LINH VỰC

Chủ nhân cho dù là bảo hồn nô đi chết, hồn nô cũng phải nghe lệnh làm việc, tất cả đều dựa theo tâm ý của chủ nhân làm việc.

Hồn nô không có bất cứ sự tự do gì.

Đương nhiên, hồn nô cũng có thể nhận được hồn chủ ban thưởng, ban cho hồn lực, còn có các loại bí thuật tu luyện linh hồn.

“Chủ nhân...” Duy Tháp Tư khẽ hô.

“Ô!”

Tần Liệt trong trầm tư đột nhiên tỉnh ngộ lại, sau đó kích phát huyết mạch ác ma, đưa tay đặt ở chỗ ngực Duy Tháp Tư.

Đầu ngón tay hắn nặn ra một giọt máu tươi.

Một giọt máu tươi đó, khắc ở chỗ ngực Duy Tháp Tư, chậm rãi biến ảo, cuối cùng hóa thành hai chữ cổ “Viêm Nhật” của ác ma.

Viêm Nhật, tựa như chính là tiêu chí của Tần Liệt, tùy tùng của hắn sau khi kí kết khế ước chủ nô với hắn, liền sẽ bị khắc lên hai chữ Viêm Nhật.

Duy Tháp Tư nhìn hai chữ Viêm Nhật ở ngực, lấy nghi thức còn lại của khế ước chủ nô, lấy huyết mạch đem nó bao lấy.

Một lát sau, mắt Duy Tháp Tư chợt sáng ngời, ma thể của hắn cũng hơi run lên.

Từng đám lửa nóng rực, từ trên thân thể Viêm Ma của hắn phóng thích ra, huyết mạch Viêm Ma trong cơ thể hắn, bởi Tần Liệt gieo ấn kí kia, tựa như đã thức tỉnh một loại thiên phú huyết mạch mới.

“Đa tạ chủ nhân!” Hắn trầm giọng nói cảm ơn.

Tần Liệt gật gật đầu, nói: “Viêm Nhật Thâm Uyên còn chưa hoàn toàn thành hình, trong thời gian ngắn, ta cũng không muốn mở rộng phát triển Viêm Nhật Thâm Uyên. Ngươi có thể tự do hoạt động, có thể tùy ý lui tới ở tầng Thâm Uyên khác, khi ta có cần, ta mới sẽ gọi ngươi.”

Duy Tháp Tư gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Sáu đại Hư Hồn Chi Linh, lúc này cũng nối đuôi nhau bay trở về, bọn nó vui vẻ kêu mấy tiếng quái lạ, một lần nữa nhập vào mi tâm Tần Liệt.

Lần này, bọn nó không đi cắn nuốt linh tài các thuộc tính, cũng không nô đùa một hồi với Tần Liệt.

Tựa như những Tẫn Diệt Chi Quang bị bọn nó nuốt vào, chẳng những khiến bọn nó có lộc ăn no, còn khiến bọn nó buồn ngủ.

Bọn nó vừa vào Trấn Hồn Châu, lúc Tần Liệt lấy hồn thức cảm giác, phát hiện bọn nó quả nhiên lâm vào yên lặng, như đang chậm rãi tiêu hóa những Tẫn Diệt Chi Quang quỷ dị kia.

“Sáu vật nhỏ kia là cái gì?” Bối Đế Kỳ nói.

“Không cái gì?” Tần Liệt lạnh nhạt nói.

Khoa Ân từ Hắc Chiểu Thâm Uyên tới đây, chính là một ác ma khác còn sống trừ Duy Tháp Tư.

Vừa rồi tầm mắt của hắn cũng dừng ở trên người sáu đại Hư Hồn Chi Linh, cũng cực kì tò mò.

Hắn đối với Tẫn Diệt Chi Quang, ít nhiều cũng có một chút nhận biết, cũng biết Âm Ảnh Sinh Mệnh khủng bố.

Hắn chưa từng nghe, có sinh mệnh thể nào có thể lấy Tẫn Diệt Chi Quang làm thức ăn, hắn đối với sáu Hư Hồn Chi Linh kia cũng có sự tò mò vô tận.

“Sinh linh có thể lấy Tẫn Diệt Chi Quang làm thức ăn, ta nghe cũng chưa từng nghe. Vừa rồi, Âm Ảnh Sinh Mệnh kia, sở dĩ sẽ rời khỏi Viêm Nhật Thâm Uyên, ta nghĩ cũng không phải sợ chúng ta.” Khoa Ân trầm ngâm một chút, nói: “Làm hắn rời khỏi... Là sáu vật nhỏ đó.”

Lời vừa nói ra, tầm mắt mọi người không tự chủ được tụ tập ở trên người Khoa Ân hắn.

“Ngươi nếu muốn sống rời khỏi Viêm Nhật Thâm Uyên, thì tốt nhất đem chuyện ngươi biết liên quan Âm Ảnh Sinh Mệnh nói rõ.” Tần Liệt nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng.

Thâm Lam và Duy Tháp Tư, ở sau phen lời này của Tần Liệt, lặng yên đem Khoa Ân bao vây.

Khoa Ân nhíu mày, nói: “Cha ta từng đi Âm Ảnh Ám Giới.”

“Cha ngươi?” Mắt Bối Đế hơi sáng lên, đột nhiên phản ứng lại, “Cha ngươi là A Thập Nạp Tư?”

Khoa Ân gật đầu.

Bối Đế kinh ngạc một chút, nói: “Thì ra ngươi là hậu duệ huyết mạch của hắn, khó trách...”

“Cha ta sau khi trở thành đại lĩnh chủ xếp hạng nhất của Hắc Chiểu Thâm Uyên, từng nghĩ cách rời khỏi Thâm Uyên, hướng tới Âm Ảnh Ám Giới. Hắn muốn thu thập một ít Tẫn Diệt Chi Quang, đem nó nấu chảy luyện vào huyết mạch, tăng cường lực ăn mòn trong huyết mạch.” Khoa Ân than thở một tiếng, “Nhưng mặc dù là cha ta, cũng thiếu chút nữa chết ở Âm Ảnh Ám Giới, bị những Âm Ảnh Sinh Mệnh cường đại trong đó giết chết. Hắn sau khi từ Âm Ảnh Ám Giới trở về, đã dùng một thời gian rất rất dài, mới khôi phục lực lượng huyết mạch.”

“Hắn cho ta biết, Âm Ảnh Sinh Mệnh là thiên địch của toàn bộ sinh linh máu thịt, cũng là kẻ hủy diệt sinh mệnh cuối cùng.”

“Âm Ảnh Sinh Mệnh, lấy linh hồn sinh mệnh làm thức ăn, tựa như chúng ta muốn ăn thịt, bọn nó cũng cần ăn linh hồn mới có thể sống sót, mới có thể có lực lượng.”

“Sinh mệnh sinh sản bọn nó, cũng dựa vào thức ăn linh hồn, cho nên bọn nó vĩnh viễn luôn xâm nhập vực giới thiên địa khác.”

“Thiên địa bị bọn nó xâm nhập, chủng tộc sinh mệnh sẽ diệt tuyệt, ngay cả vực giới cũng sẽ hóa thành một bộ phận của Âm Ảnh Ám Giới.”

“Tẫn Diệt Chi Quang, chính là một trong các vũ khí của Âm Ảnh Sinh Mệnh.”

“Loại ánh sáng quỷ dị này gần như có thể ăn mòn tất cả máu thịt!”

“Cha ta thử đem Tẫn Diệt Chi Quang luyện vào cơ thể, kết quả dạ dày tan rã, cơ thể ác ma cấp mười cũng thiếu chút tan thành máu.”

“Hắn là tự mình chém đứt gần một phần ba ma thể dính Tẫn Diệt Chi Quang của hắn, cuối cùng mới giãy thoát tà quang đáng sợ đó.”

“Dựa theo ý kiến của cha ta, vũ trụ mênh mông, tuyệt đại đa số chủng tộc sinh mệnh, có một ngày đều có thể sẽ bởi Âm Ảnh Sinh Mệnh mà diệt tuyệt.”

“Chỉ có ít ỏi mấy chủng tộc, thí dụ như Hồn tộc không có máu thịt, mới có thể may mắn thoát nạn.”

“Ngươi có những sinh mệnh kì dị có thể hút ăn Tẫn Diệt Chi Quang kia, nếu số lượng thật nhiều, hoặc là cá nhân cực kì cường đại, tương lai... Có thể sẽ là một hy vọng chúng sinh tinh hải chống đỡ Âm Ảnh Sinh Mệnh.”

Khoa Ân mắt sáng quắc nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói.

Một phen lời của Khoa Ân, làm sắc mặt bọn người Tần Liệt ngưng trọng, cũng khiến mọi người có nhận thức sâu hơn đối với Âm Ảnh Sinh Mệnh.

“Không ngại mà nói, ta muốn rời khỏi Viêm Nhật Thâm Uyên?” Khoa Ân chuyển đề tài, lại nói: “Về sau, ta có thể sẽ còn đến Viêm Nhật Thâm Uyên, nhưng một lần sau đến, ta khẳng định không phải muốn giết ngươi, đoạt lấy trái tim ác ma của ngươi.”

Tần Liệt vẫn ở trạng thái yên lặng suy nghĩ, nghe Khoa Ân nói ra như vậy, gật gật đầu, vung tay nói: “Ngươi đi đi.”

“Chủ nhân...” Duy Tháp Tư thấp giọng nói.

“Ngươi lúc nào cũng có thể rời khỏi.” Tần Liệt lại nói.

“Đa tạ chủ nhân.” Duy Tháp Tư cung kính nói.

Sau đó, hắn và Khoa Ân hai người cùng nhau, hướng cửa Thâm Uyên thông đạo bước đi.

Linh tộc Bối Đế, chỉ hướng cơ thể mất đi linh hồn của Áo Khắc Thản, mỉm cười nói: “Thi thể hắn ta có thể mang đi không?”

Tần Liệt nhìn một cái, vô vị nói: “Tùy ngươi.”

Bối Đế cười một tiếng yêu kiều, lấy một quầng sáng huyết mạch bao lấy thi thể Áo Khắc Thản, nàng mang theo Áo Khắc Thản hướng nơi xa bay đi.

“Thâm Lam tiểu muội, ta ở bên ngoài chờ ngươi một hồi.” Nàng cất giọng nói.

“Ừm.” Thâm Lam trả lời.

Nháy mắt thời gian, nơi đây chỉ còn Tần Liệt và Thâm Lam, còn có ba cao giai ác ma mất đi linh hồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi