LINH SÁT



Bị người mình tín nhiệm phản bội, đau thấu tâm can.
Sở Lạc Lạc mở to đôi mắt màu hổ phách, trong mắt chứa đầy khiếp sợ, nhìn gương mặt kia, đôi môi khẽ nhúc nhích nhưng lại không thể thốt lên lời.
Đáng giận! Nữ nhân này làm hắn mất nửa cái mạng!
Nam nhân tóc đen đứng lên, liếm đi vết máu trên khoé miệng, trong mắt hiện lên sát ý, năm ngón tay vươn ra, đánh tới gương mặt Sở Lạc Lạc.
Một chưởng đánh đến, nam tử tóc đen không hề phòng bị, thân thể bị đánh bay đi, ngã trên mặt đất.
“Tiểu… Tiểu chủ tử”
Rất đáng sợ, tiểu chủ tử sau khi hoàn toàn thức tỉnh, khí tức hắc ám trên người khiến người ta vô cùng sợ hãi. Đôi mắt đỏ rực tựa như thanh kiếm sắc bén xuyên thấu hắn. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chỉ sợ hắn đã chết trăm ngàn lần rồi.
Hắn lập tức kinh sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Nàng, là người mà ngươi có thể chạm vào sao?” Trong lời nói của Lãnh Nguyệt có một loại hàn ý khiến cho trái tim người kia băng giá. Tuy rằng vẫn là gương mặt kia nhưng Sở Lạc Lạc cuối cùng cũng không thể nhìn thấy nét ngây thơ hồn nhiên của ngày xưa.
Lúc này Sở Lạc Lạc cảm thấy cả người không còn sức lực, nàng âm thần niệm chú nhưng cũng không có phản ứng gì, dường như ma lực trên người nàng đều bị hấp thu.
“Tỷ tỷ, vô dụng thôi…” Hắn nói: “Ngươi không cần những sức mạnh này, về sau, liền để Lãnh Nguyệt đến bảo vệ ngươi đi!”
Lời này là có ý gì, trong lòng Sở Lạc Lạc cảm thấy lạnh lẽo.
“Thả… Buông ra!” Sở Lạc Lạc dãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại hoàn toàn không có một tia khí lực, ngay cả lời nói cự tuyệt mãnh liệt, cũng là vô lực như thế.
“Tỷ tỷ thân ái của ta, ngươi muốn rời khỏi ta?” Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười tà mị tới tận xương: “Ta đã sớm biết, nếu ngươi trở nên mạnh mẽ thì sẽ rời khỏi ta, ha ha… Về sau, ngươi sẽ không bao giờ cần đến những sức mạnh đó nữa.
Hắn dùng một ánh mắt sâu thẳm tựa như bóng đêm nhìn nàng, lặng lặng nhìn, làm cho nàng cảm thấy lạnh lẽo thấu tâm.
Nam tử tóc đen thấy tiểu chủ tử không hề trách tội hắn liền tự mình đứng lên. Khi hắn nhìn thấy thanh kiếm đâm vào người nữ nhân kia, nhìn thấy hoa văn trên thân kiếm, hắn mới hiểu rõ. Thì ra Vương tử điện hạ dùng thanh kiếm này để hấp thụ ma lực của nữ nhân kia.
Thanh kiếm này cũng không phải là thần kiếm gì cả mà là bảo vật đến từ ma giới, là thanh kiếm của Ma vương bệ hạ.
Người phàm khi sử dụng, không quản là người dùng hay là người bị thương thì cũng đều bị thanh kiếm này hút hết sức mạnh. Hắn giống như là sứ giả của Ma vương, mục đích đến nhân giới ngoại trừ reo rắc hắc ma pháp ở Thánh Vân đại lục ra thì còn một mục đích khác, chính là tìm kiếm tiểu Vương tử mà Ma vương đã đưa tới nhân gian. Hắn cũng đem sức mạnh mà thần kiếm hút được chuyển hoá thành sức mạnh hắc ám để trợ giúp Vương tử thức tỉnh, kế thừa sức mạnh vốn có của hắn.
Cho nên, một màn vừa rồi mà Sở Lạc Lạc mới chứng kiến, sở dĩ đem kiếm đâm vào ngực Lãnh Nguyệt chỉ là vì để cho hắn hấp thu năng lượng ở trên kiếm mà thôi.
Thời điểm hắn tìm được Vương tử, nếu như Vương tử đang mắc nạn hoặc không hề có tu vi gì thì Ma vương bệ hạ sẽ đưa một đứa bé khác đến nhân giới để tiến hành kiểm tra. Nhưng là khi hắn gặp được Lãnh Nguyệt, năng lực của Lãnh Nguyệt cũng đã vượt qua tưởng tượng của hắn, cho nên hắn không chút do dự quyết định trở thành tuỳ tùng của Lãnh Nguyệt. Hắn tin tưởng rằng, một thời gian nữa, vị Vương tử không được Ma vương coi trọng này sẽ tiến một bước lớn, đi đến ngai vàng.
“Dạ Thương, khởi động truyền tống trận.”
“Dạ, tiểu chủ tử.” Nam tử tóc đen quỳ gối xuống, cung kính nói.
Lãnh Nguyệt hừ lạnh một tiêng, trong giọng nói lộ ra âm hàn nói: “Ta nghĩ rằng ngươi chỉ có một chủ nhân là ta.”
Nghe vậy, sau lưng Dạ Thương lạnh toát, mồ hôi lạnh dường như thấm ướt lưng áo, nhanh chóng sửa miệng nói: “Dạ, chủ nhân!”

Sau đó hắn lấy ra một thanh tiểu đao, nhanh chóng cắt một đường ở đầu ngón tay. Máu chảy ra, hắn niệm chú ngữ, thu hồi tiểu đâo, tay phải ấn cuống mặt đất. Trên mu bàn tay phải hiện ra một hoa văn tỏa ra hào quang. Hoa văn này lấy thân thể hắn làm trung tâm mở rộng ra xung quanh. Nếu như Sở Lạc Lạc có thể nhìn thấy, nàng nhất định sẽ phát hiện ra hoa văn này so với pháp trận trên chiếc vòng cổ mà nàng mua được ở cửa hàng ma pháp giống nhau như đúc.
“Đáng giận!”
Bỗng nhiên, viên thủy tinh đen từ trong lòng Sở Lạc Lạc bay ra, nhanh chóng bay thẳng về cái trán của Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức thần, nhẹ nhàng hút một hơi. Viên thủy tinh đen chỉ còn cách mi tâm của hắn một tấc thì bỗng nhiên dừng lại. Chỉ thấy khí đen mà viên thủy tinh phát ra đang bị Lãnh Nguyệt hút vào miệng.
Hào quang của viên thủy tinh tắt hẳn, rơi thẳng xuống đất, Lãnh Nguyệt phát ra một tiếng cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngươi cũng dám đối đầu với ta!”
Nói xong, tay hắn phát ra một quả cầu sáng màu đen như lốc xoáy, đánh thẳng về phía viên thủy tinh ở trên đất.
Trên mắt đất lập tức xuất hiện mười cái hố nhỏ, viên thủy tinh đen đã không cánh mà bay.
“Ngươi…” Thấy Lãnh Nguyệt đánh rơi viên thủy tinh đen, trong lòng Lạc Lạc tức giận không chịu nổi.
Lãnh Nguyệt nhìn Sở Lạc Lạc mang vẻ mặt tức giận, tà tà cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi trước hết vẫn là tự lo ình chút đi.”
Nói xong, tay trái hắn nâng lên đập vào gáy Sở Lạc Lạc. Sở Lạc Lạc đã mất đi toàn bộ ma thuật lập tức ngất đi.
Hai má lạnh như băng của Lãnh Nguyệt dán vào gương mặt của nàng lầm bầm nói: “Chúng ta về nhà đi!”
“Chủ nhân, ma pháp trận đã hoàn thành”
Ôm thiên hạ trong lòng, Lãnh Nguyệt đi về phía ma pháp trận.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió quỷ dị thổi qua, Lãnh Nguyệt không hề phòng bị chính là trong nháy mắt này, trong lòng của hắn đã trống rỗng.
Mà bên sườn trái cách đó không xa, có một con thú màu bạc trắng, dưới ánh trăng bộ lông của nó như được dát bạc. Người mà nó ngậm trong miệng chính là Sở Lạc Lạc.
“Cửu Vĩ Linh Hồ!” Lãnh Nguyệt hung hăng nói ra, sát ý hiện lên trong đôi mắt đỏ như máu kia.
Ma thú cửu giai, Cửu Vĩ Linh Hồ, là sinh vật nhanh nhất trên mặt đất, khó trách có thể cướp đi Sở Lạc Lạc từ tay hắn trong nháy mắt.

Cửu Vĩ Linh Hồ ngậm cô gái trong miệng, một đôi mắt bạc hẹp dài, câu hồn đoạt phách, cũng nhìn Lãnh Nguyệt như lâm phải đại địch.
Lãnh Nguyệt vươn hai tay ra, một đoàn khói đen từ tay hắn trào ra, trong nháy mắt liền tràn ngập nơi huyết tinh này. Những thi thể nằm đầy trên đất khi tiếp xúc với khói đen bỗng nhiên mở to hai mắt. Một cánh tay trên mặt đất rất nhanh bò tới, mắt thấy sẽ bắt được phía sau của Cửu Vĩ Linh Hồ, bỗng nhiên cái đuôi quật ra, một trận cuồng phong nổi lên. Thi thể từ phía sau đánh tới lập tức bị quét đi. Mà phía trước mười thi thể được tiếp xúc với khói đen đang giương nanh múa vuốt về phía Cửu Vĩ Linh Hồ, dung tốc độ quỷ dị đánh tới.
Lúc này, Lãnh Nguyệt phi thân lên trời, co năm ngón tay hô: “Thu hồi!”
Thanh kiếm đâm vào ngực Sở Lạc Lạc nghe đến lệnh này lập tức bay ra khỏi ngực nàng, nàng sau khi chết đi cũng không rên một tiếng.
Thần kiếm kia rơi vào tay Lãnh Nguyệt, hắn khẽ nhếch môi mỏng, nhẹ nhàng phi xuống.
Thi thể bị quét đi chạy về rất nhanh, Cửu Vĩ Linh Hồ bị bao vây tứ phía, phía trên đầu nói đúng là Lãnh Nguyệt đang cầm ma kiếm. Nó đang định nhả Sở Lạc Lạc ra để phát động công kích thì…
“Băng Phong Đại Địa…” (Đóng băng toàn mặt đất)
Một giọng nam truyền đến, hai mắt Cửu Vĩ Linh Hồ hiện lên một tia vui mừng, khí thế như sấm rền, từ khe hở giữa các thi thể thoát ra ngoài.
Thời gian như ngừng lại một khắc này, bởi vì trong phạm vi mấy chục thước nơi Cửu Vĩ Linh Hồ vừa đứng, thậm chí ngay cả Lãnh Nguyệt ở trên không trung cũng bị đóng băng.
Một nam tóc dài màu bạc từ không trung bay xuống kích động hô: “Hồ Bạch, nàng như thế nào rồi? Mau giao nàng cho ta”
Cửu Vĩ Linh Hồ thuận theo đem cô gái đang ngậm trong miệng nhẹ nhàng thả trên tay hắn. Lãnh Tiêu Nhiên kích động tiếp nhận Sở Lạc Lạc, còn không kịp xem xét vết thương của nàng.
Lúc này, thanh âm băng nứt vang lên, nhìn lên, giữa không trung, trên người Lãnh Nguyệt đang bị đóng băng đang tản ra từng trận khói đen. Hàn băng vô cùng chắc chắn lập tức bị vỡ vụn!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi