LINH KIẾM TÔN

Thiên địa linh tài cực kỳ trọng yếu đối với võ giả.

Nếu như ngươi có đầy đủ linh tài thì ngươi có thể dùng nó để đề cao tốc độ tu luyện, cho dù ngươi gặp phải bình cảnh tu luyện thì cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá, không lãng phí quá nhiều thời gian.

Linh tài có diệu dụng như vậy, đan dược còn có tác dụng lớn hơn nữa làm cho võ giả phải điên cuồng.

Tần Vũ Yên cho rằng Sở Hành Vân sẽ ỷ vào Sở gia nắm giữ địa đồ Phượng Tê Sơn mà chỉ chia cho Bách Bảo Lâu một phần nhỏ linh tài nhưng nàng lại không nghĩ tới Sở Hành Vân sẽ đưa ra tỉ lệ phân phối linh tài 5:5, không chiếm tiện nghi của Bách Bảo Lâu.

Càng khiến Tần Vũ Yên ngạc nhiên hơn là việc Sở Hành Vân muốn thể hiện thành ý mà lấy giá cả thấp hơn thị trường đem năm thành linh tài bán cho Bách Bảo Lâu.

Không thể nghi ngờ là Bách Bảo Lâu chiếm được đại tiên nghi, hi sinh cực thấp nhưng lại có được lợi ích cực lớn. Hơn nữa, cái lợi ích này đủ để Bách Bảo lâu lũng đoạn chợ linh tài thành Tây Phong!

“Sở thiếu chủ, tất cả lời nói của ngươi đều là … thật sao?” Tần Vũ Yên có chút không tin tưởng, muốn xác nhận lần thứ hai nói.

Sở Hành Vân gật đầu cười nói: “Nguyên tắc của hợp tác là đôi bên cùng có lợi. Hơn nữa, ta vừa rồi cũng nói ta làm như vậy là để Bách Bảo lâu thấy thành ý của ta, hai bên chân thành hợp tác mà không phải là lục đục với nhau vì lợi ích.”

“Tiểu tử này thật biết lo xa.” Tần Vũ Yên cũng không phải là người bình thường mà ngược lại, nàng cực kỳ thông minh, nghe xong thì hiểu ra Sở Hành Vân đang nói bóng gió.

Sở Hành Vân nguyện ý đưa ra lợi ích: Thứ nhất là vì hắn muốn Bách Bảo Lâu chân thành hợp cùng Sở gia, còn lại thứ hai là muốn thể hiện thành ý.

Sở gia - một gia tộc xuống dốc đã nguyện ý hứa hẹn, thâm chí còn thể hiện thành ý muốn hợp tác.

Nếu như Bách Bảo Lâu còn không bày tỏ thái độ của mình thì có vẻ không phóng khoáng, không có phong phạm của một đại thương hội.

“Nếu Sở thiếu chủ đã hứa hẹn như vậy thì ta cũng phải có chút biểu hiện a.” Tần Vũ Yên lấy ra vài bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật, thản nhiên nói: “Đây là ba mươi viên Thối Thể Đan cùng ba mươi viên Dưỡng Linh Đan. Mặc dù phẩm chất hơi kém nhưng coi như là một chút thành ý của Bách Bảo Lâu.”

Sau khi đưa bình ngọc cho Sở Hành Vân, Tần Vũ Yên tiếp tục nói: “Vài ngày nữa, ta sẽ chăm chỉ nghiên cứu ba tờ đan phương của Sở thiếu chủ. Sau đó, ta sẽ phái người tới Sở gia, dùng hai tay dâng đan dược cho ngươi. Chẳng biết Sở thiếu chủ có thoả mãn đối với một phần thành ý này hay không?”

Nghe Tần Vũ Yên nói, Tần Sơn đứng ở một bên không tự chủ hít vào một hơi mạnh.

Ba mươi viên Thối Thể Đan cùng ba mươi viên Dưỡng Linh Đan có giá trị rất lớn, tương đương với mười tám viên linh thạch.

Nhưng không chỉ có những thứ này.

Chờ thêm vài ngày, Tần Vũ Yên còn đưa thêm đan dược nàng luyện được. Mà phẩm chất đan dược lúc đó chắc chắn là hơn bây giờ, giá trị càng cao hơn.

Một phần đơn giản thành ý này theo như Tần Sơn đoán thì giá trị đã gần đến năm mươi vạn lượng bạc!

May là hắn lăn lộn trong thương trường nhiều năm, cũng không phải chưa từng thấy qua cảnh tượng hôm nay. Nhưng Sở Hành Vân chỉ nói mấy câu đơn giản, không chỉ có được quan hệ hợp tác giữa Sở gia cùng Bách Bảo Lâu mà còn nhận được gần năm mươi viên linh thạch, quả thật là không thể xem thường hắn.

“Một phần thành ý này đã đủ rồi! Ta tạm thời trở về Sở gia chờ đợi tin tức tốt từ Vũ Yên tiểu thư, về chuyện hợp tác thế nào thì hai ngày sau mời Tần lâu chủ đến Sở gia một chuyến để bàn bạc.” Giọng nói Sở Hành Vân không thay đổi nói. Sau đó hai tay hắn lập tức ôm quyền chào từ biệt, nhanh chóng rời khỏi mật thất.

Đợi Sở Hành Vân rời đi, Tần Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, rù rì nói: “Sở Hành Vân rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn chỉ là một tên thiếu niên mười sáu tuổi nhưng đối mặt với hắn thì ta có cảm giác rất căng thẳng, không dám thở mạnh lấy một cái.”

“Chính xác.” Tần Vũ Yên bộ dáng đang suy nghĩ cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tần Sơn, lúc Sở Hành Vân mua đan dược thì có đưa ra ngọc bội của Mạnh Thanh, ngươi mau đi tìm rồi gọi hắn tới gặp ta.”

“Dạ!” Tần Sơn khẽ gật đầu, ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Không lâu sau, Tần Sơn dẫn Mạnh Thanh đi tới mật thất.

“Bái kiến Vũ Yên tiểu thư.” Mạnh Thanh quỳ hai đầu gối xuống, đầu cúi sát mặt đất, bộ dạng có vẻ rất là cung kính.

“Mạnh Thanh, miếng ngọc bội này là ngươi đưa cho Sở Hành Vân phải không?” Tần Vũ Yên lấy ngọc bội đưa ra trước mặt Mạnh Thanh hỏi.

Thấy miếng ngọc bội này, lại nghe đến Tần Vũ Yên nói, Mạnh Thanh bỗng ngây ngẩn cả người, sau đó hắn mới giải thích: “Khởi bẩm Vũ Yên tiểu thư, miếng ngọc bội này là ta tặng cho một gã cường giả lánh đời, không có quan hệ với Sở Hành Vân.”

“Hả, cường giả lánh đời?” Tần Vũ Yên nhíu chặt hai hàng lông mày.

Mạnh Thanh vội vàng đem đầu đuôi sự việc phát sinh ngày hôm nay nói cho Tần Vũ Yên. Sau khi nghe xong, biểu tình trên mặt Tần Vũ Yên toàn là vẻ ngạc nhiên, cuối cùng biến thành kinh ngạc.

“Một tên cường giả lánh đời đột nhiên xuất hiện trong thành Tây Phong bán đấu giá võ học trung cấp linh giai, ngọc bội Mạnh Thanh tặng cho hắn lại rơi vào trong tay của Sở Hành Vân. Hơn nữa, Sở Hành Vân bị mọi người cho là phế vật nhưng hôm nay vừa ra tay liền lấy ra vài tờ đan phương trân quý, còn trò chuyện vui vẻ với ta như vậy...”

Tần Vũ Yên sắp xếp lại tất cả tin tức ở trong đầu. Càng nghĩ, nàng ta càng cảm thấy nghi hoặc, không giải thích được những sự việc đang xảy ra.

Sau một thoáng chút suy nghĩ, Tần Vũ Yên nhìn về phía Tần Sơn cùng Mạnh Thanh, nói: “Hai người các ngươi lập tức phái người đi điều tra một chút, thu thập tất cả tin tức về Sở Hành Vân cho ta. Ta cảm thấy người này ẩn dấu rất sâu, tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài.”

Nghe vậy, hai người Tần Sơn cùng Mạnh Thanh nhìn nhau một cái rồi lập tức khom người rời khỏi mật thất.

Trong mật thất rộng lớn chỉ còn lại một mình Tần Vũ Yên. Nàng ta đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ về cái gì.

Sau khi Sở Hành Vân rời khỏi Bách Bảo Lâu thì hắn liền cải trang một lần nữa, an toàn trở về Sở trấn.

Đối với việc bị Tần Vũ Yên điều tra, dù Sở Hành Vân chưa chính tai nghe được nhưng hắn có thể dễ dàng suy đoán ra.

Từ lúc Mạnh Thanh lấy ra cái ngọc bội, Sở Hành Vân liền biết phòng đấu giá Tây Phong và Bách Bảo Lâu có quan hệ thân mật. Mà hắn mới vừa bán đấu giá võ học xong liền cầm theo ngọc bội đi tới Bách Bảo Lâu mua đan dược thì chắc chắn sẽ làm Tần Vũ Yên hoài nghi.

Bất quá, Sở Hành Vân không lo lắng chút nào cả.

Ngược lại, Sở Hành Vân lại muốn lợi dụng sự nghi ngờ của Tần Vũ Yên làm thân phận của hắn càng trở nên thần bí, rắc rối, phức tạp thêm.

Kể từ đó, chỉ cần Tần Vũ Yên còn sự nghi ngờ này thì Sở Hành Vân có thể đem hai nhà buộc chung một chỗ dựa trên cái quan hệ hợp tác, tuyệt đối nắm giữ quyền chủ động!

Tiến vào không gian trong Luân Hồi Thạch, Sở Hành Vân lập tức lấy ra một quả Dưỡng Linh Đan ăn vào, sau đó liền bắt đầu tu luyện.

Dưỡng Linh Đan tan ra ở trong miệng, hóa thành một đoàn linh khí tinh thuần.

Sở Hành Vân ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp vô danh bắt đầu hấp thu đoàn linh khí này dung nhập vào kinh mạch, huyết nhục và cuối cùng chứa đựng ở trung tâm Linh Hải.

Bình thường thì sau khi dùng Dưỡng Linh Đan, võ giả cần tĩnh tu nửa ngày, chờ tất cả linh khí đều trầm lắng xuống thì mới có thể bắt đầu hấp thu nếu không linh khí sẽ tràn ra ngoài bay đi.

Vừa rồi, Sở Hành Vân chỉ hấp thu được năm thành linh khí, còn năm thành linh khí đều bị lãng phí hết.

Nếu để cho người khác thấy Sở Hành Vân lãng phí như vậy nhất định sẽ tức giận đấm ngực giậm chân. Một viên dưỡng linh đan có giá trị 4000 lượng bạc. Lãng phí năm thành linh khí chẳng khác nào lãng phí hai nghìn lượng bạc.

Nhưng Sở Hành Vân lại không cho là đúng, trên mặt hắn không có nửa điểm biểu tình đau lòng.

Hắn đích thật lãng phí hai nghìn lượng bạc nhưng ngược lại thì hắn lại tiết kiệm được hơn nửa ngày tĩnh tu.

Lãng phí tiền thì còn có thể kiếm lại.

Nhưng nếu lãng phí thời gian thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô pháp làm thời gian quay trở lại.

Hơn nữa hai ngày sau sẽ tiến hành đại hội gia chủ. Bây giờ, thời gian đối với với Sở Hành Vân là vô giá.

Sau khi nuốt Dưỡng Linh Đan vào miệng, Sở Hành Vân không do dự lấy Hỏa Linh Tán và Thối Thể Đan ra. Thối Thể Đan thì nuốt còn Hỏa Linh Tán thì bôi lên cơ thể, tiếp đến hắn nhắm mắt bắt đầu tĩnh tu.

Dưới sự trợ giúp của Dưỡng Linh Đan, Thối Thể Đan cùng Hỏa Linh Tán, huyết nhục và kinh mạch toàn thân Sở Hành Vân bắt đầu được mài dũa, thân thể của hắn không ngừng được rèn luyện, đồng thời thể lực cũng được cung cấp cuồn cuộn không dứt.

“Trong tu luyện, công pháp và võ học phải cùng song hành với nhau. Hiện tại, ta chỉ mới tu luyện công pháp vô danh nên cần phải tu luyện thêm một bộ võ học. Hai cái hỗ trợ lẫn nhau mới có thể giúp ta trong khoảng thời gian ngắn đột phá lần thứ hai.”

Sở Hành Vân nhắm chặt hai mắt bắt đầu tìm kiếm trong ký ức. Không lâu sau, hắn liền tìm được một bộ võ học thích hợp.

Hắn đứng bật dậy để hai chân cách xa nhau, cánh tay trầm xuống, trường kiếm huyền phù ở trước người bắt đầu dựa theo quy luật huyền diệu nào đó lay động nhẹ nhàng.

Lúc này, nếu như ai đó tinh tế quan sát thì sẽ phát hiện thân thể Sở Hành Vân ngày càng trở nên mơ hồ, xen lẫn cùng dòng khí xoáy, tựa như là gió xoáy thổi trong rừng núi.

Mỗi một kiếm chém ra, cơ bắp toàn thân Sở Hành Vân đều căng ra, linh lực trong cơ thể dần sáp nhập vào máu thịt. Toàn thân hắn đều xảy ra lột xác, cơ thể càng trở nên cứng cỏi hơn, càng thêm ngưng thật.

Sở Hành Vân tu luyện bộ võ học tên là Phong Lôi Kiếm Quyết, thuộc phẩm cấp cao cấp linh giai.

Bộ kiếm quyết này có chỉ có ba chiêu thức nhưng uy lực cực kỳ kinh người. Nếu như có thể đem phong lôi kiếm quyết tu luyện tới viên mãn cảnh giới, cho dù cùng thánh giai võ học so sánh, cũng không kém là bao nhiêu.

Ba chiêu thức của kiếm quyết lần lượt là Phong Động, Lôi Thiểm, Phong Lôi Nhất Nộ.

Hiện tại, Sở Hành Vân đang tập luyện thức thứ nhất.

Lúc này, hắn tựa như hoàn toàn chìm đắm vào loại ý cảnh nhẹ nhàng như gió, bất kì cử động nào của hắn đều rất khó để nắm bắt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi