LINH KIẾM TÔN

Sở Hành Vân rời khỏi phòng, hắn vừa tới bên ngoài liền nhìn thấy Thủy Lưu Hương.

Lúc này, nàng mặc một lớp bạch sắc lụa mỏng, đứng tựa cửa, đầu ngước lên cao, có chút thẩn thờ nhìn bầu trời. Tràng cảnh này trông như một bức hoạ tuyệt thế, nó khiến Sở Hành Vân có chút không nỡ phá vỡ.

“Vân ca ca, huynh đã xuất quan.” Hình như cảm giác được điều gì đó, Thủy Lưu Hương quay đầu lại, nàng nhìn về phía Sở Hành Vân, trên mặt lập tức hiện lên hai má lúm đồng tiền, bước nhanh về phía hắn.

“Xin lỗi đã khiến nàng phải lo lắng.” Sở Hành Vân tiến về phía Thủy Lưu Hương, hắn nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa, hai tay chạm nhẹ lên đôi gò má.

Thủy Lưu Hương thấy ánh mắt nhu hòa của Sở Hành Vân, trên mặt bất chợt hiện lên một tia ửng đỏ.

Nàng tuy mang tiếng là thê tử của Sở Hành Vân, nhưng cũng không có trải qua phu thê chi lễ, đối với cử động thân mật như thế này vẫn có chút xấu hổ.

“Vân ca ca, muội có thể hỏi huynh một vấn đề được không?” Đột nhiên, trong con ngươi xinh đẹp của Thủy Lưu Hương hiện lên một tia sáng.

“Nàng cứ hỏi đi.” Sở Hành Vân gật đầu.

“Trong khoảng thời gian này, mỗi khi muội bắt đầu tu luyện, trong cơ thể không hiểu vì sao lại xuất hiện một cổ hàn khí. Dưới sự ảnh hưởng của cổ hàn khí đó, linh lực trong cơ thể muội tự động tiêu tán, chúng khiến muội căn bản không thể kết nối với thiên địa, ngưng tụ ra võ linh.”

Thủy Lưu Hương lông mày nhíu chặt, như là bị vây trong một thứ gì đó, có chút khó chịu nói: “Có phải tình huống này xuất hiện là do thiên phú của muội quá thấp, không có khả năng tu luyện như người bình thường phải không?”

“Hiện tại nàng vẫn chưa ngưng tụ võ linh?” Nghe được lời nói của Thủy Lưu Hương, Sở Hành Vân không khỏi có chút giật mình.

Lúc đầu, khi hắn mới trở về Sở trấn sau chuyến đi đến Bách Bảo lâu, hắn có nghe Sở Hổ nói qua rằng Thủy Lưu Hương đã bế quan ba ngày, nhưng vẫn không ngưng tụ ra võ linh.

Hiện tại đã tròn mười ngày, Thủy Lưu Hương lại vẫn không thể ngưng tụ ra võ linh, điều này có điểm kì quái.

Dù sao theo nhận thức của Sở Hành Vân, võ linh là trụ cột tu luyện, người bình thường chỉ cần đến hai ngày là có thể ngưng tụ thành công, cho dù có chậm trễ, cũng sẽ không vượt quá bảy ngày.

Sở Hành Vân vươn tay, đặt lên vai của Thủy Lưu Hương, một dòng linh lực nhẹ nhàng theo cánh tay truyền vào trong cơ thể nàng, chậm rãi lưu động, cuối cùng hoàn thành một cái đại chu thiên.

“Lục phủ ngũ tạng không có dấu hiệu bị tổn thương, kinh mạch cũng rất bình thường, duy nhất không ổn là thể chất có vẻ hư nhược.”

Sở Hành Vân thu tay về, nhìn Thủy Lưu Hương cười nói: “Muốn ngưng tụ võ linh cần phải câu thông thiên địa. Quá trình này, phải giữ thể xác cùng tinh thần hợp nhất, không thể có điểm sai sót. Sở dĩ nàng không thể thành công, có thể hơn phân nửa là vì thể chất của nàng vô cùng suy yếu.”

Phải biết rằng, trong 16 năm qua, cuộc sống của Thủy Lưu Hương không bằng một hạ nhân. Đừng hòng nghĩ đến tài nguyên tu luyện, ngay cả một ngày ba bữa cơm, đều không thể đảm bảo, do đó thể chất tự nhiên sẽ rất là suy yếu.

“Vậy hàn khí đó từ đâu mà đến?” Thủy Lưu Hương lại hỏi.

“Ta vừa rồi đã tỉ mỉ kiểm tra qua, trong cơ thể của nàng không có bất kỳ một điểm hàn khí nào. Theo suy nghĩ của ta, hàn khí này hơn phân nửa là đến từ chính võ linh của nàng. Tuy nàng chưa thể ngưng tụ ra võ linh, nhưng khí tức của nó lại có thể ảnh hưởng đến bản thân nàng. Đồng thời võ linh này có thể nuốt chửng thiên địa linh lực, chắc chắn phẩm cấp sẽ không thấp.”

Nghe những lời này của Sở Hành Vân, Thủy Lưu Hương rốt cuộc cảm thấy yên tâm hơn. Nàng còn tưởng rằng bản thân mình không có bất kỳ thiên phú tu luyện, sẽ phải liên lụy Sở Hành Vân cả đời.

“Trong khoảng thời gian này nàng không cần phải gấp gáp ngưng tụ võ linh. Trước tiên hãy dùng dưỡng linh đan, cố gắng tẩm bổ cơ thể, khiến cho chỗ suy yếu hoàn toàn được hồi phục, tự nhiên sẽ có thể ngưng tụ ra võ linh.” Sở Hành Vân cười nhẹ một tiếng, dành cho Thủy Lưu Hương một ánh mắt khích lệ.

“Thiếu gia!” Đúng lúc này, Sở Hành Vân nghe được tiếng kêu, lập tức thấy Sở Hổ xuất hiện ngoài cửa, đang vội vàng chạy tới, trên mặt mang theo một tia mừng rỡ như điên.

“Có chuyện gì vậy?” Sở Hành Vân nhận ra bộ dáng không bình thường của Sở Hổ.

“Thiếu gia, cũng may là người kịp thời xuất quan. Nếu như trễ thêm vài ngày, phỏng chừng ta sẽ trực tiếp xông vào.” Sở Hổ hai mắt tản mát ra ánh sao, lời hắn nói khiến Sở Hành Vân càng thêm nghi ngờ, không biết đây là ý gì.

Có vẻ Sở Hổ đã nhận thấy sự nghi hoặc từ Sở Hành Vân, hắn hít sâu một hơi, sau đó liên tục nói.

Nguyên lai, ở mấy ngày trước, trong một tòa mỏ do Sở gia quản lý đột nhiên phát sinh động đất để lộ ra một sơn động. Khi tiến vào trong sơn động này, cơ thể có thêm cảm giác được khí tức khô nóng. Đi sâu hơn, thì phát hiện ra sự tồn tại của một mạch khoáng Hỏa Linh thạch.

Hỏa Linh thạch, có hình dạng ngôi sao lục giác, ẩn chứa cực nóng nhiệt lượng, là một loại khoáng thạch hiếm thấy. Nếu như lấy chúng để rèn binh khí, có thể khiến cho binh khí trở nên cực nóng không gì sánh được, uy lực đề thăng rất nhiều.

Mà cái mạch khoáng Hỏa Linh thạch này, đoán chừng kéo dài trăm mét, nếu đem mạch khoáng này toàn bộ khai thác, chẳng khác nào là có một tòa núi tiền, khiến cho tất cả mọi người trong gia tộc đều ao ước đến đỏ mắt.

So với việc Sở Hổ hưng phấn, Sở Hành Vân vẫn thong dong bình tĩnh.

Hắn là lão quái vật sống hơn nghìn năm tuổi, kiến thức rộng rãi, không thể bởi vì một cái mạch khoáng Hỏa Linh thạch nho nhỏ mà kinh hỉ thất thố.

“Nếu phát hiện ra mạch khoáng Hỏa Linh thạch, vậy phải gấp rút khai thác, sao phải chờ đến khi ta xuất quan?” Sở Hành Vân biết rõ, một cái mạch khoáng Hỏa Linh thạch đối với Sở gia trọng yếu bực nào.

Dựa theo tính cách của Sở Hổ, đúng ra trước tiên phải khai thác mới đúng, lí do gì lại chờ Sở Hành Vân xuất quan.

“Thiếu gia người có chỗ không biết, sơn động kia ngoại trừ có mạch khoáng Hỏa Linh thạch, còn tồn tại một lớp sương mù dày đặc, cổ sương mù này ngưng mà không tán, chỉ cần hút vào vài hớp, sẽ khiến đầu óc choáng váng, linh lực trong cơ thể cũng sẽ trở nên cuồng bạo, căn bản không cách nào ở lâu.” Sở Hổ thở dài.

Hắn cũng biết mạch khoáng Hỏa Linh thạch trân quý như thế nào, nếu khai thác chậm trễ rất có thể sẽ dẫn tới sự chú ý của những gia tộc khác.

Nhưng cổ sương mù dày đặc này khiến hắn không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể chờ Sở Hành Vân xuất quan rồi hỏi ý kiến hắn.

Sở Hành Vân nghe được lời của Sở Hổ cũng hơi sửng sốt một chút.

Theo hắn biết, địa phương tồn tại mạch khoáng Hỏa Linh thạch hơn phân nửa là cực kì nóng, nơi ác liệt như thế này sẽ không có linh thú lui tới, lại càng không thể tồn tại sương mù dày đặc. Hơn nữa, cổ sương mù dày đặc này lại cổ quái như vậy, lại có thể khiến cho linh lực trở nên cuồng bạo.

“Chẳng lẽ nói...” Bỗng trong đầu Sở Hành Vân lóe lên một tia sáng, tựa hồ là nghĩ tới điều gì.

Hắn nhìn về phía Sở Hổ, vội vàng hỏi: “Sơn động kia ngoại trừ có sương mù dày đặc, có phải còn có một cổ nhàn nhạt vị ngọt?”

“Làm sao thiếu gia biết?” Sở Hổ trợn tròn cả hai mắt, cảm giác có chút không thể tưởng tượng được, trả lời: “Không sai, bên trong sơn động đích xác tồn tại một vị ngọt nhàn nhạt, càng tiến vào sâu, vị ngọt lại càng đậm.”

“Ta đã biết chuyện gì đang xảy ra.” Sở Hành Vân khóe miệng hơi nhếch, cười nhạt nói: “Đi thôi, mang ta đi nơi đó một chuyến.”

“Tuân lệnh.” Thấy Trên mặt của Sở Hành Vân biểu hiện sự tự tin, Sở Hổ trong lòng có chút hưng phấn.

Không biết vì sao, từ sau đại hội gia tộc, Sở Hổ có một cảm giác đặc biệt, tựa hồ chỉ cần có Sở Hành Vân, hết thảy mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Dịch: Hào Ca

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi