LINH SÁT



Bốn người đi từ Vân Đô, thẳng tiến về phía đông bắc, mục đích của bọn họ là rừng rậm Bạch Cốt trong sơm mạch ma thú. Trong rừng hầu hết là ma thú tam giai hoặc tứ giai nhưng mục tiêu mà Mặc Vô dinh ra cho bọn họ là lấy được ma hạch của ma thú cấp bậc cao nhất trong rừng Bạch Cốt, thất giai ma thú.
Trên đường đi, Mạc Tuyết nói một chút về Công kích tinh thần, nói loại pháp thuật này đến cùng là có nguyên lí gì, cũng chỉ nói ma pháp hệ tinh thần của nàng chỉ có thể khiến cho người khác nhìn thấy ảo giác, mà rốt cục nhìn thấy cái gì, chỉ có Lệ Vô Ngân mới biết được. (Ta cá là Vô Ngân thấy Lạc Lạc. Mọi người nghĩ sao?)
Đối mặt với Lệ Vô Ngân một thân hàn ý, Đông Phương Ngạo tuy là tò mò nhưng một đôi con ngươi lạnh lẽo như hàn băng kia khiến cho người ta có cảm khác hàn khí bức người, không dám tiến đến mạo phạm.
Mà Lệ Vô Ngân dọc đường một lời cũng chưa nói, ngẫu nhiên ánh mắt gặp nhau với Sở Lạc Lạc nhưng rất nhanh chóng rời đi.
Khi ba người tham gia thi đấu tuyển chọn, sau khi đánh một trận xong, bất luận thắng hau bại đều rời khỏi cuộc đấu. Lệ Vô Ngân tuy rằng thua nhưng dưới lời kể lại của Sở Lạc Lạc thì Mặc Vô biết hắn cũng thành công thay đổi Băng Chi Phá, coi như là hoàn thành bài kiểm tra lần này.
Một tháng sau đó, Mặc Vô truyền thụ cho bọn họ một số pháp thuật cao cấp. Sở Lạc Lạc và Đông Phương Ngạo đối với chiêu thức mà Mặc Vô truyền thụ đều nắm giữ không tồi, cũng đã cải tạo nó đến một trình độ nhất định. Nhưng không biết có vì thu ở trận đấu mà cảm thấy nhục nhã không mà Lệ Vô Ngân lại gặp bình cảnh* ở chiêu thức mới.(Bình cảnh: từ này đã giải thích một lần rồi, không biết các bạn có nhớ không. Nó có nghĩa là gặp phải chướng ngại, không vượt qua được.)
Vùng sơn mạch ma thú này, núi non trùng trùng điệp điệp, sương mù lượn lờ, lúc này hoàng hôn sắp buông xuống, bốn người chậm rãi bước đi trên đường.

“Chúng ta tìm một nơi trống trải đốt lửa trại đi, sáng sớm ngày mai lại tính tiếp!”
Mắt thấy hoàng hôn sắp buông xuống, Đông Phương Ngạo mở miệng đề nghị, dọc theo con đường này không khí quái dị, ngay cả hắn vô tâm cũng cảm giác được có chút không ổn, làm cho thiếu niên tính cá tính hào phóng như hắn có chút khó chịu.
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân gật đầu, ý bảo đồng ý với đề nghị của hắn.
“Có Đông Phương đại ca ở đây, cũng không sợ lửa không cháy.” Mạc Tuyết nháy mắt, cười khẽ nói.
Nơi này mặc dù vẫn và bên ngoài rừng Bạch Cốt nhưng bốn người cũng không dám khinh thường. Khi mặt trời lặn xuống, trăng sáng từ từ nhô lên cuối cùng họ cũng tìm được một nơi trống trải.
Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân đang định đi tìm chút củi khô thì lúc này, bỗng nhiên gió núi nổi lên, khi thì nhẹ nhàng rung động, khi thì mãnh liệt như bão táp.
Cẩn thân lắng nghe, ở trong gió còn kèm theo tiếng vang “hí hí toa toa”. (Ta thực sự không biết tiếng vang này là cái thể loại tiếng gì nữa.)
Bốn người đều đã qua tu vi cao cấp ma pháp sư ngũ giai rất nhanh liền phát hiện là không ổn, liếc nhìn nhau, cảnh giác nổi lên.
Rất nhanh, bốn phía xung quanh họ liền xuất hiện dân bản địa của cánh rừng này (Vâng, dân bản địa chín là ma thú đó) Từng đôi mắt toả ra ánh sáng xanh lục giương lên nhìn bốn người xâm nhập này.
Bích ngưng xà! Đúng là một loại ma thú thông thường bên ngoài rừng Bạch Cốt. (Chắc ai cũng biết xà là con rắn nhỉ, con bích ngưng thì chỉ là tên của loại rắn này thôi.)
Cũng giống như nhện nước, chúng nó là ma thú hệ nước, cấp bậc cũng là tam giai. Hơn nữa Bích ngưng xà khác với nhện nước ngồi một chỗ chờ đợi con môi, chúng nó am hiểu chủ động tấn công. Phun ra chất lỏng màu lục từ miệng mang theo nọc độc, người trúng độc sẽ tạm thời mất đi thị giác.
Nhưng là đối với bốn người này mà nói loại ma thú tam giai như Bích ngưng xà này, chỉ thường thôi.
Luôn tích là náo động Đông Phương Ngạo xung phong nhân việc: “Để cho ta tới thử chiêu thức mới học đi!”
Đông Phương Ngạo tính cách hào sảng, bình thường tuy có chút lỗ mãng nhưng những gì Mặc Vô dạy hắn, hắn đều ghi nhờ từng câu từng chữ. Hơn nữa sau khi phát hiên Sở Lạc Lạc tấn chức Đại ma pháp sư xong hắn ngấm ngầm vô cùng khổ công tập luyện. Trước khi Mặc Vô nói con đường ma vũ song tu nên đi như thế nào thì hắn đã nghiên cứu làm thế nào để ma pháp và đấu khí cùng phối hợp vận dụng, hiện tại, cơ hội thí nghiệm cũng tới.
Bảo kiếm đâm rới, dưới sự thúc dục của ma lực, xích hoả châu được khảm ở đuôi kiếm toả ra hoả quang chói mắt.

Ánh lửa nhảy lên, bích ngưng xà dựng thẳng thân mình, miệng phun nọc độc, không chút khiếp đảm phi thân lên.
Trên gương mặt như đao tạc của Đông Phương Ngạo càng nổi lên ý cười, vung kiếm lên, ma lực từ tâm mà ra, công kích mãnh liệt phát ra, nhất thời, sóng lửa cuồn cuộn.
Bích ngưng xà là loại ma thú quần công, có thể coi nó là đạo phòng tuyến đầu tiên của rừng Bạch Cốt, từng làm không ít người từ bên ngoài tới đau đầu không thôi, Nhưng mà đối mặt với liệt hoả mà Đông Phương Ngạo phóng ra, bích ngưng xà là băng, gặp lửa liền tan.
Đây chính là cảnh tượng ở trong mắt những người bình thường nhưng ở trong mắt ba người kia thì lại khác. Một chiêu này của Đông Phương Ngạo là kiếm thức kết hợp với ma lực. Bảo kiếm bị bao bọc bởi lửa đỏ không phải tuỳ tiện vung ra, nếu như không có lửa đỏ thì người ta có thể nhìn thấy bóng kiếm tràn gập, kiếm ảnh bay đầy trời.
Không đến một lát, bích ngưng xà tiến lên công kích đều bị tiêu diệt, số còn thừa đều cuốn đuôi chạy mất.
Đông Phương Ngạo thấy vậy không khỏi đắc ý, cười ha ha,trong ánh mắt toàn là tia đắc ý.
“Ha ha… Xem ra lão nhân kia quả nhiên cũng dạy không tồi!” Đông Phương Ngạo nói: “Đương nhiên cũng bởi vì ta là một thiên tài cho nên mới có thể nhanh như vậy nắm giữ được chiêu này.”
Sở Lạc Lạc thấy Đông Phương Ngạo tiến bộ thần tốc như vậy vốn muốn khen một câu, không ngờ câu tiếp theo của hắn lại khoe khaong mình là thiên tài này nọ. Vì thế đem câu vừa muốn nói ra lại nuốt xuống.
“Oa! Đông Phương đại ca, chiêu này của huynh thật đẹp mắt!” Mạc Tuyết ngọt ngào nói, khoé mắt nhưng lại ngắm gương mặt phủ sương của Lệ Vô Ngân.
Thấy Lệ Vô Ngân không có phản ứng gì, nhất thời ý cười trong mắt hoàn toàn biến mất, theo bản năng chà chà chân.
Ai biết lúc này Lệ Vô Ngân lại mở miệng, thản nhiên nói: “Tìm củi, nhóm lửa.”
Nói xong cất bước mà đi.
Sở Lạc Lạc ngồi trên chiếu hợp thời bỏ thêm một câu: “Đêm lạnh.”
Đông Phương Ngạo nghe vậy sửng sốt, đối với bóng dáng của Lệ Vô Ngân hô lớn: “Này, đợi ta với…”
Nhìn hai người kia lần lượt mà đi, đôi mắt của Mạc Tuyết chuyển một vòng rồi rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Lạc, thân thiết nói: “Lạc Lạc muội muội, nghe nói ngươi từ nhỏ cha mẹ đều mất, chỉ cùng ca ca sống nương tựa nhau, là thật sao?”

Muội muội? Cách xưng hô này cùng với giọng nói ngọt ngấy kia khiến kho Sở Lạc Lạc cả người không thoải máu, nàng có chút hiểu được dọc theo đường đi sắc mặt Lệ Vô Ngân so với bình thường còn khó coi hơn.
Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng gật đầu, xem như trả lời vấn đề của nàng.
Mạc Tuyết lại tuỳ ý hỏi vài câu sau đó đem đề tài vòng đến trên người Lệ Vô Ngân.
Mấy vấn đề này quả thực làm cho Sở Lạc Lạc cười khổ không thôi, nàng cũng không biết Lệ Vô Ngân được bao lâu, hắn thích màu sắc gì, thích ăn cái gì, không thích cái gì, những vấn đề riêng tư như vậy nàng làm sao biết được.
Vì thế nàng thành thực trả lời, không biết.
Ai biết câu trả lời của nàng lại khiến cho Mạc Tuyết bất mãn.
“Hừ, ngươi rõ ràng biết, vì sao không nói cho ta.” Cô gái vừa rồi còn ngọt ngào giờ đây vẻ mặt lộ ra địch ý nói: “Hay là ngươi cũng thích Vô Ngân đại ca?”
Đôi mày của Sở Lạc Lạc khẽ nhíu lại, có chút phiền chán, cô gái hoài xuân này thế nhưng lại đem nàng thành tình địch.
Lúc này, có tiếng bươc chân truyền đến, thì ra là hai người đi tìm củi khô đã trở lại.
Mạc Tuyết quay đầu, vẻ mặt xinh đẹp nghênh đón.
Miệng lại nói: “Các ngươi sao lại trở về nhanh như vậy a? Người ta đang tâm sự với Lạc Lạc muội muội nha!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi