LINH SÁT



Ánh mắt Sở Lạc Lạc khẽ động, tươi cười ở khoé miệng còn chưa kịp thu lại thì liền bắt gặp ánh mắt màu băng lam mang theo nghi hoặc, đánh giá của Lệ Vô Ngân nhìn nàng.
Nàng thu lại nụ cười, hơi nhếch khoé miệng, nhíu mày ý bảo Lệ Vô Ngân có chuyện gì thì mau nói.
Một đôi con ngươi của Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằn Sở Lạc Lạc, thoáng chần chờ, chậm rãi mở miệng hỏi: “Là ngươi làm sao?”
Sở Lạc Lạc hơi chọn mi, vẫn như cũ nói ra một câu kia: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy là ta làm?”
Nghe vậy, Lệ Vô Ngân mím môi, không hề nói tiếp.
Sở Lạc Lạc quay đầu nhìn Lệ Vô Ngân, trong mắt dường như khẽ mỉm cười: “Tốt rồi, ngươi định làm gì thì làm đi, ta còn có chút việc.”

Nói xong, ánh mắt Sở Lạc Lạc lại nhìn về phía xa xa, mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Lệ Vô Ngân gật đầu, xoay người đi hai bước lại dừng lại, sau một lúc lâu mới thốt ra được hai chữ: “…Cảm ơn.”
Đợi đến khi Sở Lạc Lạc ngoái đầu nhìn lại thì chỉ nhìn thấy bóng dáng đang xa dần của Lệ Vô Ngân, thật sự là đứa nhỏ cứng đầu! Trong lòng Sở Lạc Lạc cười thầm nói.
Sau khi năm mươi ngày tu luyện kết thúc, ba người Sở Lạc Lạc lại đi đến nơi dạy học chuyên dụng của Mặc Vô.
Không nghĩ tới Mặc Vô đã sớm đợi bọn họ ở đó, lúc này đây, kì lạ là lão nhân gia vẻ mặt, thần thái đều sáng láng, dáng đứng thửng tắp. Tự nhiên không phải bộ dạng say khướt thường ngày.
Thế nhưng, khi Đông Phương Ngạo đi đầu bước một bước lớn vào lớp học, bống nhiên sau lưng cảm thấy một trận âm hàn, hắn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, bộ dáng vô cùng khủng hoảng. Cơ thể giống như chạy trốn, lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa liền đâm vào Lệ Vô Ngân ở phía sau.
Một đôi mắt lệ của Lệ Vô Ngân đảo đến, liền thấy Đông Phương Ngạo mang vẻ mặt sợ hãi, thở dốc, trên đầu những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy theo đường cong của khuôn mặt. Người này lại mắc bệnh gì?
Tuy là nghi hoặc trong lòng nhưng Lệ Vô Ngân cũng không nghĩ nhiều, vòng qua Đông Phương Ngạo, bước nhanh về phía cửa lớp.
Nhưng mà, khi hắn bước vào lớp học thì đã hiểu rõ tại sao Đông Phương Ngạo vừa rồi lại khác thường như vậy.
Thật đáng sợ! Thân thể hắn truyền đến một loại tin tức, chính là phía trước có một loại nguy hiểm đe doạ tính mạng, có một loại sức mạnh mà hắn không tưởng tượng nổi đang áp chế hành động của hắn. Lúc này, hắn cảm giác được trái tim mình nhảy lên một cách kịch liệt, tay chân hắn mất đi khống chế, hơi hơi run rẩy.
Hai người kia sao lại thế này?
Sở Lạc Lạc đứng cách hai thước có chút không hiểu rõ cho nên nàng đứng ở thẳng cửa phòng học của Mặc Vô, nhìn vào trong. Thấy hắn hai mắt hơi híp lại, khoé miệng mang theo nụ cười như có như không. Ha ha… Thì ra là vậy, lão nhân giảo hoạt này.

Lệ Vô Ngân cảm nhận trên vai được vỗ nhẹ một cái, suy nghĩ mới có thể từ trong sợ hãi tỉnh lại, đôi mắt màu băng lam có chút mê mang.
Chỉ thấy cô gái đi qua bên cạnh hắn, thoải mái bước vào lớp học, thấy vậy, Mặc Vô cũng từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt khôn khéo hiện lên vài phần kinh ngạc. Cô gái này luôn có thể khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn nha.
Sở Lạc Lạc đi vài bước rồi quay đầu, cười khẽ với hai người kia nói: “Lão nhân là cố ý triển lãm một chút năng lượng của mình, vận dụng ma lực trong cơ thể các ngươi để chống lại, nếu không các ngươi hôm nay đừng nghĩ có thể bước vảo phòng học này.”
Thì ra là thế! Hai người ngoài cửa lúc này rốt cục cũng hiểu ra.
“Tiểu nha đầu, ngươi cư nhiên làm lộ để bài của ta!” Trên mặt Mặc Vô vô cùng bất mãn nhưng trong mắt lại toát ra ý cười.
Sở Lạc Lạc đã đi tới trước mặt hắn, trong giọng nói có chút hương vị làm nũng, nàng cười nói: “Ta là lo lắng lão nhân gia ngài đứng lâu quá, chân sẽ tê…”
Sau khi hiểu ra, Lệ Vô Ngân dẫn đầu khởi động ma lực, làm a lực lưu động trong cơ thể, cũng thử bước nửa bước lên phía trước. Phương pháp này quả nhiên có hiệu quả, chỉ chốc lát sau hắn cũng thuận lợi đứng bên cạnh Sở Lạc Lạc.
Thấy thế, Đông Phương Ngạo cũng không cam lòng yếu thế, cũng khởi động ma lực, đang muốn bước nhanh vào lớp nhưng mà trong số ba người, ma lực của Đông Phương Ngạo là yếu nhất. Một đường đi vào cũng không dễ dàng, tuy rằng cảm giác sợ hãi ban đầu đã biến mấy nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhận được một cỗ lực cản mạnh mẽ. Khi hắn có thể đi đến giữa lớp học thì đã mồ hôi đầm đìa, hồng bào trên người hơi ẩm ướt, hơi thở gấp gáp, mạnh mẽ đặt mông ngồi xuống sàn.
Mặc Vô thu hồi lực lượng vừa phóng ra, ánh mắt lợi hại đảo qua ba người, trong lòng có chút vừa lòng. Xem ra ba đứa nhỏ này ở trong tháp tu luyện quả thật đã khổ công rèn luyện. Đứa nhỏ Đông Phương Ngạo này tuy rằng ma lực thấp nhất nhưng tiến bộ cũng rất nhanh, ông vốn tưởng rằng tiểu tử này phải vận dụng đấu khí mới có thể tiến vào nhưng không ngờ hắn cứng rắn chống đỡ lại liền có thể quật cường tiến vào trong. Tương lại tên này tất cũng làm nên chuyện.
“Hắc hắc… Lão nhân! Ta… Ta vào được!” Đông Phương Ngạo vừa thở phì phò vừa nói: “Cái này nói lên lão tử là thiên tài, nhanh một chút đem ma pháp lợi hại truyền cho ta!”
Người này vẫn là lớn tiếng như vậy, há mồm ngậm miệng đều nói mình là thiên tài. Nhưng mà, đối tượng khoe khoang của hắn sai lầm rồi, bên cạnh hắn là hai bạn học thiên phú không hề thua kém hẵn cùng với lão nhân Mặc Vô đã thành tinh, ba người đồng lòng coi Đông Phương Ngạo như không khí.
Mặc Vô khoanh tay trước ngực, bầu rượu bên hông ông lúc ẩn lúc hiện, phản xạ lại ánh mặt trời thoáng ẩn thoáng hiện trên khuôn mặt ông, dát lên trên một tầng kim quang nhàn nhạt. Biểu tình của Mặc Vô thật nghiêm túc hỏi: “Ba người các ngươi, nói xem ma pháp sở trường của mình là gì?”
Đông Phương Ngạo không cần suy nghĩ liền há mồm đáp: “Hoả cầu thuật… Di? Lão nhân, ngươi là làm cái biểu tình gì a?”

Mặc Vô hừ nhẹ nhìn Đông Phương Ngạo, giọng điệu tràn ngập khinh thường: “Không phải cao cấp ma pháp liền không cần trả lời.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Đông Phương Ngạo từ đến giơ chân, cuối cùng giống như gà trống bị đánh bại, gục đầu thấp xuống. Đúng vậy tuy rằng hắn trải qua hai tháng bế quan nhưng hắn quả thực không có cơ hội để thử học cao cấp ma pháp.
Ánh mắt Mặc Vô lướt qua Đông Phương Ngạo trực tiếp nhìn về phía Lệ Vô Ngân.
“Băng chi phá.” Lệ Vô Ngân lạnh lùng phun ra ba chữ, không nói tiếp.
“Hoả long thuật.” Ánh mắt của Mặc Vô vừa đảo đến, Sở Lạc Lạc liền trực tiếp nói ra đáp án.
“Ân.” Mặc Vô đưa tay vuốt vuốt những sợi râu bạc trắng bên dưới cằm, một bộ dạng bí hiểm: “Vốn dĩ, ma thuật hiện tại đều là do người đi trước phát minh, sáng tạo ra, là một khuôn mẫu có sẵn, nghìn cái như một, không có thứ gì mới. Nhưng là ma pháp sư giỏi sẽ căn cứ vào ưu điểm của mình mà thay đổi ma pháp, đổi thành thích hợp với mình nhất, cũng có thể phát ra uy lực lớn nhất của ma pháp. Các ngươi cũng biết, ma pháp các ngươi đang dùng đều là ma pháp đã được cải tạo, thay đổi, nhưng là hiện tại ta muốn các ngươi tự mình thay đổi ma pháp sao cho phù hợp với mình nhất.”
Ba người vừa nghe vừa gật đầu, có chút đăm chiêu.
Thấy ba người đồ đệ đều có chút ngộ ra, khoé miệng Mặc Vô lộ ra một ý cười giảo hoạt: “Cho nên, ta muốn các ngươi… trong vòng một tháng, đem cao cấp ma pháp sở trường thay đổi thành thích hợp với mình nhất!”
Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy rằng bọn họ từ trước cũng nghe được chuyện thay đổi ma pháp, nhưng là chuyện này đều là số ít những tiền bối tu vi cao làm ra. Bọn họ mới chỉ là cao cấp ma pháp sư mà thôi, cho tới bây giờ không nghĩ tới chính mình cũng có thể tự mình thay đổi ma pháp, vị giáo sư này cũng quá coi trọng bọn rồi!
Mặc Vô liếc mắt nhìn Sở Lạc Lạc sắc mặt lạnh nhạt một cái, trong lòng thầm khen ngợi, nha đầu này bình tĩnh cơ trí, thiên phú ma pháp cực kì cao, thật sự là thiên tài hiếm có. Lại nhìn đến Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân trong mắt không thể tin, Mặc Vô vuốt râu nở nụ cười, nói: “Về phần có gì không rõ, tự mình đi Tàng Thư Các ở học viện tìm đáp án! Một tháng sau, ở trong này tiến hành kiểm tra!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi