LINH SÁT



Vân Đô nằm ở phía bắc Thánh Vân đại lục, giáp ranh với Thiên Kỳ Quốc, Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc , lại nằm biệt lập giữa bốn bề núi non. Mà ở phía bắc Vân Đô thành lại còn là sơn mạch ma thú tiếng tăm lừng lẫy.
Từ trước đến nay, Vân Đô trong mắt mọi người vẫn là một nơi đặc thù tồn tại thế nhưng chỉ có người thực sự đặt chân đến Vân Đô mới có thể cảm nhận được rõ ràng con người nơi này không giống người thường. Trong mắt thiên hạ, nó tao nhã, không nhiễm chút bụi trần, lại hoa lệ không hề thua kém bất kì hoàng thành của một quốc gia nào. Thế nhưng giữa chúng vẫn có những bất đồng rõ rệt, Vân Đô Thành luôn tản mát ra một cỗ hơi thở thành thị, hòa bình, yên tĩnh, trang nghiêm và phồn hoa dung hợp lại một cách kì diệu.
Vân Đô Thành, người đến người đi vô cùng náo nhiệt nhưng tất cả đều được quản lý gọn gàng ngăn nắp. Thủ vệ Vân Đô mặc đồng phục hoa lệ tuần tra ở các ngã tư đường,(Sao giống cảnh sát giao thông thế) người đi lại trên đường bất luận là ông lão nghèo khổ hay là thiếu niên hào hoa phong nhã đều có tinh thần vui vẻ.
Đối với mọi người, chỉ cần tới được Vân Đô cũng không uổng công sống một cuộc đời, có thể sống ở trong Vân Đô thành chính là một loại kiêu ngạo!
Vì kiêu ngạo và tự hào, mỗi người đi đường đều ưỡn ngực, giơ tay nhấc chân đều vô cùng chú ý, không muốn bôi nhọ thân phận của mình. Cho nên khi Sở Hiên và Sở Lạc Lạc một thân phong trần mệt mỏi xuất hiện ở ngã tư đường phồn hoa có vẻ phá lệ đường đột.

Từ biên giới của Thiên Kì Quốc bước vào Vân Đô, chính là ở phía đông nam của Vân Đô, muốn đến được Thánh Vân học viện còn phải đi qua mười quảng trường nữa.
Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, từ khi tiến vào địa phân Vân Đô, tinh thần luôn căng thẳng suốt dọc đường của Sở Hiên mới được thả lỏng. Ít nhất bọ họ không cần lo lắng cái gì gọi là đuổi bắt nữa, cũng không phải lo lắng mình là mục tiêu bị đuổi giết. Vì thế huynh muội hai người quyết định trước tiên tìm một khách sạn ngủ trọ lại một đêm, sáng sớm ngày mai mới tới Thánh Vân học viện hỏi thăm về việc nhập học.
Lúc này, Sở Lạc Lạc bỗng dưng dừng bước, Sở Hiên kì quái liếc mắt nhìn muội muội, thấy ánh mắt nàng hướng tới cửa hàng bên trái ngã tư đường. Hai bên đường luôn có rất nhiều cửa hang buôn bán, cũng không biết là muội muội nhìn vào cửa hàng nào.
Ở trong trí nhớ của Sở Lạc Lạc, trên đường này có một cửa hàng buôn bán đồ dùng ma pháp, tuy rằng cửa hàng không lớn nhưng là đồ ở bên trong cũng không ít. Trước kia,nàng cũng coi như là khách quen của cửa hàng này. Khi đó, lão bản của cửa hàng là một phụ nhân*hơn ba mươi tuổi, diện mạo diễm lệ, tính cách cao ngạo, không quản ngươi có mua đồ hay không, hơn nữa, có một vài thứ đồ quý hiếm thì nàng chỉ bán cho người vừa mắt, giá cả đều là do khách nhân tự mình nói.
Vì thế Sở Lạc Lạc nói với đại ca Sở Hiên: “Ca ca, ta muốn qua bên kia dạo một chút.”
Sở Hiên nghĩ muội muội chỉ là tò mò, tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
Dựa vào trí nhớ, Sở Lạc Lạc rất nhanh tìm được vị trí đại khái, nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, vẫn là cái tên cũ chỉ là cánh cửa mang phong cách cổ xưa mà nàng quen thuộc đã không còn ở đó. Khi Sở Lạc Lạc đẩy cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo kia ra, thấy người đàn ông trung niên bên trong, trong lòng nàng có chút thất vọng. Mà người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường kia chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Hiên và Sở Lạc Lạc một cái sau đó lại cúi đầu tiếp tục nhìn vào quyển sách trên tay.
Nhớ tới dáng vẻ thướt tha, mặt mày hàm chứa nụ cười của bà chủ lúc trước, Sở Lạc Lạc không khỏi cảm than, cảnh còn người mất a.
Một loạt cái tủ tinh xảo trong suốt sắp hàng trong đại sảnh, vô số vật phẩm được săp xếp bên trong, bên trên mỗi vật đều có một tấm thẻ gỗ viết giá, có cái đơn vị là vân đồng, cũng có cái đơn vị là thải kim. Càng đi vào sâu bên trong, giá cả lại càng cao, đương nhiên, đồ vật cũng càng quý giá.
Khi Sở Lạc Lạc đi tới trước cửa hàng này, Sở Hiên theo liếc mắt nhìn muội muội một cái. Hắn thật không ngờ muội muội lại chọn một cửa hàng ma pháp, đồng thời, hắn cũng chú ý tới khi muội muội đi vào bên trong, trên mặt rõ ràng toát ra thần sắc thất vọng.
Đối mặt với mọi thứ đều xa lạ, Sở Lạc Lạc càng xem càng cảm thấy không thú vị.

Di? Đang lúc nàng muốn rời đi thì thấy trong một góc hẻo lánh chất đống một cái rương gỗ lớn, trong rương chất đầy đồ vật, tất cả đều bị phủ một tầng tro bụi dày.
“Lão bản, trong này là những gì?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu tùy tiện liếc mắt một cái, không kiên nhẫn trả lời: “Là đồ vật bà chủ trước kia lưu lại, không có tác dụng gì, cũng không có người hỏi tới, tùy tiện chọn đi, mỗi cái…”
Hắn tạm dừng một chút, nói: “Mỗi cái 100 vân đồng đi!”
Vừa nghe đến là thứ do bà chủ cũ để lại, Sở Lạc Lạc liền nổi lên hứng thú, cũng không để ý đến tro bụi, trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Hiên, chạy đến chỗ rương gỗ lục lọi. Nhìn một hồi, nàng phát hiện ra ông chủ hiện giờ tuy thái độ không tốt nhưng lại là một cái người biết xem hàng, đồ bên trong quả thật là không có tác dụng lớn, đều là thứ phấm do thợ rèn làm ra.
Lúc này nàng đột nhiên chú ý đến một cái vòng cổ, trên sợi dây dài nhỏ màu trắng có gắn một viên đá thủy tinh trắng thực bình thường, nàng thuận tay cầm lên, lại phát hiện ra bên trong viên thủy tinh có khắc một ma pháp trận kì dị, nhìn rất quen mắt!
Đúng rồi! Ma pháp trận này nàng đã từng nhìn thấy, chính là ở trong cuốn da dê có được ở chỗ thành chủ Vân Quy Thành. Chúng đều là một dạng đồ án giống nhau.
Lúc này, cửa gỗ lại một lần nữa bị mở ra, một nam tử trẻ tuổi tóc ngắn màu trà, mặc cẩm bào màu lam, bên hông có buộc một thanh kiếm, nghênh ngang đi vào, quát: “Thứ ta muốn đã có chưa?”
Ông chủ nhìn thấy người mới đến, trong mắt phát sáng, a dua đáp: “Đại nhân, đã có rồi! Mấy ngày hôm trước đem đến được!”
Hắn vội vàng lấy ra một cái hòm hoa mỹ từ trong phòng, cung kính đưa cho nam tử trẻ tuổi.
Sở Lạc Lạc trong lòng hiếu kì, nhìn qua, thấy bên trong là một cái nhẫn được đúc tinh xảo màu xanh ngọc, hai mắt nàng nhất thời nhíu lại, thì ra là không gian giới chỉ (Hay còn được gọi là nhẫn trữ vật)

Nam tử trẻ tuổi chú ý tới ánh mắt từ bên sườn phóng tới, chỉ là nhìn thoáng qua kẻ đứng bên cạnh là một thiếu niên quần áo đơn giản, mặt đầy tro bụi, hắn không khỏi cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường hèn mọn.
“Đi đi đi… Đừng cản trở việc buôn bán của ta.” Ông chủ biết cách nhìn mặt đoán ý chú ý tới thay đổi của nam tử trẻ tuổi kia liền lên tiếng đuổi Sở Lạc Lạc.
Sở Hiên vẫn luôn yêu thương muội muội đương nhiên sẽ không để yên, đang muốn tiến lên lý luận với ông chủ, Sở Lạc Lạc liền nháy mắt ra dấu với ca ca, nói: “Ông chủ, ông nói những lời này không đúng rồi, ta cũng là đến mua đồ nha!”
Nàng một tay lắc lư chiếc vòng cổ kia, tay còn lại cố ý đưa ra trước mặt ông chủ và nam tử trẻ tuổi kia, bàn tay tràn đầy tro bụi cầm 1 phỉ ngân, nói: “Ông chủ, trả tiền thừa! Trả tiền thừa!”
Nhìn thấy cánh tay này, nam tử trẻ tuổi kia không khỏi từng bước lui về phía sau, vẻ mặt chán ghét. Nhìn thấy khách quý sắc mặt không tốt, ông chủ vội vàng nói: “Ai ôi, tiểu tử! Thứ này tặng cho ngươi, đi mau, đi nhanh đi!”
“Ha ha! Là thật sao? Đầu năm nay mua đồ lại không cần trả tiền, ông chủ, ông không phải là nói đùa với ta chú?” Sở Lạc Lạc cười hì hì nói.
“Ta thực không lừa ngươi! Tiểu tử, ngươi nhanh đi đi, đứng quấy nhiễu ta buôn bán.” Vài cái vân đồng tính là cái gì, nếu như đắc tội vị khách quý này, hắn sẽ chọc vào mối họa lớn, vì thế, ông chủ vội vàng đuổi Sở Lạc Lạc đi.
“Như vậy liền cảm ơn ông chủ!” Sở Lạc Lạc cười đến là rạng rỡ, lôi kéo Sở Hiên đang tức giận đi ra cửa.
Trong cửa hàng lại truyền ra thanh âm khinh miệt của một nam tử: “Hừ! Nghèo rớt mồng tơi cũng học đòi người ta bước vào cửa hàng ma pháp!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi