LINH VỰC

Nếu không có Thâm Lam xuất hiện, nếu không phải bởi vì Bối Đế tựa như không có hứng thú đối với tộc trưởng, nếu nàng không phải một nữ tử...

Vậy Áo Khắc Thản chỉ sợ ngay cả tư cách cạnh tranh cùng nàng cũng không có.

Mặc dù là Thâm Lam mang bốn loại đặc tính huyết mạch, đã được các đại tộc lão của Linh tộc tán thành, ở lúc đối mặt Bối Đế, vẫn như cũ cảm thấy áp lực nặng nề.

“Thâm Lam tiểu muội, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Bối Đế chợt bật cười. “Ta cũng không có hứng thú đối với tộc trưởng Linh tộc, lại há sẽ để ý một cái Viêm Nhật Thâm Uyên? Vẻ vẹn một tầng Thâm Uyên, chẳng lẽ hơn được mấy trăm vực giới của Linh tộc chúng ta?”

Lời vừa nói ra, Thâm Lam cũng nghi hoặc, “Ngươi không phải vì Viêm Nhật Thâm Uyên, vì sao sẽ tới đây?”

“Ta không phải đã nói sao? Ta là vì Tần Liệt kia mà đến?” Bối Đế mỉm cười nói.

“Tần Liệt?” Thâm Lam nhíu mày.

Cũng ở lúc này, đôi mắt Bối Đế chợt sáng lên, đột nhiên hé miệng cười, nói: “Hắn đang âm thầm nhìn chúng ta.”

Thâm Lam ngẩn người, cũng lấy huyết mạch cảm giác, mắt cũng hơi sáng lên.

Nàng cũng đã ngửi được khí tức khác thường.

Sau đó, mắt hai người đều nhìn về phía một chỗ hư vô.

Chỗ hư không bị các nàng nhìn chằm chằm, một điểm u quang màu tím đậm đột nhiên như tinh tú lóe lên.

Một đám u ảnh màu tím, nhanh chóng hút Thâm Uyên ma khí, như khí cầu bơm hơi bành trướng, trong nháy mắt ngưng thành một bóng người mơ hồ.

Bóng người mơ hồ chính là linh hồn ý thức của Tần Liệt ngưng tụ hình thành.

“Sao ngươi đến đây?” Hắn dò hỏi Thâm Lam.

“U, xem ra các ngươi rất quen thuộc nha.” Bối Đế cười yêu kiều nói.

Mắt linh hồn Tần Liệt không tự chủ được dừng ở trên người Bối Đế, linh hồn cũng khẽ chấn động.

Bối Đế phong thái yểu điệu, mặc váy bào hoa quý tinh mỹ, dáng người yêu kiều bày ra hết. Nàng khẽ cười, tựa như cũng tràn đầy phong tình quyến rũ, như có thể dẫn động lòng người.

Không biết vì sao, lúc mắt linh hồn của Tần Liệt chăm chú nhìn về phía Bối Đế, linh hồn thế mà lại truyền tới các trận rùng mình kì dị.

Tựa như, hắn và nữ nhân Bối Đế này đã sớm bị lực lượng vận mệnh huyền ảo khó đoán chiếu cố, phải dây dưa không rõ.

Bối Đế luôn ở cạnh Thâm Lam, ở lúc linh hồn u ảnh của Tần Liệt hiện ra, thân thể yêu kiều cũng rùng mình một cái.

Nàng có đặc tính huyết mạch vận mệnh, nhìn một đạo hồn ảnh kia, trong não hải chợt nảy sinh vô số hình ảnh mơ hồ.

Nàng đột nhiên thất thần giật mình.

Tần Liệt ngưng tụ hồn ảnh, vốn có thể tồn tại một thời gian dài, lại ở sau khi nhìn thấy Bối Đế, bỗng nhiên không chịu khống chế tiêu tán.

Hắn chỉ nói một câu, lấy mắt linh hồn nhìn Bối Đế một cái, hồn ảnh thế mà không cách nào ngưng tụ nữa.

Linh hồn ý thức của hắn nháy mắt trở về Bổn Nguyên Thâm Hải.

Bối Đế, thì đứng ở tại chỗ thật lâu không nói gì, như bị nhiều tầng ảo giác mê hoặc, trong lúc nhất thời không tỉnh lại được.

Nơi đây chính là cửa Thâm Uyên thông đạo, thỉnh thoảng, vẫn sẽ có ác ma chui ra.

Cùng là tộc nhân Linh tộc, Thâm Lam lo ở sau khi nàng rời khỏi, Bối Đế sẽ bị ác ma tới sau giết chết, chỉ có thể bị ép ở một bên canh giữ.

Cũng may Bối Đế cũng không để nàng chờ quá lâu.

“Ngươi biết vị trí Bổn Nguyên Thâm Hải chứ?” Bối Đế mở mắt, mỉm cười, nói: “Hắn đã không chịu tới đây, chúng ta liền đi bên kia tìm hắn được không?”

Thâm Lam bĩu môi, giống như tiểu cô nương phát giận, “Ta làm sao phải mang theo ngươi?”

“Ta có thể giúp ngươi đối phó Áo Khắc Thản mà.” Bối Đế cười hì hì nói.

Thâm Lam ngẩn ra.

“Yên tâm đi, ta tìm Tần Liệt kia, cũng không phải là muốn giết hắn, cũng không phải muốn đoạt Viêm Nhật Thâm Uyên.” Bối Đế lựa lời an ủi nói.

Thâm Lam nhìn chằm chằm nàng một hồi, lấy huyết mạch cảm giác, như biết nàng không nói dối, lần này nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng: “Vậy được.”

Bối Đế cười hì hì, đi lên xoa xoa đầu Thâm Lam, như tỷ tỷ đối với muội muội.

“Ngươi trở thành tộc trưởng Linh tộc đời tiếp theo, ta thật ra rất vui vẻ nhìn thấy. So với Áo Khắc Thản làm người ta ghét kia, ngươi thực sự càng thêm thích hợp Linh tộc hơn. Nếu không có ngươi xuất hiện, có lẽ... Ta cho dù không thích nữa, vì tương lai tộc ta, cũng phải bị ép tranh một phen với Áo Khắc Thản, nhưng cái đó cũng không phải ta thật sự muốn. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu, ngươi có thể xuất hiện... Ta rất vui.

Thâm Lam rất phản cảm động tác xoa đầu của nàng, vốn muốn phản kháng, nhưng nghe phen lời phía sau của nàng, lại đột nhiên nhịn xuống.

Khi nàng nói xong, Thâm Lam mới nhăn cái mũi nói: “Thật ra ta cũng không muốn trở thành tộc trưởng Linh tộc.”

Bối Đế sửng sốt, trước cười khổ sở, chợt vừa dỗ vừa lừa nói: “Đó là kỳ vọng cả đời của ông ngoại ngươi, ngươi tuyệt đối không thể cô phụ. Còn có, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi làm tộc trưởng Linh tộc, về sau ngươi nếu gặp phải phiền phức, ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi. Ha, ngươi cũng biết Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc chúng ta cường đại, ta không làm tộc trưởng Linh tộc, lại trốn không thoát vị trí tộc trưởng Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc. Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện đi làm tộc trưởng Linh tộc, ta và Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc, nhất định sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất phía sau ngươi.”

Nàng vội chỉ thiếu phát lời thề độc.

Khuôn mặt Thâm Lam đầy cổ quái nhìn nàng.

Cùng là linh chủng Linh tộc, Áo Khắc Thản vì vị trí tộc trưởng đời tiếp theo, không tiếc vụng trộm lẻn vào Bổn Nguyên Thủy Giới, muốn đánh giết nàng, trừ hậu hoạn cho chính mình.

Lai lịch Bối Đế càng tốt hơn, thiên phú và thực lực huyết mạch mạnh hơn, lại đem vị trí tộc trưởng Linh tộc coi là bò cạp độc, e sợ tránh né mà không kịp.

Thái độ của hai người đối với ngôi báu tộc trưởng trái ngược to lớn làm Thâm Lam cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Đừng nhìn ta như vậy.” Bối Đế mỉm cười, nói: “Nếu có thể, ta ngay cả tộc trưởng Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc cũng không muốn làm. Hừ, nếu không phải Thiên Khải lão đầu ép ta, bất luận ta tránh ở nơi nào, hắn cũng có thể tìm được ta, ta đã sớm biến mất ở trong tầm mắt của tộc nhân.”

Thâm Lam càng thêm kinh ngạc.

Ông ngoại nàng A Tát Đức, thân là tộc trưởng Linh tộc, đối với Thiên Khải đại hiền giả cũng là cung kính có lễ, trong lời nói tràn đầy kính sợ.

Bối Đế này cũng ra từ Đan Ni Nhĩ Tư gia tộc, lại xưng hô đại hiền giả kia của Linh tộc, là “Thiên Khải lão đầu”...

Thâm Lam cũng cảm thấy Bối Đế quá không tôn kính vị Linh tộc tiên hiền kia.

“Sao? Ngươi cho rằng lão đầu đó thật sự là hiền giả gì đó?” Bối Đế hừ một tiếng, sắc mặt phức tạp nói: “Có lẽ, đối với Linh tộc chúng ta mà nói, hắn quả thực xứng là hiền giả. Nhưng, đối với một số chủng tộc khác mà nói, một số việc hắn làm, chỉ sợ xứng đáng là tội ác ngập trời!”

Bối Đế hiển nhiên đối với Thiên Khải đại hiền giả không có mảy may tôn kính.

Nghe phen lời này, Thâm Lam cũng trầm mặc, như có nhận thức mới đối với Bối Đế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi