LINH SÁT



(Thực quả tình là ta chẳng hiểu cái tên chương nó có nghĩa gì nữa.)
Lúc này, một cái tên hiện lên trong đầu Lãnh Tiêu Nhiên. Không! Tuyệt đối không thể là nàng!
Ma đạo sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đứng ở đó, chật vật không chịu nổi, mái tóc dài màu trắng bạc che một nửa khuôn mặt làm cho người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Chủ nhân!”

Lúc này, Lãnh Nghị mặt trắng bệch đi ra từ chỗ tối, xem ra hắn bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng mà khi nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, trên gương mặt của hắn có vài phần kinh ngạc cũng có vài phần vui mừng.
Khi Lãnh Tiêu Nhiên sử dụng chiêu Băng Tiễn Thuật Lãnh Nghị liền cảm giác được. Bởi vì cái chết của thành chủ khiến cho thủ vệ trong phủ chú ý, hắn phải giải thích vài câu sau đó mới có thể rời khỏi hiện trường. Đợi tới khi hắn tìm được chủ nhân, chủ nhân đang cùng người mặc áo đen kia đánh nhau giữa trời đêm. Không kể đến hiện tại hắn còn bị thương, chỉ nhìn tu vi hiện tại của hắn cho dù là ở trong trạng thái khỏe mạnh cũng không có khả năng chen vào cuộc chiến của bọn họ. Huống chi, cái người mặc áo đen thần bí kia cũng có thể coi là ân nhân của hắn.
Nghe được lời nói của Lãnh Nghị, Lãnh Tiêu Nhiên mới nghiêng đầu nhìn, hắn nhìn Lãnh Nghị, hơi vuốt cằm, ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người một người khác, người nọ tất nhiên là Sở Hiên.
Chuyện đêm nay thực sự là vô cùng ngoài dự kiến của Sở Hiên, tuy rằng hắn từng đoán rằng Lãnh Tiêu Nhiên rất có thể sẽ tới Vân Quy Thành, bất quá, kia cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hắn cố ý nói ra câu kia chỉ là muốn từ trên mặt Lãnh Nghị moi ra một chút tin tức, đáng tiếc phản ứng trên mặt Lãnh Nghị Làm cho hắn thật thất vọng.
Khi Sở Hiên về phòng suy nghĩ về ngày mai nên đối phó với đối phương như thế nào thì đột nhiên cảm giác được một luồng năng lượng lớn dao động. Tên thủ vệ canh cửa làm sao có thể là đối thủ của hắn, khi hắn đuổi tới mật thất lại phát hiện ra thi thể với vẻ mặt kinh hoàng của thành chủ Tống Nhân, còn có cửa vào tầng hầm bí mật kia.Khi nhìn thấy bóng dáng người mặc áo đen kia rời đi, trong lòng Sở Hiên mơ hồ cảm thấy người mặc áo đen này xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên.
Cho nên, khi Sở Hiên nhìn thấy người mặc áo đen và Lãnh Tiêu Nhiên đấu pháp trên bầu trời, ánh mắt của hắn, thần trí của hắn đã bị sự cường đại này hấp dẫn. Thật sâu trong nội tâm hắn luôn khao khát sự mạnh mẽ như vậy, vì thế, khi hắn nhìn thấy trận đấu này căn bản không nghĩ tới thừa cơ hội chạy trốn. Cho đến khi người mặc áo đen quay đầu, mặc dù trời vô cùng tối nhưng Sở Hiên vẫn có thể nhìn thấy cái mặt nạ hình đầu trẻ em quen thuộc kia, ánh mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc, khó có thể tin. Nhưng là hắn lập tức phủ định suy đoán trong lòng, tâm tư Sở Hiên xoay chuyển, lựa chọn ở lại đây. Mà khi hắn nghe thấy người mặc áo đen muốn tiếp một chiêu của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh một phen. Cuối cùng, người mặc áo đen rõ ràng có ma thuật không bằng Lãnh Tiêu Nhiên lại khéo léo dùng pháp thuật, tương kế tựu kế đùa giỡn Lãnh Tiêu Nhiên một phen, sau đó thành công thoát. Điều này để lại chấn động thật sâu trong lòng Sở Hiên.
Đêm nay, trận chiến đấu kia đã trở thành ấn tượng khó có thể phai nhạt trong lòng Sở Hiên.
Nhưng mà, lúc này, Sở Hiên đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng hắn vẫn có một tia hối hận bởi vì hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn đi, mà nay, thái độ bí hiểm của Lãnh Tiêu Nhiên làm cho hắn trong lòng không yên.
Lãnh Tiêu Nhiên không nói một lời, trong mắt chớp động ánh sáng u ám bang bạc, một lát sau, đột nhiên mở miệng nói: “Thế tử đối với việc ta tới đây, dường như không cảm thấy ngoài ý muốn.”
Sở Hiên cũng không trả lời bởi hắn biết Lãnh Tiêu Nhiên không cần câu trả lời của hắn.

Quả nhiên, Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thiếu niên trấn định trước mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, trên mặt của hắn lại một lần nữa toát ra vẻ yêu mị như thường, nói: “Quả nhiên là người mà Lãnh Tiêu Nhiên ta lựa chọn, nhưng mà, thế tử, tình huống hiện tại có chút biến.”
“Lãnh Vương cho ta một vài hứa hẹn, mà hứa hẹn này thực sự rất mê người.” Cố ý tạm dừng một chút, Lãnh Tiêu Nhiên mới nói: “Cho nên, ta suy nghĩ, thế tử sau này có thể đem đến cho ta nhiều lợi ích hơn nữa hay không, hơn nữa, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta phải biết, sự chờ đợi của ta có đáng giá không!”
Nghe đến lời nói này, trong lòng Sở Hiên phát lạnh, thân thể buộc chặt, dường như tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Lãnh Tiêu Nhiên, nói: “Như vậy, quyết định của ngươi?”
“Ha ha ha…” Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy cười to, toác dài màu bạc tùy ý bay trong gió, hắn nói: “Thế tử quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh! Bất quá, lúc trước ta từng nói, hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi có thể đụng đến yết hầu của ta, không biết thế tử còn nhớ rõ không?”
Ngày ấy, trước khi Lãnh Tiêu Nhiên đem thi thể của Thanh Diệp đi còn để lại một câu nói kiêu ngạo đến cự điểm, Sở Hiên sao có thể không nhớ rõ. Chỉ là, hắn không ngờ lần gặp mặt sau với Lãnh Tiêu Nhiên lại đến nhanh như vậy, thế nhưng lại là tối nay, thực sự là rất ngoài ý muốn của Sở Hiên.
Mặc dù không nhìn ra Lãnh Tiêu Nhiên rốt cục có tính toán gì, một trận chiến hôm nay chỉ sợ là không thể tránh khỏi, đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, bàn tay cầm chuôi kiếm của Sở Hiên không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Không đợi Sở Hiên cân nhắc xong, ta phải Lãnh Tiêu Nhiên đã nắm một thanh băng nhận, chạy như bay về hướng Sở Hiên. Dường như là cùng một lúc, Sở Hiên rút lợi kiếm ra, khởi động đấu khí màu vàng, dốc toàn lực đón chào!
Bên kia, Sở Lạc Lạc thừa dịp nổ mạnh sử dụng phong hệ ma pháp trốn thoát, trong lòng dâng lên vài phần khí thế hào hùng. Lãnh Tiêu Nhiên xuất hiện, đối với Sở Lạc Lạc mà nói là một việc ngoài ý muốn. Nàng đã rất lâu rồi chưa đối mặt với cao thủ ma pháp, có lẽ lâu rồi chưa từng tùy tâm sử dụng ma pháp, lâu đến nỗi dường như làm cho nàng quên đi cái cảm giác này.
Ở trong bóng đêm, Sở Lạc Lạc chạy gấp, rất nhanh đã trở về nơi hoang vắng kia, kế hoạch chính của nàng là sáng sớm ngày mai hành động, nhưng là ma lực của nàng lại cảm giác được một trận chiến đấu khiến cho nàng vô cùng ngoài ý muốn, trong đó có một người sử dụng một loại đấu khí mà nàng hiểu rất rõ, bởi vì người nọ chính là đại ca của nàng, Sở Hiên!
“Tỷ tỷ…” Lãnh Nguyệt lúc này đã từ trong mặt nạ nhảy ra, mở to hai mắt màu đỏ nhìn Sở Lạc Lạc, hiển nhiên hắn cũng cảm giác được.

Chiếu theo tình cảnh vừa rồi, Sở Hiên rõ ràng có cơ hội trốn thoát, vì sao hắn vẫn như cũ ở lại nơi đó? Hơn nữa vì sao lại động thủ với Lãnh Tiêu Nhiên, lấy thực lực của hắn, chỉ sợ… Ngay tại thời điểm đó, đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động, Sở Lạc Lạc chính mình cũng không rõ, nàng vô ý thức cắn môi dưới, một bộ dạng buồn rầu.
“Tiểu Lãnh Nguyệt, tỷ tỷ phải trở về một chuyến!”
Rất nhanh, Sở Lạc Lạc liền ra một quyết định.
Lãnh Tiêu Nhiên ném băng nhận về phía Sở Hiên, mặc dù không vận dụng đấu khí, nhưng thân pháp biến ảo, kiếm thuật sắc bén, đủ để ột Sơ Cấp Kiếm Sư như Sở Hiên khó có thể chống đỡ.
Khi Sở Lạc Lạc trở về nơi Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Hiên đang chiến đấu, thần sắc tuy thần sắc nghiêm nghị nhưng dù sao thực lực cánh nhau quá xa, trên người của hắn đã có vài vết máu.
Khi cảm giác được hơi thở của người mặc áo đen, trên mặt Lãnh Tiêu Nhiên xuất hiện một chút ý cười, hắn đoán quả nhiên không sai, người mặc áo đen này sở dĩ đến phủ thành chủ không phải là ngẫu nhiên mà là vì thiếu niên trước mắt này, Sở Hiên!
Thanh âm xé gió truyền đến, Sở Hiên vội vàng cầm kiếm ngăn cản mấy thanh băng nhận. Khi băng nhận rơi xuống đất lại phát hiện Lãnh Tiêu Nhiên đã biến mất ở trước mặt hắn, sau đó, hắn kinh hãi phát hiện ra người mặc áo đen đã quay trở lại.
Một cái liếc mắt này làm cho trong lòng hắn nổi lên kinh hãi! Bởi vì hắn nhìn thấy một đối mắt màu hổ phách sáng như ngoạc lưu ly.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi