Trịnh Anh nói với mười đệ tử thân truyền khác:
– Lui ra hết đi.
Trong mắt Trịnh Anh tràn ngập cô đơn.
Mọi người tán đi.
Trương Minh Đào đến gần Lục Thiếu Du:
– Sư đệ mạnh quá, người La Sát Môn cũng không đánh lại sư đệ.
Lục Tâm Đồng ngửa đầu, ánh mắt kiên cường nói:
– Ca ca đương nhiên lợi hại, sau này Tâm Đồng lớn lên cũng phải giỏi như ca ca!
Lục Thiếu Du nói với Trương Minh Đào:
– Sau này chúng ta phải hết sức cẩn thận.
Lục Thiếu Du vừa phô bày thực lực e rằng sẽ gây chú ý với Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, không dễ đối phó hai người này.
Trương Minh Đào nói:
– Ừm! Ta sẽ âm thầm điều tra là kẻ nào giết sư phụ.
Hai người quay về chỗ ở, bên ngoài có nhiều đệ tử bình thường chờ sẵn, thấy Trương Minh Đào và Lục Thiếu Du thì chạy tới, hưng phấn líu ríu.
– Sư huynh!
– Chào sư huynh!
Trương Minh Đào kinh ngạc hỏi:
– Sao các người đến đây?
Một tên mập đầu trọc chen lấn lên trên:
– Chúng ta đến thăm sư huynh, không biết tên của vị sư huynh này là gì?
Lục Thiếu Du có chút ấn tượng với tên mập đầu trọc, ban đầu là gã la lớn giọng nhất.
Trương Minh Đào cười nói:
– Sau này các người kêu tiểu sư huynh là được.
Đám đệ tử bình thường đồng thanh kêu lên:
– Chào tiểu sư huynh!
Tuy Lục Thiếu Du đến Phi Linh Môn chưa được một ngày nhưng ở trong lòng các đệ tử bình thường đã xem hắn như người trong nhà, tôn sùng hắn từ tận đáy lòng. Nhiều năm qua lần đầu tiên có người dám dạy dỗ La Sát Môn.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
– Mọi người không cần đa lễ.
Lần này Lục Thiếu Du ngoài ý muốn được chút địa vị trong lòng đám đệ tử bình thường.
– Tiểu sư huynh mới thi triển Vũ kỹ là đẳng cấp gì? Tinh cấp cao giai sao?
– Tiếc rằng Hoàng trưởng lão xen vào, nếu không đã cho người La Sát Môn bài học nhớ đời, làm thịt nó!
– Tiểu sư huynh lợi hại nhất, đánh bại được người La Sát Môn, chắc là Vũ Sư.
Đám người lao nhao bàn tán, vẻ mặt hưng phấn như thể mới rồi là bọn họ ra tay trút giận.
Một thanh niên gầy gò bối rối chạy tới, sốt ruột nói:
– Nguy rồi, Tôn Nguyên sắp không chống nổi, bị thương quá nặng!
Trương Minh Đào nóng nảy:
– Cái gì? Để ta đi xem!
Đám người kéo nhau chạy đi. Không lâu sau Lục Thiếu Du đi theo đoàn người vượt qua mấy con đường lát đá đến dãy kiến trúc khác, đại điện đã cũ kỹ.
Trong một gian phòng có khoảng mười thanh niên luống cuống tay chân đứng trong phòng. Trên chiếc giường rộng rãi có năm thanh niên mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Thanh niên bên trái đã hôn mê.
Đám thanh niên khỏe mạnh thấy Trương Minh Đào đến thì kêu lên:
– Đại sư huynh, Tôn Nguyên không chống nổi nữa rồi, hắn bị thương quá nặng.
Lục Thiếu Du nhìn năm thanh niên trên giường, là mấy người bị La Sát Môn đánh. Vết thương rất nặng, người La Sát Môn đúng là không nương tay chút nào.
Trương Minh Đào sắc mặt âm trầm chạy nhanh tới gần người bên trái kiểm tra, mở miệng nói:
– Vết thương quá nặng, bó tay rồi. La Sát Môn chết tiệt, khốn nạn!
Đám người biểu tình trầm trọng. Đại sư huynh chịu thua thì bọn họ cũng bó tay.
– Mau đi tìm trưởng lão, không chừng trưởng lão sẽ có cách.
– Miễn đi, nhóm Hoàng trưởng lão mặc kệ chúng ta chết sống, dù sao không phải đệ tử thân truyền.
Đám người chen chúc trong phòng ồn ào, ai cũng bất lực.
Lục Thiếu Du nhíu mày nói:
– Để ta xem thử.
Đám đệ tử Phi Linh Môn thật là trẻ mồ côi không ai thương, cũng tội.
Đám người lập tức tránh ra một con đường:
– Mời tiểu sư huynh.
Lục Thiếu Du đến gần thanh niên nằm bên tay trái bị thương nặng nhất, cẩn thận kiểm tra. Lục Thiếu Du nâng thanh niên đang hôn mê dậy, chân khí chậm rãi rót vào lưng thanh niên.
Một lát sau bụng thanh niên co rút, phun ra búng máu đen:
– Phụt.
Thanh niên từ từ tỉnh dậy.
Lục Thiếu Du nhét viên đan dược trị thương nhị phẩm vào miệng thanh niên:
– Đừng nói chuyện, nuốt đan dược xuống, tập trung trị thương, khoảng mời ngày nửa tháng là khỏe.
Mọi người mừng rỡ reo lên:
– Tỉnh rồi, tiểu sư huynh giỏi quá!
Cùng là sư huynh đệ bơ vơ thường tình cảm sẽ rất tốt, thấy thanh niên khỏe thì bọn họ rất mừng.
Lục Thiếu Du nhìn bọn họ, thầm cảm thán. Nếu ở trong đại môn đại phái thì tình cảm sư huynh đệ cũng không tốt như vậy. Trong đại môn đại phái vì ích lợi, tương lai, sư huynh đệ đấu đá với nhau, ít có mối quan hệ tốt đẹp.
Trong Phi Linh Môn này không có gì, toàn là đệ tử mồ côi nhưng có tình bạn chân thành nhất. Hèn gì kiếp trước có người bảo nam nhân là phải cùng nhau vác súng, cùng đi phố đèn đỏ, có như thế tình cảm mới chân thành.
Lục Thiếu Du móc ra bốn viên đan dược trị thương nhị phẩm khác cho bốn đệ tử bị thương nặng ăn:
– Các người cũng nuốt một viên đan dược, điều tức vài ngày thì sẽ khỏe.
– Đan dược nhị phẩm, là đan dược nhị phẩm!
Đám đệ tử Phi Linh Môn ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm. Trong mắt Lục Thiếu Du bây giờ thì đan dược nhị phẩm không là gì, nhưng với đệ tử Phi Linh Môn thì khác. Trong Phi Linh Môn đừng nói đan dược nhị phẩm, bọn họ thậm chí chưa từng dùng đan dược nhất phẩm.
Một viên đan dược nhị phẩm giá trị mấy trăm kim tệ, một con số quá lớn với các đệ tử Phi Linh Môn. Bọn họ không có nguồn kinh tế, không thể mua đan dược được.
Trương Minh Đào ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du lấy ra đan dược nhị phẩm, gã là đại đệ tử Phi Linh Môn, từ lúc nhập môn đến bây giờ chỉ dùng qua hai viên đan dược nhất phẩm.
Lục Thiếu Du cười cười dắt tay Lục Tâm Đồng về chỗ ở.
Hoàng hôn, một nữ đệ tử đến chơi.
Lục Tâm Đồng chào hỏi:
– Tân Kỳ tỷ tỷ!
– Tâm Đồng.
Nữ đệ tử nắm tay Lục Tâm Đồng hỏi:
– Tâm Đồng đã ăn gì chưa?
Lục Tâm Đồng trả lời:
– Chưa, ca ca đang định làm.
Lục Thiếu Du quan sát nữ đệ tử, hắn đã gặp nàng trong đại điện, là đại đệ tử của Trịnh Anh. Cung trang xanh nhạt, mặt mày không tinh xảo nhưng nhìn mát mắt, miệng nhỏ mắt to, có hai lúm đồng tiền. Cung trang vẽ ra đường cong nhấp nhô, khí chất hiền hòa như tỷ tỷ nhà bên.
Nữ đệ tử nhìn Lục Thiếu Du, tò mò hỏi:
– Ngươi thật sự là đệ tử chưởng môn sư bá nhận?
Ban ngày nữ đệ tử có trông thấy Lục Thiếu Du đánh nhau.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
– Nàng thấy sao? Chẳng lẽ có chuyện nhận bậy sư phụ?
Nữ đệ tử sửng sốt:
– Cũng đúng.
Nữ đệ tử nói tiếp:
– Ta tên Phương Tân Kỳ, sau này gọi ta là lục sư tỷ đi, thời gian ta nhập môn xếp thứ sáu. Lam bà bà đã chết, sư phụ kêu ta đến chăm sóc Tâm Đồng, sau này ta cũng ở đây.
Lục Thiếu Du khẽ ừ:
– Ừm!
Lục Thiếu Du đang suy nghĩ nên dàn xếp Lục Tâm Đồng như thế nào, có Phương Tân Kỳ chăm sóc tiểu cô nương thì hắn không cần lo.
Lục Tâm Đồng chớp mắt hỏi:
– Thật không Tân Kỳ tỷ tỷ?
Phương Tân Kỳ nói:
– Thật, sau này Tân Kỳ tỷ tỷ sẽ chăm sóc Tâm Đồng thật tốt.
Lục Thiếu Du nói:
– Lục sư tỷ đến vừa lúc, làm chút đồ ăn cho Tâm Đồng đi, ta đi tu luyện.
Nói xong Lục Thiếu Du trở về phòng mình. Trương Minh Đào đã dọn dẹp một căn phòng cho hắn, gần thác nước sau núi, Lục Thiếu Du rất thích.