LINH SÁT

Hai luồng gió đen từ bàn tay hắn xuất hiện, mãnh như rồng, liệt như hổ, gào thét về phía Sở Lạc Lạc và người mắt tím.

Sở Lạc Lạc chắn ở trước mặt người mắt tím, pháp trượng cầm trong tay vung lên, lập tức biến ra lá chắn cực mạnh, mỗi tầng được tạo thành từ một loại nguyên tố.

Nhưng mà gió xoáy màu đen lại nhanh chóng đột phá được tấm chắn. Sở Lạc Lạc không ngờ sau khi ma hóa lại có thể có sức mạnh lớn như vậy, đôi mắt màu hổ phách mở to, trong nháy mắt khi gió xoáy đến thì không gian bỗng nhiên văn vẹo, hai người đã được dịch chuyển đến nơi khác.

Nhưng tiếng cười to điên cuồng như ma âm xuất hiện.

Gió xoáy kia giống như có mắt, lập tức quay đầu lại lao về phía nàng.

Mi tâm của Sở Lạc Lạc lóe ra một luồng sáng vô hình, nàng không kịp dùng ma lực để phòng ngự cho nên công kích tinh thần đã tự động phát ra.

Công kích tinh thần tự phát so với lốc xoáy có chuẩn bị mà đến, đánh nhau, kết quả không cần nghĩ cũng rõ.

Sở Lạc Lạc rên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn liền như diều đứt dây ngã về phía sau.

Trong nháy mắt, kết giới do nàng tạo ra lập tức tan rã.

Những người ở trên quảng trường ước chừng đã đợi suốt bảy ngảy bảy đêm.

Đến khi bọn họ cảm nhận được luồng năng lượng rất lớn dao động thì chỉ thấy thiên hạ trong tâm bọn họ đã rơi vào lòng người mắt tím.

"Lạc Lạc...."

Nhìn nam nhân áo trắng kia lại muốn ra tay một lần nữa, Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng và Lệ Vô Ngân vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp ra tay thì Ngọc Lưu Ly đã như tia chớp bay thẳng vào mi tâm của Sở Lạc Lạc.

Đôi mắt màu hổ phách mở ra, nàng đã rời khỏi lòng người kia, trong nháy mắt, không gian trước mặt nàng xuất hiện vết rách, chỉ thấy cánh tay nàng vươn vào bên trong vết rách đó.

Bóng trắng đang điên cuồng lao về phía nàng bỗng nhiên cứng ngắc giữa không trung, hắn rống to ra tiếng, chỉ thấy một hư ảnh trong suốt đang dần dần thoát khỏi thân thể của hắn.

Bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một ngụm máu đen, hư ảnh kia lại trở về thân thể hắn.

Người mắt tím thấy vậy cũng nhanh chóng đưa tay vào bên trong vết rách không gian mà Sở Lạc Lạc chế tạo, chăm chú dùng toàn bộ tinh thần lực để lôi kéo, bắt giữ linh hồn.

Đến khi vết rách không gian biến mất, trong tay hắn và Sở Lạc Lạc, mỗi người nắm một nửa hư ảnh.

Hư ảnh đã bị chia thành hai nửa không ngừng giãy dụa trong tay bọn họ, bóng trắng trên không trung đã sớm rơi xuống....



"Giao hắn cho ta xử lý đi!" Người mắt tím nói.

"Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?"

Lúc này, ba người nam nhân đều chạy về phía nàng, Sở Lạc Lạc mỉm cười gật đầu, tùy ý ném nửa hư ảnh cho người mắt tím.

Khi hai nửa hư ảnh hợp lại, người mắt tím lấy viên thủy tinh đen giờ đã trở nên trong suốt ra.

"Cho ngươi nếm thử cảm giác cô tịch trong ngàn năm bị phong ấn!"

Nhưng mà hắn không ngờ linh hồn tà ác kia vẫn còn có thể công kích, nó nháy mắt hóa thành một luồng sáng đen, tay phải của người mắt tím lập tức máu tươi chảy đầm đìa, nhưng mà luồng sáng đen kia lại đang đánh thẳng về phía sau lưng Sở Lạc Lạc.

"Cẩn thận..."

Người mắt tím chỉ kịp hô lên một câu, Sở Lạc Lạc còn chưa kịp quay đầu thì một luồng sáng bạc đã nhanh hơn, chắn ở phía sau thân thể của nàng.

"Tiêu Nhiên..."

Sở Lạc Lạc quay đầu, nhìn Lãnh Tiêu Nhiên đã hồ hóa, dưới sức mạnh của luồng sáng màu đen, vỡ tan thành mảnh nhỏ.

Trong nháy mắt đó, trong đầu của nàng chỉ còn lại nam tử tóc bạc đó.

Hắn nói: "Lạc Lạc, giao sau lưng của ngươi cho ta đi....."

Hư ảnh dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình nhanh chóng bị người mắt tím phong ấn vào trong viên thủy tinh.

Lúc này, hắn nhìn Sở Lạc Lạc đang đứng tại chỗ, không hề có chút phản ứng, bỗng nhiên, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống từ mắt nàng, xẹt qua khuôn mặt tuyệt mỹ....

***

Rất nhiều năm sau, Thánh Vân đại lục.

Thánh giáo hội đã sớm tan rã, đương nhiên cũng có không ít tổ chức mới xuất hiện, người đời dần chấp nhận hắc ma pháp, ngay cả trong Thánh Vân học viện cũng có một khoa đào tạo loại ma pháp này.

Trong đó, Mặc Vô đã trở thành Pháp Thánh, ông sống rất lâu, rất lâu, suốt đời ông đều tuyên truyền một ý niệm: Ma pháp không phân chia thiện ác!

Trận chiến trên quảng trường Vân Đô Thành tuy rằng được ghi lại trên sách sử nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhiều người cũng quên đi.



Nhưng mà ngoại trừ thần của các nguyên tố, người ta còn tín ngưỡng một nữ thần mới, Phượng Lạc nhân nghĩa.

Trong truyền thuyết, nữ thần này từng là một người bình thường trên Thánh Vân đại lục.

Trong truyền thuyết, nữ thần này từng dốc hết sức đánh bại ma quân, bình ổn chiến loạn tam quốc.

Trong truyền thuyết, nữ thần này nắm giữ nguyên tố ma pháp, cũng được mọi người coi là thần của tất cả các nguyên tố....

****

[Bên dưới đã nằm ngoài kết thúc bi kịch, đây là kết thúc của Lãnh Tiêu Nhiên, người không thích thì đừng xem.]

Nhìn thấy giọt lệ kia, trong lúc nhất thời Lệ Vô Ngân và U Phượng cũng không biết làm sao.

Người mắt tím thở dài, nói: "Hắn chính là người mà lúc đó ngươi đã nhìn thấy sao?"

Hắn vươn tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nàng.

Sau đó, hắn giơ cánh tay trái đang nắm chặt lên, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, ngươi xem, ta đã bắt được hắn..."

Sở Lạc Lạc nhìn nắm tay của hắn, đôi mắt hổ phách vốn dại ra hơi hơi chớp động.

Trên Cửu Trong Thiên.

Trong ma pháp trận có một người đang nằm đó.

Dung mạo của hắn vẫn như lúc mới trở về tộc Thần Vũ, chỉ có mái tóc là không còn là màu trắng như lúc trước.

Nữ tử mặc y phục bảy sắc cầu vồng lẳng lặng canh giữ bên người của hắn, khi nàng nhìn thấy lô mi người kia khẽ lay động, trong lòng vô cùng kích động.

Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt kia, đúng là một đôi mắt màu bạc sáng lấp lánh!

"Tiêu Nhiên...."

Khi Sở Lạc Lạc nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia thì đã nhào vào người của hắn, ôm chặt lấy hắn....

-----Toàn văn hoàn------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi