sau mới xuất hiện, cười tủm tỉm nói cho chúng ta biết hắn đi Đại Lý.”

“hắn ngốc ở Đại Lý hai tháng làm gì a?” vậy không phải lần này cũng mất mấy tháng mới trở về sao? trong lòng Tuyên Thiếu Minh nhất thời cảm thấy không phải tư vị.

Bùi Triển Vân nói đi là đi, ngay cả tự mình nới với y một tiếng cũng không có, y ở trong lòng Bùi Triển Vân đến tột cùng là có bao nhiên cân lượng, chẳng lẽ đơn giản chỉ là một tiểu sư đệ bình thường thôi sao?

nghĩ đến đây, trong lòng Tuyên Thiếu Minh liền tức giận, căm tức đem nắm cỏ dại trong lòng bàn tay vo lại nắt vụn.

Võ Kinh tiếp tục vung búa lên nghe y nói liền đáp: “đương nhiên là đi tìm nhị sư huynh uống rượu, ngươi cũng biết nhị sư huynh vì Đại Lý hoàng thất quên mình phục vụ, ngày hội vừa đến tất nhiên không thể không có phần thưởng, trong đó nhất định còn có hảo tửu a.”

Bùi Triển Vân ham rượu đối với các sư đệ trên dưới cũng không tính là bí mật, cho nên mọi người đều đàm luận không kiêng dè, chỷ cần điều này không chuyền tới tai sư phụ là được rồi.

đối với vị nhị sư huynh chưa từng gặp mặt này, Tuyên Thiếu Minh sớm đã được nghe qua, chỷ là vẫn chưa có cơ hội diện kiến, lúc này nghe Võ Kinh nhắc tới, không khỏi nói: “a, mà ta còn chưa có bao giờ thấy qua nhị sư huynh.”

Võ Kinh đáp: “nhị sư huynh trên người mang trọng trách nặng nề khó có thể dứt ra, nên rất lâu mới có thể trở về một lần.”

Tuyên Thiếu Minh sờ sờ cằm tự hỏi, lẩm bẩm nói: “vậy lần này đại sư huynh có thể hay không lại là đi tìm nhị sư huynh uống rượu?”

“không phải.”

người trả lời y không phải Võ Kinh mà là Hàn Nguyệt, nàng đi vào trong sài phòng nghiêng đầu liếc Tuyên Thiếu Minh một cái, nói: “ai cho ngươi ở đây lười biếng hả? đừng tưởng rằng đại sư huynh không có, ngươi liền không phải luyện công.”

Tuyên Thiếu Minh đột nhiên văng nước miếng cười nghênh đón, đáp: “sư tỷ, hay là ngươi biết đại sư huynh đang ở đâu a?” nghe câu trả lời chắc chắn  vừa rồi của Hàn Nguyệt, xem ra nàng nhất định là biết một chút sự tình.

“hắn đi nơi nào, ta quả thật không biết, bất quá hắn xuống núi chắc chắn là có việc quan trong.” Hàn Nguyệt theo sự thực tướng cáo.

“vậy—”

lời nói còn chưa có nói ra, lập tức bị Hàn Nguyệt cắt đứt.

“không cần cứ hỏi mãi một vấn đề như vậy. đại sư huynh có tay có chân, bối phận lại ở phía trên chúng ta, hắn muốn đi đâu, làm cái gì, chúng ta vốn muốn nhúng tay vào cũng không được, cũng tuyệt đối không được hỏi đến.”

Hàn Nguyệt nghiêm khắc như vậy khiến cho Tuyên Thiếu Minh có chút tỉnh lại mà ngậm miệng, hai vai chậm rãi rũ xuống, tuấn dung dĩ vãng luôn diễu võ dương oai bỗng toát ra một tia cô đơn.

y làm sao có thể không biết hành động của mình có bao nhiêu đáng ghét, chính là y không thể khống chế được chính mình, y muốn biết người kia hiện giờ đang ở nơi nào, đang làm cái gì….y cơ hồ tưởng niệm hắn thành tật, nhớ hắn đến thực chi vô vị, lăn lộn khó ngủ, toàn bộ tâm chí đều bị thân ảnh một người là hắn vây quanh.

y chưa từng để ý qua một người nào như thế, nghiêm trọng đến nỗi y thà rằng từ bỏ dáng vẻ của một vị đại thiếu gia, thà rằng vứt bỏ cả tôn nghiêm của một vị nam tử, chỷ để giành được mộy câu tán thưởng, một cái mỉm cười của đối phương. xa cách mấy ngày, một ngày y sống như là cả năm, theo như cố nhân nói thỳ chính là “một ngày không gặp như cách tam thu”, tình huống của y hiện giờ xem ra chính là như vậy đi.

theo đủ lại dấu hiệu như vậy, y mới âm thầm kinh hãi, nguyên lai chính mình đã hãm sâu đến như thế. lúc trước đối sự việc này không phải chưa từng có phản kháng, chỷ là vì ham tận hưởng lạc thú nhất thời, y liền không chút sợ hãi mà tùy ý phóng túng. trong lòng tính toán cùng lắm là sau khi rời đi sẽ đem toàn bộ những chuyện hoang đường đã phát sinh này gạt bỏ. bản tính phong lưu chính là tác phong của y, nhưng mà chính y cũng không ngờ được, một khỏa thật tâm của mình cư nhiên cũng không kiềm chế được mà giao ra.

nếu muốn hỏi y Bùi Triển Vân trừ bỏ dung mạo tuyệt sắc, võ nghệ cao cường ra thỳ còn có cái gì? y thật sự là không thể trả lời được. người nọ ở trước mặt ngườu khác là quân tử nho nhã, nhưng ở trước mặt y lại là cái nam nhân đáng giận chỷ giỏi trêu chọc người. vậy vì sao, y nghĩ muốn hỏng cả đầu vẫn không rõ, thể xác và tinh thần của mình như thế nào bất tri bất giác hình thành thói quen hưởng thụ ôn nhu của người nọ? rõ ràng trong sự ôn nhu đó ẩn dấu bí mật khiến người ta hận đến nghiến răng, nhưng là y vẫn một đầu lao vào, thậm chý cho dù có phải liều chết cũng không muốn đem ôn nhu này dành rặng cho kẻ khác.

ngẫu nhiên, Bùi Triển Vân sẽ đối y biểu lộ ra chút cưng chiều cùng sủng nịch, chính là trời mới biết điểm nho nhỏ ấy sao có thể làm cho đại thiếu gia như y lâng lâng đứng lên.

việc đã đến nước này, Tuyên đại thiếu gia mười bốn tuổi khai trai sau đó liền duyệt qua vô số nữ nhân cuối cùng hiểu được mình đã rơi vào bên trong ma chưởng của Bùi Triển Vân, trọn đời không thoát ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi