LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Tu La tộc Nạp Cát, và Hắc Tư Đặc đứng chung một chỗ, hắn tự nhiên mà vậy nhìn về phía Tần Liệt.

“Hô!”.

Đột nhiên, ở trong mắt hắn, sọ Ám Hồn thú so với sinh mệnh hắn còn trân quý hơn chợt trôi nổi ra.

Trong hốc mắt Ám Hồn thú, vô số tàn hồn tranh đấu truyền đến tiếng rít làm da đầu Nạp Cát run lên, chợt không chịu hắn khống chế, đột nhiên hướng đến quầng sáng u ảnh trên Phong Ma Bi.

Ngàn ngàn vạn vạn tàn hồn dị thú, từ đỉnh đầu xương thú đó trôi nổi ra, hình thành một mảng linh hồn ảnh hải (biển bóng dáng linh hồn) đông nghìn nghịt.

Nạp Cát hoảng sợ thất sắc.

Hắc Tư Đặc cũng ầm ầm chấn động.

Hai người Nạp Cát, Hắc Tư Đặc chợt lao lên trời, theo sọ Ám Hồn thú, vội vàng hướng đến Tần Liệt.

Kỳ Dương, Phùng Nghị, còn có các hồn đàn cường giả của Vạn Thú sơn, Thiên Khí tông, trong mắt cũng hiện nét kinh dị, gắt gao đi theo.

“Hô hô hô!”.

Trên xương đầu Ám Hồn thú, từng đám tàn hồn u ảnh dị thú, như đàn châu chấu khổng lồ, như một mảng u hồn hải kinh người.

Từ trên xương đầu Ám Hồn thú, trong hốc mắt, thỉnh thoảng có tàn hồn mới diễn sinh, toàn bộ tràn vào trong hồn hải kia, giống như đang chém giết tranh đấu lẫn nhau.

Đồng thời, trên mặt Phong Ma Bi, cốt hài Hồn tổ sau khi nổ tung, hình thành quầng linh hồn kia, bỗng hướng ra phía ngoài lan tràn nhiều tầng sóng nước đen sì.

Mọi người chung quanh đều bị gợn sóng đó bao trùm!

Đường Bắc Đẩu, Đoạn Thiên Kiếp, Lý Mục, Hứa Nhiên, thậm chí Lỗ Tư, lúc này ngồi xếp bằng ở trên hồn đàn, cắn răng, sắc mặt dữ tợn, tựa như đều đang cực lực tranh đấu với tàn niệm của Hồn tổ.

Trong hốc mắt bọn họ, từng cái hồn ảnh rõ ràng, chịu lực lượng nào đó dẫn dắt, đang từ trong mắt bay ra từng chút một.

Giờ phút này, đám người Kỳ Dương, Phùng Nghị đều ngạc nhiên mà đến.

“Đừng tới đây!”. Tần Liệt hô to.

Nhưng, đám người Kỳ Dương cùng Phùng Nghị, một lòng muốn biết ảo diệu của Viêm Nhật đảo, chưa làm rõ tình hình nguy hiểm, ở lúc Tần Liệt hô to, bọn họ đã gần kề nơi này.

Vừa tới gần Tần Liệt, Kỳ Dương, Phùng Nghị, La Hàn, vài tên hồn đàn cường giả của Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn đều như bị điện giật.

Linh hồn từ trường khủng bố nháy mắt bao phủ bọn họ.

“Hô hô hô!”.

Bọn họ ngay lập tức đem hồn đàn phóng ra, giống với đám người Đường Bắc Đẩu, ngồi ngay ngắn ở trên hồn đàn, cực lực áp chế chân hồn, để tránh chân hồn thoát ly thân thể đi ra.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía quầng hồn nọ trên Phong Ma Bi đột nhiên tràn ngập ý sợ hãi nồng đậm, trong lòng rất hối hận.

- Hối hận không nên tò mò tiến đến.

Ngược lại là Nạp Cát và Hắc Tư Đặc, sau khi theo xương đầu Ám Hồn thú đến, cũng chưa giống như bọn họ, linh hồn lập tức bị quản chế.

“Tần Liệt! Đó là cái quỷ gì?!”. Hắc Tư Đặc nhìn chằm chằm u ảnh hồn đoàn kêu lên quái dị.

Nạp Cát cũng thét chói tai: “Thứ đó thế mà có thể hấp dẫn xương đầu Ám Hồn thú!”.

Bọn họ vừa kêu, Tần Liệt phản ứng lại, chú ý tới đầu lâu Ám Hồn thú được Nạp Cát xem như tính mạng thế mà cũng bay tới.

Xương đầu Ám Hồn thú, bên trên vô số thú hồn dâng trào, đột nhiên dừng ở trên quầng hồn tàn hồn Hồn tổ ngưng tụ thành, từng đám thú ảnh nát vụn mắt thường có thể thấy được ngưng tụ thành cái bóng hung thú khổng lồ dữ tợn, không ngừng lượn vòng, diễn biến thành vòng xoáy linh hồn thật lớn, chụp ở trên Phong Ma Bi.

Tàn hồn Ám Hồn thú như ngửi được mỹ vị, muốn đem tàn hồn ảnh đoàn của Hồn tổ hấp thu.

“Bốp bốp bốp!”.

Trong quầng sáng âm u tàn hồn Hồn tổ hình thành, các sợi máu đứt, bóng tối trong đó mấp máy, nhanh chóng chồng chất ngưng luyện, giống như đang tiến hành sự biến ảo thần bí nào đó.

Tần Liệt luôn tập trung nhìn biến hóa trong đó, phát hiện trong chốc lát, trong quầng sáng âm u kia, có một tòa hồn đàn như hắc tinh hình thành.

Còn chưa chờ hắn thấy rõ số tầng hồn đàn, hồn đàn trong đó đột nhiên tan vỡ, vô số hồn quang ám ảnh dâng trào, lại một lần nữa ngưng tụ thành.

Lần này hồn quang ám ảnh ngưng tụ thành một quầng lửa màu đen điên cuồng thiêu đốt.

Ngọn lửa màu đen đó, cùng ngọn lửa màu đen thiêu đốt trong hốc mắt đầu lâu Ám Hồn thú thế mà thần kỳ tương tự.

Nạp Cát và Hắc Tư Đặc hai người cũng đã rõ ràng chú ý tới một điểm này, đều kinh hãi biến sắc.

Ở lúc Tần Liệt kinh ngạc, ngọn lửa màu đen đột nhiên biến đổi, lại hóa thành một vùng biển tối đen, hải dương như do u hồn ngưng tụ thành, từ trong đó truyền đến khí tức kỳ quỷ làm linh hồn người ta thác loạn.

“Ồ!”.

Giờ phút này, Ám Ảnh tộc Lỗ Tư nhìn u hồn hải dương diễn biến ra, kinh hãi thất sắc, nhịn không được hô: “Cửu U Hồn Ngục!”.

“Vù!”.

Hồn hải tàn hồn Hồn tổ diễn biến đột nhiên từ trong Phong Ma Bi bay vụt ra, rồi lại đột nhiên hội tụ về phía vòng xoáy thú hồn trên đầu lâu Ám Hồn thú.

Đột nhiên, hồn hải kia lại biến đổi, biến thành một linh hồn con thú khổng lồ mơ hồ.

Con thú khổng lồ giống như mở ra cái mồm to nuốt cả trời, vừa nhập vào trong vòng xoáy Ám Hồn thú, đã há to mồm nuốt.

Vô số tàn hồn Ám Hồn thú đều rơi vào miệng con thú khổng lồ, Nạp Cát cùng Hắc Tư Đặc hai người nhìn biến cố đột phát, nhất thời bị dọa sắc mặt tái nhợt.

Hai người mấp máy môi, cả người đều đang run run, giống như nhìn thấy việc cực kỳ khủng bố.

Không bao lâu, rất nhiều tàn hồn khí thế khủng bố của Ám Hồn thú, lại bị cái bóng Cổ Thú khổng lồ tàn hồn Hồn tổ ngưng tụ thành nuốt sạch sẽ.

“Rắc rắc!”.

Xương đầu Ám Hồn thú cuối cùng cũng vỡ, biến thành mảnh xương màu xám đen bay đi chung quanh.

Nạp Cát thét lớn một tiếng, khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi, cả người như mất hồn, trở nên uể oải không phấn chấn.

Cả người Hắc Tư Đặc run run, ngơ ngác nhìn con thú khổng lồ đem tàn hồn Ám Hồn thú nuốt hết, trong mắt tràn ngập ý sợ hãi thật sâu.

Ngay lúc này, Lỗ Tư, Đường Bắc Đẩu, chân hồn của rất nhiều hồn đàn cường giả, lực hút phải chịu nháy mắt tăng vọt mấy lần.

Bọn họ không thể khống chế linh hồn của mình nữa.

Các luồng chân hồn từ trong con ngươi của họ trôi nổi ra, bị Cổ Thú tàn hồn Hồn tổ ngưng tụ thành dẫn dắt, như sắp hóa thành một cỗ hồn lực trong đó.

“Ngăn cản hắn!”.

Mắt thấy thảm án đã sắp xảy ra, Tần Liệt nín thở tập trung, tập trung toàn bộ linh hồn ý thức, ở trong Trấn Hồn châu hò hét.

Trấn Hồn châu giấu ở dưới da thịt mi tâm, như con mắt thứ ba, đột nhiên từ dưới da thịt hiện ra.

Trấn Hồn châu phóng ra hào quang quỷ dị hút hồn phách người ta.

Ánh sáng đó hình thành một quầng sáng, chợt chộp lại bóng Cổ Thú khổng lồ tàn hồn Hồn tổ hình thành.

Cái bóng khổng lồ run run, không ngừng vặn vẹo, chốc lát biến ảo thành ngọn lửa màu đen, chốc lát diễn biến thành hình dạng hồn đàn, chốc lát hình thành một vùng biển hồn.

Nhưng, bất luận những tàn hồn đó ngụy biến như thế nào, giãy giụa như thế nào, cũng không thể giãy thoát quầng sáng Trấn Hồn châu phóng thích.

Cùng lúc đó, các tia máu tinh mịn, lại ở trong quầng u ảnh đen tối kia một lần nữa diễn sinh ra, đan xen rậm rạp thành mạng nhện cấm hồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi