LINH SÁT

Khi tiếng sáo du dương vang lên trên chiến trường, tiếng đàn lại bỗng nhiên dừng lại.

"Sáo Túng hồn." Giọng nói của nam tử đội mặt nạ lại truyền đến: "Ngươi chính là người tối hôm đó đã thắng Dạ Mị?"

Lãnh Tiêu Nhiên cười cười, không trả lời, ngược lại còn đặt câu hỏi: "Ngươi chính là Nhị vương tử của Ma giới?"

Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho mọi người kinh hãi.

"Ha ha ha... Quả nhiên là một người thông minh."

Lúc này, từ bên trong đại quân của Ma giới có một người từ từ bay lên. Chỉ thấy hắn lơ lửng giữa không trung, trong tay ôm một đàn, sau đó, hắn gỡ mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra diện mạo.

Diện mạo của hắn giống như âm thanh của hắn, ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn khí độ, hơn Mộ Dung Du không biết bao nhiêu lần. Khó trách có người sắn lòng tin tưởng hắn chính là Đại hoàng tử từ hoàng tuyền trở về báo thù. (Chỗ này giải thích mộit chút, mọi người tin Tử Uyên là Đại hoàng tử không phải là vì hắn dịu dàng giống Đại hoàng tử, mà là vì khí chất của hắn khiến cho mọi người sắn lòng tin hắn)

"Tại hạ Lãnh Tiêu Nhiên."

Không đợi người kia đặt câu hỏi, Lãnh Tiêu Nhiên đã nói ra tên của mình.

"Lãnh Tiêu Nhiên, ngươi đoán không sai, ta chính là Nhị vương tử của Ma giới, Tử Uyên."

Tử Uyên nói: "Ta hỏi ngươi một câu, ngươi chính là một trong số những người đã đánh Dạ Mị bị thương nặng, cướp cây sáo Túng hồn, sau đó lại phế đi tu vi của Hắc Ảnh?"

Sau khi Dạ Sát trở về từng nói cho hắn đó là một nhóm ba người, trong đó đúng là có một người sử dụng ma pháp hệ băng.

Lãnh Tiêu Nhiên trả lời: "Không sai."

Tử Uyên hít vào một hơi, nói: "Nếu đã vậy, hôm nay, ta sẽ báo thù cho ba thuộc hạ của ta."

Dạ Mị đã chết, Hắc Ảnh mất hết tu vi, Dạ Cuồng lại bị trọng thương, tất cả đều có liên quan đến nam tử này, mà ba người kia đều là thuộc hạ đắc lực của Tử Uyên.

"Vậy ta đây đành lĩnh giáo ngự cầm thuật của Nhị vương tử!" Lãnh Tiêu Nhiên trả lời.

"Được!"

Tử Uyên vừa dứt lời, thanh âm boong boong từ dây đàn vang lên.

Lãnh Tiêu Nhiên biến sắc, trong lòng biết không thể để tiếng đàn chiếm được tiên cơ, vì vậy hắn phi thân lên, thi triển ma pháp hệ băng, lại dùng ma pháp hệ phong để hỗ trợ, một chiêu Băng phong bạo thế như vũ bão phóng ra.

Tử Uyên đặt câu đàn cầm trong tay nằm ngang, lơ lửng giữa không trung, mười ngón tay như múa trên dây đàn.

Ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ gảy trên dây đàn, âm thanh hóa thành một luồng năng lượng thật lớn đánh về phía Băng phong bạo.

Băng phong bạo thế như vũ bão nhưng trong nháy mắt lại biến thành những bông tuyết không có lực sát thương.

Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng khiếp sợ, không nghĩ tới Nhị vương tử của Ma gới lại có thực lực như vật. Trên đời này, người có thể phân tài cao thấp kĩ thuật đàn với hắn sợ là chỉ có mỗi Tranh!



Trong nháy mắt khi Băng phong bạo bị đánh tan, Lãnh Tiêu Nhiên liền biết lúc này tiếng đàn của Tử Uyên đã khống chế được khu vực này, lại đến lúc cao trào của khúc nhạc, hai ngón tay của hắn khẽ gảy, hai luồng sóng âm đồng thời phát ra, giao hòa giữa không trung, đánh úp về phía Lãnh Tiêu Nhiên,

Lãnh Tiêu Nhiên biết hậu quả khi bị sóng âm này đánh trúng, nhưng mà hắn lại không thể né tránh. Sóng âm kia đánh từ trên đầu hắn xuống, mà bên dưới của hắn đúng là chỗ của Mộ Dung Liên.

Vì vậy hắn đành lực chọn dốc toàn lực để đối mặt, nhưng mà hắn không ngờ, một chiêu ma pháp hệ băng cao cấp nhất của hắn của có thể phá vỡ một luồng sóng âm, hắn vội vàng hóa ra một cái băng thuẫn để phòng ngự!

Hắn biến rõ như vậy bản thân sẽ bị thương nặng, nhưng mà, hắn phải làm như vậy!

Ngay vào lúc hắn đã chuẩn bị tâm lí bị thương năng thật tốt thì không gian trước mặt hắn đột nhiên văn vẹo. Trong nháy mắt, luồng sóng âm kia bị chỗ không gian văn vẹo kia hút vào, sau đó, khu vực ma quân phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhìn sang, chỉ thấy bên kia chỉ còn một vùng đất trống, đám ma quân nơi đó đã biến thành mảnh nhỏ.

Thì ra luồng sóng kia bị chuyển qua không gian, từ trước mặt Lãnh Tiêu Nhiên đến chỗ ma quân.

Thấy một màn như vậy trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng vui vẻ, vì hắn biết, nàng đến đây!

Hắn hô lớn: "Lạc Lạc...."

Hai bóng dáng phi như bay từ trên không xuống, một người là Sở Lạc Lạc mặc y phục bảy sắc cầu vồng, một người còn lại, chính là U Phượng.

Sở Lạc Lạc cươi với Lãnh Tiêu Nhiên, nói: "Tiêu Nhiên, đã lâu không gặp."

Khi Tử Uyên nhìn thấy Sở Lạc Lạc sử dụng không gian ma pháp thì đã biết, lần này, hắn không có phần thắng.

"Các ngươi, chính là hai người còn lại." Tử Uyên nói: "Tuy là tài nghệ không bằng người nhưng trận chiến hôm nay, không chết không ngừng."

Sở Lạc Lạc và U Phượng không biết rõ tiền căn hậu quả, nghe thấy lời nói của Tử Uyên thì có hơi mơ hồ không hiểu, nhưng bọn họ có thể nhìn ra người này chính là đến từ Ma giới.

Lãnh Tiêu Nhiên đơn giản giải thích lại mọi chuyện, trong lòng Sở Lạc Lạc chuyển động, vì vậy nói: "Vừa mới xuất quan phải đánh trận lớn như vậy, thật sự sẽ rất mệt đó."

Bên dưới, Sở Hiên và Đông Phương Ngạo nghe thấy, trên mặt đều xuất hiện chút ý cười, ha ha... Quả nhiên chỉ có nàng mới có thể nói ra những lời này.

Tử Uyên không khỏi sửng sốt, theo lời của nữ tử xinh đẹp kia thì dường như nàng ta cũng không có ý định nhúng tay vào trận chiến này.

"Nhị vương tử, chúng ta đánh cược một ván đi!" Sở Lạc Lạc nói.

"Cược?" Tử Uyên nghe không hiểu, nhưng mà đối diện với đôi mắt màu hổ phách trong suốt chứa đầy ý cười kia, không nhịn được hỏi: "Cược như thế nào."

"Cái này, hay là dùng tài nghệ sở trường của ngươi đến cược, chúng ta cử ra một người đến so cầm nghệ với ngươi." Sở Lạc Lạc đảo đảo mắt, nói: "Nếu như ngươi thắng, ba người chúng ta sẽ không nhúng tay vào trận chiến này. Nhưng nếu ngươi thua, thì phải mang theo đám ma quân của ngươi trở về ma giới, đời này không thể tới nhân gian gây chuyện xấu nữa. Thế nào?"

"Lạc Lạc..." Lúc này Sở Hiên ở bên dưới không nhịn được hô.

Sở Lạc Lạc nghe thấy lời của Sở Hiên, biết hắn lo lắng cho Thiên Kì Quốc thì cho hắn một nụ cười an tâm."

"Lời này, là nói thật sao?" Tử Uyên nghe vậy, trong lòng mừng thầm, nếu so về cầm kĩ, hắn tin tưởng trong thên hạ này, không ai có thể địch nổi hắn.

"Đương nhiên là thật!" Sở Lạc Lạc nói: "Thế nào, ngươi đồng ý sao?"



Thừa dịp Tử Uyên do dự, Lãnh Tiêu Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn cho Tranh tỉ thí với hắn sao?"

"Đúng vậy, lúc trước chúng ta đã đồng ý với Tranh là thay hắn tìm một cao thủ về cầm kĩ để so tài với hắn nha!" Sở Lạc Lạc cũng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa mới lĩnh giáo cầm kĩ của hắn, so với Tranh thì cơ hội thắng của ai sẽ lớn hơn?"

"Ta cũng không tinh thông âm luật, sao có thể đoán được, theo ta đoán, hẳn là sàn sàn như nhau."

Nghe vậy, trong lòng Sở Lạc Lạc mỉm cười, đúng vậy nha, đám ba người bọn họ cũng chỉ là mãng phu (người thô kệch) mà thôi.

Lúc này, Tử Uyên nói: "Ta đồng ý đánh cược, các ngươi muốn phái ai lên, cho dù là vài người cùng lên cũng được."

Bất luận có lo lắng thế nào, Tử Uyên cũng tự tin, hắn thắng chắc rồi!

Sở Lạc Lạc tung một cái lọ thủy tinh từ trong tay áo ra, cao giọng hô: P"hái hắn!"

Lúc này chiến sĩ của hai bên đều đã lui về sau mấy chục thước, bọn họ ngẩng đầu nhìn tình cảnh phía trên, khi Sở Lạc Lạc ném lọ thủy tinh ra, trong lòn mỗi người đều nghi hoặc.

Chỉ thấy Sở Lạc Lạc mở cái bình ra, nói: "Tranh, ngươi xuất hiện đi!"

Một làn khói trắng từ trong bình trào ra, khi làn khói tan ra thì một bóng dáng vô cùng tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong nháy mắt, những người ở đây đều dại ra.

Dung mạo của Mộ Dung Liên, Tử Uyên và ba người Sở Lạc Lạc đã là thế gian khó gặp, bọn họ chưa từng nghĩ tới trên đời này còn có một chủng tộc còn xinh đẹp hơn bọn họ tồn tại.

"Hắn là u linh?"

Trong nháy mắt khi nhìn thấu tinh linh ôm đàn xuất hiện, Tử Uyên cũng phải ngây ngốc, khi hắn nhớ lại người kia là xuất hiện từ trong chai thủy tinh, nhìn lại thân hình nửa trong suốt của người kia, hắn không nhịn được mở miệng hỏi.

Tranh, là một cầm si, cho nên lúc này, trong mắt của hắn cũng chỉ có nam tử đang ôm cầm kia.

Hắn gật đầu, bỗng nhiên ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay phủ lên Tiêu vĩ cầm, trong lúc nhất trời, giai điệu duyên dáng từ dây đàn của hắn nhẹ nhàng truyền ra.

Tuy rằng mọi người ở đây đa số đều không hiểu âm luật nhưng không biết vì sao khi nghe tiếng đàn này lại cảm thấy êm tai không nói nên lời, trong lúc nhất thời, mọi người đều nghe như say như mê, nỗi lòng cũng thay đổi theo tiếng đàn.

Tử Uyên vừa nghe, lập tức nghiêm túc, cũng ngồi xếp bằng xuống, mười ngón tay chuyển động, vỗ về, chơi đùa dây đàn.

Mỗi khi tiếng đàn của Tranh tạm dừng thì tiếng đàn của Tử Uyên liền nhân cơ hội xen vào, tuy vậy nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy giai điệu của bản nhạc này vốn là như vậy!

Tranh diễn tấu là rót linh hồn lực của mình vào, còn Tử Uyên diễn tấu là vận dụng tinh thần lực.

Sở Lạc Lạc có linh hồn lực và tinh thần lực hơn xa hai người này cũng không bị âm luật ảnh hưởng, chỉ cảm thấy giai điệu này vô cùng tuyệt vời. Nàng dò thám một vòng mới biết rằng ngoại trừ nàng ra thì tất cả mọi người đều say trong khúc nhạc, ngay cả Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương cũng si mê chứ đừng nói tới Mộ Dung Liên. Xem ra, người càng thông hiểu âm luật thì càng bị ảnh hưởng.

Đương nhiên, nguyên do Sở Lạc Lạc không bị ảnh hưởng ngoại trừ nhờ linh hồn lực và tinh thần lực của nàng ra thì phải kể đến một nguyên do khác. Đó chính là Sở Lạc Lạc chính là một người mù nhạc không hơn không kém, cuộc đời này của nàng chỉ nhớ mỗi một khúc hát ru mà thôi.

Cho nên nàng nghĩ, nếu lúc này có túi hạt dưa thì thực sự không tồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi