LINH SÁT



Lời thiếu niên tóc vàng này vừa nói ra nhất thời khiến cho bốn phía kinh ngạc và nghi ngờ, nổi lên nghị luận.
Tiêu Minh quay đầu nhìn thẳng vào thiếu niên nói chuyện, cao thấp đánh giá một phen, trong lòng thầm than. Một cái thiếu niên mi thanh mục tú tốt như vậy, tuổi nhỏ mà cũng có một phen tài nghệ, đáng tiếc cũng muốn cuốn vào trận chiến này.
Tiêu Minh khẽ gật đầu, thanh âm hùng hậu giống như vang bên tai mỗi người: “Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc cũng muốn có được thần kiếm?”
Lời nói của Tiêu Minh giống như viên đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, làm kích động gợn sóng trong lòng mọi người, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hiên bắt đầu trở nên phức tạp.
Trận chiến tranh thần kiếm vốn là chuyện của chốn giang hồ, nếu như hoàng thất của các quốc gia nhúng tay vào, chuyện đó sẽ trở nên phực tạp.
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Minh, vẻ mặt Sở Hiên vẫn bình tĩnh như cũ, âm thanh trong trẻo, nói năng có khí phách: “Tiêu tiền bối, Đại hoàng tử không phải là muốn thần kiếm làm của riêng.”
Cho dù Sở Hiên nói như vậy nhưng mọi người vẫn nghi ngờ như cũ, một số người bụng dạ khó lượng, không có ý tốt nhìn Sở Hiên và Tiêu Minh, tuỳ cơ mà hành động.

“Từ khi truyền thuyết về thần kiếm truyền ra ngoài đã khiến cho rất nhiều sự kiện tranh đoạt huyết tinh xảy ra, thần kiếm lúc này…” Sở Hiên nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện phần lớn mọi người đều nghe lời hắn nói mà yên tĩnh lại: “Thần kiến lúc này đã trở thành vật mang điềm xấu. Giữ ngọc có tội, cho dù người có được là danh sĩ chính nghĩa, đức cao vọng trọng cũng khó tránh được tiểu nhân tính kế. Huống chi, tranh đoạt như vậy chẳng nhưng khiến người nắm giữ kiếm trở nên bất nghĩa mà còn khó thoát khỏi kiếp nạn…”
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
Sở Hiên vừa dứt lời, từ trong đám người truyền đến một trận cười to.
Trong tiếng cười mơ hồ mang theo khinh thường và châm chọc, khi thấy tất cả mọi người ở đây đều chú ý tới mình, đại hán kia mới ngừng cười to, đôi mắt đảo qua mọi người, quát lớn: “Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc vốn có hiền danh, thần kiếm nếu như giao cho Đại hoàng tử, ta đây tất nhiên là yên tâm.”
Đại hán nói xong, dừng một chút, nhìn về phía mấy người xung quanh, chỉ thấy bọn họ sắc mặt khác nhau, tuy có chút không phục nhưng cũng không thể mở miệng phản bác.
Thấy vậy, miệng hắn bất giác treo lên nụ cười, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà tiểu tử này, ta thấy hắn rất lạ mắt, hiện nay, người mạo danh để lừa gạt người khác có thể nói là chỗ nào cũng có.”
“Ngươi…” Sở Hiên dù sao cũng chỉ là một thiếu niên huyết khí phương cương, nghe được lời châm chọc của đại hán, khó tránh khỏi tức giận.
“Vị anh hùng này, tại hạ là Triệu Tử Kính, nếu nói như vậy thì mọi người hẳn là đều đã gặp qua ta đi, ta có thể làm chứng cho Sở huynh đệ.”
Lúc này từ phía sau Sở Hiên đi ra một vị thanh niên, mọi người vừa nhìn, quả thực là người bên cạnh Đại hoàng tử, vì thế thanh âm công khai lên án Sở Hiên lại dần dần thấp xuống.
Đại hán kia nhìn thấy Triệu Tử Kính xuất hiện cũng không khỏi ngẩn ra. Có làm thân tín của Đại hoàng tử Thiên Kỳ Quốc cũng coi như là nhân vật lớn, thế nhưng thiếu niên tóc vàng vừa rồi khí chất thật xuất trúng. Từ câu đầu tiên khi hắn mở miệng, trong lòng mọi người đều bị khí thế của hắn thuyết phục, ngay cả Triệu Tử Kính ở bên cạnh hắn cũng bị xem nhẹ.
Nhưng là, khi mọi người nhìn lại thần kiếm trên lưng Tiêu Minh, trong lòng khó tránh khỏi không cam lòng.
“Ha ha ha… Chư vị chớ dễ tin lời người.” Một ma pháp sư cầm ma trượng trong tay đi từ trong đám người ra, vừa đi vừa nói: “Tuy nói Triệu huynh đệ thực sự là người bên cạnh Đại hoàng tử nhưng đây có thực sự là ý của Đại hoàng tử hay không, cũng chỉ là lời nói miệng mà không có bằng chứng nha!”
“Đúng! Ta cũng nghĩ Đại hoàng tử tuyệt đối sẽ không cho người đến tranh đoạt thần kiếm.”
“Nếu như có người vì muốn đoạt được thần kiếm mà giả mạo uy danh của Đại hoàng tử, ta là người đầu tiên không tha cho hắn.”
Triệu Tử Kính đi theo Đại hoàng tử đã nhiều năm, chưa từng nghe qua những lời như vậy, đang định rút kiếm tiến kên thì Sở Hiên giơ tay trái lên, ngăn lại động tác của hắn. Đôi mắt màu xanh ngọc bích nhìn chằm chằm vị pháp sư kia nói: “Theo ý ngươi, thì phải làm thế nào?”
Thiếu niên xa lạ này, trên người toát ra một loại tính tình cương trực, pháp sư không khỏi khẽ lui từng bước nhỏ, đứt quãng nói: “Tất… Tất nhiên là… người nào có thực lực người ấy giữ.”* (Đoạn này ta không hiểu lắm, không biết dịch thế nào đành chém bừa theo hoàn cảnh vậy.)

“Lời này không đúng.” Trong đám người có ba người cất bước về phía trước, mọi người nhìn sang, đúng là ba đồ đệ mà Tiêu Minh đắc ý nhất, danh xưng là Tiêu Tiêu Tam Hiệp.
“Tiêu Minh, ba người chúng ta tôn ngươi làm sư phụ, không ngờ ngươi lại vì thần kiếm mà sát hại nhiều người, hôm nay chúng ta muốn thay trời hành đạo, đem thanh thần kiếm dính đầy máu tanh kia đến tế điện người đã khuất, chuộc lại tội nghiệt của ngươi, coi như đền đáp ơn dạy dỗ của ngươi.”
Nói xong, Tiêu Tiêu Tam Hiệp đã rút bảo kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tiêu Minh.
“Tốt tốt tốt!”
Tiêu Minh lại một lần nữa cười ha hả, trong tiếng cười đã không còn sự bi thương như vừa rồi nhưng thật ra lại có vài phần thấu hiểu hồng trần.
Ba đồ đệ mà hắn yêu quý nhất đã gia nhập vào đội ngũ truy đuổi mấy ngày nay, hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng đem lời nói từ đáy lòng nói ra.
“Tiêu Minh ta…” Ánh mắt Tiêu Minh đảo qua, đem vẻ mặt của tất cả mọi người thu vào mắt, bỗng nhiên hắn rút thanh thần kiếm vẫn đeo trên lưng ra. Thân kiếm có khắc hình một con rồng, cả thanh kiếm chỉ là một khối kim loại đen thui, tự nhiên giản dị, nhưng là lúc Tiêu Minh giơ nó lên cao, một tiếng rồng ngâm quanh quẩn ở trong lòng mọi người.
Thanh âm kia tựa như ma chú, đem dục vọng mọi người vẫn che dấu trong lòng, trực tiếp vạch trần ra.
Mọi người đều nghĩ Tiêu Minh không chịu đem thần kiếm giao ra, muốn đại chiến với quần hùng, nhưng lại thấy hắn nói: “Thần kiếm, hay là ma kiếm cũng vậy, để lại cho các ngươi tranh đoạt đi. Tiêu Minh ta… đối với cuộc sống này, đã không còn gì lưu
luyến.”
Nói xong, hắn trở tay một cái, đem thân kiếm cắt qua cổ chính mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một vị kiếm sư khi trước danh chấn Vân Đô đã ngã xuống, cần cổ phun ra máu tươi, chảy đầy mặt đất, nhiễm đỏ cát vàng, duy chỉ có thanh kiếm kia rơi xuống đất, ở giữa máu tanh, toả ra hàn quang mê hoặc lòng người.
Tiêu Minh đã chết, như vậy thần kiếm đã là vật vô chủ, trong mắt mọi người đã sớm không nhìn thấy Tiêu Minh nữa rồi.
Thần kiếm!
Vào lúc mọi người tiến lên tranh đoạt, đã có người nhanh hơn bọn hắn, có thể nói ngay tại lúc Tiêu Minh tự vẫn, trong rừng rậm bỗng nhảy ra hai bóng dáng.
Một gã bịt mặt trong đó hô to: “Phong vũ cuồng sa..”

Bỗng nhiên một trận cuồng phong quét tới, không ít người tu vi kém bị cuồng phong quật ngã xuống đất. Chỉ là người có tu vi cao cũng không chú ý đến cao thủ từ rừng rậm phóng ra bởi vì bão cát đã che hết tầm mắt mọi người. Lúc này, trong một chớp mắt, thần kiếm đã rơi vào tay người nọ.
Ngay tại khi cuồng phong xuất hiện, Sở Hiên đã phong bế hai mắt, hắn lẳng lặng đứng trong cuồng phong, đồ sộ đứng vững, đồng thời rút ra thanh kiếm ở bên hông. Một tia sáng đỏ đánh thẳng vào tay người cầm kiếm, người kia không hề phòng bị, kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay đã bị đứt ra, bay ra ngoài.
Người che mặt khác so với hắn chậm một bước cũng nhân cơ hội, bắt lấy thần kiếm sắp rơi xuống đất, hoàn toàn không để ý thân kiếm sắc bắn cắt qua bàn tay của hắn.
Sở Hiên giơ kiếm chém một nhát nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, thân pháp của người kia nhanh như chớp, nháy mắt đã chạy xa cả trăm mét.
“Đuổi theo!”
Thấy thần kiếm bị người khác đoạt đi, trong lòng quần hùng tức giận không chịu nổi,
lại bắt đầu một hành trình truy đuổi thần kiếm khác.
Vẻ mặt của Triệu Tử Kính cũng trầm xuống, thấp giọng mắng, đám thủ vệ của hắn quả thực là phế vật vô dụng, phản ứng thế nhưng lại thua kém một thiếu niên, hắn vung tay lên, đã có mấy người bắt đầu đuổi theo.
“Sở huynh đệ, vừa rồi ít nhiều cũng nhờ ngươi ra tay, bằng không tên ma pháp sư hệ phong kia đã sớm trốn mất dạng rồi.”
Sở Hiên biết Triệu Tử Kính là chỉ việc hắn gây thương tích cho người bịt mặt thứ nhất. Theo thân pháp của người bịt mặt thứ hai thì hắn hẳn là một kiếm sĩ, hơn nữa tu vi cũng không dưới Đại Kiếm Sơ.
“Chúng ta cũng đuổi theo!” Triệu Tử Kính dẫn dắt những người còn lại cũng vội vàng đuổi theo.
Duy chỉ có Sở Hiên, lúc đi qua thi thể của Tiêu Minh, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nửa quỳ xuống, tay trái giơ ra vuốt đôi mắt còn mở thật to kia.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi