Sở Lạc Lạc vẫn ở trong trạng thái sững sờ vì hành động bất ngờ của hắn thì không ngờ hắn lại nói ra một câu khiến cho nàng càng thêm sững sờ. Nàng vừa rồi nói rõ ràng là ba năm không gặp, tại sao đến miệng hắn lại biến thành theo hắn ba năm rồi?!
Sở Lạc Lạc khẽ nhíu mày, đang muốn đứng dậy nhưng nàng vừa động đậy thì cánh tay của Vân Khuynh cũng gắt gao nắm chặt thắt lưng của nàng, nàng lại ngã vào lòng hắn.
Ngay vào lúc Sở Lạc Lạc nhíu mày muốn đứng dậy thì có hai nam nhân trăm miệng một lời hô: "Buông nàng ra!"
Đồng tử màu vàng mang theo ý cười, nghênh đón lửa giận của hai người.
U Phượng nhìn thấy một màn kia, trong lòng giận dữ, hắn hận không thể lập tức sử dụng Vô Sắc Chi Hỏa để thiêu cánh tay đang đặt trên eo nàng thành tro bụi. Lúc này hắn đã sớm quên nam nhân trước mặt là nhân vật mấu chốt để tìm ra Phong Thanh Vân.
Mà trong đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên cũng lộ ra sát ý, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ khiến cho người ta vô cùng ngoài ý muốn: "Phong Thanh Vân!"
Ba chữ Phong Thanh Vân này làm kinh động tất cả mọi người, bao gồm cả vị Đại lĩnh chủ đang ôm Sở Lạc Lạc kia. Thủ hạ của hắn thậm chí tất cả đều rút ra bảo kiếm, chỉ vào Lãnh Tiêu Nhiên.
Thừa dịp Vân Khuynh đang thất thần, Sở Lạc Lạc liền dùng sức thoát khỏi cánh tay của hắn, nhanh chóng đứng dậy. Trong khi Vân Khuynh nở nụ cười khiến cho người ta khó hiểu thì nàng đã trở về bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.
"Làm càn, ai cho các ngươi rút kiếm." Đại lĩnh chủ quát lớn với thủ hạ: "Đây là đạo đãi khách mà ta dạy các ngươi sao?"
Vẻ mặt mang ý cười, trong đôi mắt màu vàng hiện ra tia hứng thú, hắn đảo mắt qua vẻ mặt để lộ giận dữ của U Phượng và đôi mắt đầy sát ý của Lãnh Tiêu Nhiên, còn có cái vị tiểu cô nương tự nhận là mẫu thân của hắn, nói: "Giỏi ột trái tim thất khiếu linh lung, ngươi biết ta là Phong Thanh Vân từ khi nào?"
Thấy Sở Lạc Lạc đã an toàn ở lại bên cạnh, Lãnh Tiêu Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không dấu diếm nói: "Ta cũng chỉ mới nhận ra không lâu, kì thật trong lời nói của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp còn có cả Lang Vương đều vô tình để lộ ra tin tức Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, chỉ là chính bọn họ không phát hiện ra thôi."
Lang Tà nghe vậy cũng không khỏi tinh tế cân nhắc lại lời nói của mình, quả thật, trong lúc vô tình hắn đã đánh đồng địa vị của Đại lĩnh chủ và Phong Thanh Vân. Chính là bởi vì hắn biết Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân.
Chuyện bí mật này chỉ có các vị thủ lĩnh của các bộ lạc của bình nguyên Hồng Hoang mới biết, hôm nay cư nhiên lại bị người ngoài biết được.
"Ha ha ha..." Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân bỗng nhiên phát ra một tiếng cười to, nói với Lang Tà và thủ vệ xung quanh: "Tốt lắm, không cần khẩn trương. Tin tức ta là Phong Thanh Vân, cũng vẫn còn sống chỉ sợ đã sớm truyền ra ngoài, nếu không tại sao mấy tháng gần đây lại có nhiều thám tử của các quốc gia đến nơi này như vậy."
Sở Lạc Lạc và U Phượng cũng là người thông minh, chỉ là tâm tư không kín đáo bằng Lãnh Tiêu Nhiên cho nên khi bọn họ cẩn thân nhớ lại lời của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp và lời của Lang Tà thì cũng nghĩ ra. Hơn nữa vừa rồi Đại lĩnh chủ cũng tự mình thừa nhận chuyện hắn chính là Phong Thanh Vân.
Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, nói như vậy thì Phong Thanh Vân vốn đã gặp nạn nhưng lại không biết bằng cách nào biến mình thành hung linh, cho nên mới bị mất tích suốt mười năm. Thì ra hắn sau khi biến thành hung linh thì vẫn luôn du đãng ở Thánh Vân đại lục.
Cho đến khi hung linh Phong Thanh Vân xâm nhập vào Huyết Sắc Chi Lâm, gặp Cổ Vân Lạc, cũng bị nàng chộp tới làm thí nghiệm, đặt cho cái tên Vân Khuynh. Mà ba năm trước đây, khi Cổ Vân Lạc bị đâm chết thì thí nghiệm của nàng cũng thành công, cho nên ba năm trước Phong Thanh Vân trở về bình nguyên Hồng Hoang, trở về làm Đại lĩnh chủ của hắn.
Lúc này trong lòng Sở Lạc Lạc xuất hiện tia hy vọng, nếu người trước mặt chính là Phong Thanh Vân, cũng là đứa con của nàng Vân Khuynh, tuy rằng nhìn thái độ của hắn thì có vẻ hắn cũng không muốn nhận vị mẫu thân là nàng, nhưng mà nàng đã không cần lo lắng chuyện chữa bệnh nữa.
Bởi vì hắn là một tay nàng chế tạo ra, cho nên nàng biết rõ nhược điểm của hắn.
" Ngươi tìm ta vì chuyện gì?" Đôi mắt màu vàng nhìn Sở Lạc Lạc hỏi.
Không đợi nàng mở miệng hắn đã lên tiếng hỏi trước, Sở Lạc Lạc liền trả lời chi tiết: "Trên ngực của ta vốn có vết thương cũ, sau đó lại bị ma kiếm gây thương tích, hiện nay không thể tụ tập ma lực."
Lạc Lạc? Ánh mắt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần kinh ngạc. Lạc Lạc sao lại có thể dễ dàng đem sự thật nói cho Đại lĩnh chủ, chẳng lẽ nàng chắc chắn hắn sẽ chữa thương cho nàng sao?
Mặt này Vân Khuynh đều là ý cười, nói: "Ngươi đã nói muốn lưu lại theo ta ba năm, như vậy ngươi chính là người của ta. Vết thương của ngươi chỉ là việc rất nhỏ, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Lời nói của Vân Khuynh khiến cho hai nam nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng khiến cho thủ vệ xung quanh kinh ngạc đến nỗi tròng mắt dường như rơi xuống đất. Lần này sau khi Đại lĩnh chủ trở về có thay đổi rất lớn, nhất là bắt đầu không gần nữ sắc. Thì ra là Đại lĩnh chủ lại là Đoạn tay áo chi phích*! ( Cụm từ Đoạn tay áo chi phích này vốn bắt nguồn từ mối tình đoạn tụ của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, về sau thường được dùng để chỉ những người đoạn tụ. Bạn nào muốn biết thêm có thể google.)
Sở Lạc Lạc thực sự không hiểu hàm ý trong lời nói của Vân Khuynh, nhưng mà chỉ cần hắn đã đáp ứng chữa trị cho nàng là đủ rồi. Về phần cái gì ba năm hay không ba năm, nếu như chữa thương được thì việc đi hay ở là do nàng quyết định. Vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng gật đầu.
"Lạc Lạc?!" U Phượng khó hiểu, chẳng lẽ Lạc Lạc thực sự nói vậy, hắn lo lắng quát.
Sở Lạc Lạc nhìn lại hai người, thấy trong mắt họ đều là tình cảm thân thiết, chớp chớp mắt, nở nụ cười khiến cho bọn họ yên tâm.
Sở Lạc Lạc không biết nụ cười vừa rồi của nàng mê người như thế nào. Những người ở đây đều sửng sốt, trong lòng cảm thán, thiếu niên này quả nhiên có chút tư sắc.
--
Nội thất trắng lệ, mỗi đồ vật ở bên trong đều là vô cùng tinh xảo.
Lúc này chỉ có Sở Lạc Lạc và Vân Khuynh ở trong này.
Nếu Vân Khuynh đã ở miệng đáp ứng sẽ chữa thương cho nàng thì Sở Lạc Lạc cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa.
Lúc nàng đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy lời nói khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: "Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."
Lamsarale: Nàng đoán cũng đúng một nửa rồi nhé! Vân Khuynh là Đại lĩnh chủ, Đại lĩnh chủ là Phong Thanh Vân. Chuyện này có đoán cũng không đoán ra nổi! Hắc Hắc!!