LINH VỰC

Thanh Huyết Đao lớn cỡ một bàn tay được Phùng Dung rút ra từ mi tâm, bị nàng niết trong tay.

"Huyết Chi Cấm Hồn Thuật!"

Phùng Dung vung đao, một mảnh tơ máu dài hẹp, đỏ thẫm từ trong đao nhỏ kéo lê ra. Tơ máu từ hư không giăng khắp nơi, ngưng tụ thành một lưới đánh cá bằng máu huyết.

Khí tức Huyết Sát giam cầm linh hồn, khiến tinh thần ý thức đình chỉ chấn động, tỏa ra từ lưới đánh cá.

"Bộ đồ!" Phùng Dung điểm hướng Huyết Ảnh.

Lưới đánh cá huyết sắc đột nhiên hướng về Huyết Ảnh, muốn đem linh hồn Huyết Ảnh đứng lại, muốn chế trụ thần niệm Huyết Ảnh.

Sau khi lưới đánh cá huyết sắc ngưng tụ thành, linh hồn hai người Tần Liệt cùng Dĩ Uyên đều bị buộc chặt, sinh ra cảm giác đáng sợ như bị lồng giam khổn trói.

Nhìn lưới đánh cá huyết sắc hướng về Huyết Ảnh, tâm thần Tần Liệt chấn động. Hắn phát hiện sau khi lưới bằng máu ngưng tụ, linh hồn cùng tinh thần ba động trong phiến không gian này, giống như bị dây thừng máu buộc lại.

Lưới máu rõ ràng nhằm vào Huyết Ảnh thế nhưng nó cũng khiến linh hồn hắn bị kéo căng, có loại cảm giác toàn thân không khỏe, không được tự nhiên.

"Tần Băng! Dĩ Uyên! Các ngươi mỗi đứa mang một người, mau rời khỏi nơi đây!" Phùng Dung quát lạnh, đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn có huyết quang phát ra.

Cẩn thận nhìn, có thể phát hiện tại sâu trong đồng tử của nàng, như là có giọt huyết châu đang rung động.

"Phùng huấn luyện viên bảo trọng!"

Dĩ Uyên đã sớm không định ở lâu, nghe Phùng Dung vừa nói như vậy, hắn lập tức đem Liên Nhu kẹp trong ngực, nhấc chân muốn xông ra phía ngoài.

Tần Liệt chần chờ một chút, rồi quyết định rất nhanh, cũng hướng Đường Tư Kỳ chạy tới.

Chiến đấu của cường giả Thông U cảnh, tuyệt không phải hắn có thể nhúng tay can thiệp. Trước khi Huyết Nô chi thân của Huyết Ảnh chưa trở về, Huyết Ảnh chỉ có ba thành lực lượng, hơn nữa bị Tịch Diệt Huyền Lôi bộc phá qua, hắn mới có thể đánh rắn giập đầu, thừa dịp Huyết Ảnh bị trọng thương chiếm chút món lời nhỏ.

Nhưng khi Huyết Nô bị bắt trở về thân thể Huyết Ảnh, xương cốt vỡ vụn trên người Huyết Ảnh biến mất không thấy, đồng thời khí thế Huyết Ảnh tăng vọt...

Tần Liệt rất rõ ràng, hắn không còn tạo thành bất kì uy hiếp nào với Huyết Ảnh. Nếu còn muốn cậy mạnh lưu lại chỗ này, hắn sẽ trở thành vướng víu của Phùng Dung.

Vì vậy hắn và Dĩ Uyên giống nhau, ôm lấy Đường Tư Kỳ rồi đi về phương hướng Dĩ Uyên ly khai.

Sâm La Điện Nguyên Thiên Nhai, Ám Lâu lâu chủ Đế Thập Cửu, Ảnh Lâu lâu chủ Lương Ương Tổ lúc này có thể âm thầm ẩn núp vào thành, khiến nhân thủ Huyết Mâu không nhận ra, đồng thời đưa ra kế sách tỉ mỉ như vậy, rõ ràng không phải là vì đối phó một Võ Giả Khai Nguyên cảnh nho nhỏ như hắn, mà là vì muốn diệt Huyết Mâu!

Vì Lang Tà cùng Phùng Dung!

Tần Liệt rất nhanh nhìn thấu chân tướng.

"Nguyên Thiên Nhai, Đế Thập Cửu, Lương Ương Tổ... Còn ai vào đây nữa? Huyết Ảnh không giết Dĩ Uyên, còn nói là Tử Vụ Hải bên kia muốn Dĩ Uyên còn sống, đừng nói là Tử Vụ Hải cũng tham dự chuyện này?"

Thần sắc Tần Liệt ngưng trọng, nghĩ đến chuyện tối nay, trong nội tâm dần dần có dự cảm không rõ.

Hắn bỗng nhiên lại nhớ tới lá thư Lương Trung đưa. Trong đó, Lương Trung nói cho hắn biết Khí Cụ Tông không nên ở lâu, nói cho hắn biết tốt nhất nên sớm thoát thân.

"Lương Trung đến từ chính Sâm La Điện, hắn có lẽ sớm biết sẽ phát sinh chuyện ngày hôm nay, nói không chừng, cả Thất Sát cốc, Vân Tiêu Sơn cũng tham dự vào chuyện này!" Tần Liệt càng nghĩ càng cảm thấy trái tim băng giá.

Giờ phút này mặc dù ôm giai nhân vào lòng, thân hình Đường Tư Kỳ đẫy đà khêu gợi đã tựa sát trong ngực. Thế nhưng, hắn không có bất kì ý niệm kiều diễm nào trong đầu, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

"Nếu thật là năm thế lực lớn cùng liên thủ một chỗ đối phó Khí Cụ Tông, ta nên đi nơi nào?" Tần Liệt sinh lòng mờ mịt.

"Tần Băng!" Tại cửa ngõ, thần sắc Dĩ Uyên nghiêm túc và trang trọng, ôm Liên Nhu đứng đấy, sau khi hắn tới liền quát một tiếng.

Tần Liệt ôm Đường Tư Kỳ đi tới.

"Ngươi nghe đi." Dĩ Uyên nói.

Tần Liệt tập trung tư tưởng suy nghĩ, vận chuyển Địa Tâm Nguyên Từ Lục, dùng linh hồn cảm giác đại địa chấn động, lắng nghe động tĩnh quanh thân.

Hắn đã nghe được tiếng kêu, đã nghe được tiếng bước chân mất trật tự của Võ Giả, đã nghe được âm thanh chiến đấu kịch liệt...

"Bên này có một Thạch Lâu, chúng ta đi lên xem một chút a." Dĩ Uyên tựa hồ dự liệu được cái gì, thở dài một tiếng, hắn bước leo lên cái Thạch Lâu kia trước.

Tần Liệt đuổi kịp.

Thời điểm này, hai người đã ly khai quảng trường vắng vẻ của Ảnh Lâu, cũng không nghe được âm thanh giao chiến của Phùng Dung, Huyết Ảnh, càng không biết tình huống Lang Tà như thế nào.

Vị trí bọn hắn nếu nói tương đối thì cũng coi như là khá vắng vẻ, cách nội thành phồn hoa một đoạn.

Hai người, riêng phần mình ôm một nữ nhân, leo lên một Thạch Lâu cao nhất, đứng trên lầu ngắm nhìn phương xa.

Quảng trường phồn hoa đằng xa, có thể nhìn thấy rất nhiều phủ đệ bị lửa lớn thiêu đốt, có thể chứng kiến rất nhiều thân ảnh Võ Giả xuyên thẳng qua với tốc độ rất nhanh.

"Bọn hắn không phải người của Khí Cụ Tông." Dĩ Uyên than nhẹ.

Tần Liệt nhíu mày, hắn vận chuyển Linh lực, thử nhìn Khí Cụ Tông tông môn, nhìn phương hướng Diễm Hỏa Sơn.

Nhưng mà dưới bóng đêm, Khí Cụ Tông cùng Diễm Hỏa Sơn bị che phủ bởi một màu đen. Do khoảng cách quá xa, hắn không có biện pháp nhìn ra tình huống bên kia.

"Tần Băng, thực không dám đấu diếm, ta đến Khí Cụ Tông chỉ vì Liên Nhu. Ta chưa có một chút hứng thú nào đối với luyện khí, mặc dù cũng có chút niệm tưởng với Huyết Mâu Huyết Trì, nhưng hiện tại..." Dĩ Uyên đắng chát lắc đầu, "Huyết Mâu có lẽ không qua nổi một kiếp này."

Tần Liệt trầm mặt.

"Thật có lỗi, ta sẽ không quay lại tông môn, bởi vì trở về hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Dĩ Uyên nhìn sang Liên Nhu, ôn nhu nói: "Dù sao Liên Nhu cũng đã ở trong tay ta. Ta có thể đi được rồi. Ta muốn dẫn nàng bình an ly khai Khí Cụ Thành."

Tần Liệt tiếp tục trầm mặc.

Hắn biết rõ Dĩ Uyên là người rất thông minh hơn nữa rất có lý trí. Cũng chỉ có tại thời điểm đối mặt Liên Nhu, Dĩ Uyên mới có thể trở nên xúc động, mới có thể lâm vào điên cuồng mà chỉ tuổi trẻ có.

Đại đa số thời điểm, Dĩ Uyên đều che dấu chính mình, hắn rất am hiểu biểu hiện sự vô hại giả dối đối với mọi người.

Trên thực tế, Dĩ Uyên cho tới bây giờ cũng không phải người lương thiện.

Điểm này, khi hắn mới vào tông môn, dám ra tay với ngoại tông đệ tử ở tiệm cơm là có thể nhìn ra.

Tần Liệt thậm chí cảm thấy thực lực chân chính của Dĩ Uyên so với Bàng Phong có khả năng còn cường hãn hơn một điểm, cảm giác này hôm nay càng ngày càng mãnh liệt.

"Năm năm trước, thời điểm Liên Nhu đến Tử Vụ Hải, ta gặp phải vấn đề nhỏ. Bởi vì ta chống đối trưởng bối, đi tu một loại cấm thuật của Tử Vụ Hải cho nên gân mạch hỗn loạn, cảnh giới chẳng những không cách nào tiếp tục tăng trưởng, còn không ngừng lui về phía sau." Dĩ Uyên ôn nhu nhìn về phía Liên Nhu.

"Sau đó, ta từ một Võ Giả cực kỳ có thiên phú của Tử Vụ Hải, thoáng cái bị giáng chức làm người canh cổng dẫn đường. Một năm đó, ta gặp tất cả châm chọc khiêu khích từ mọi người. Ta bị những kẻ trước kia ta không thèm nhìn qua coi là phế vật, lại để cho các vị trưởng bối ký thác kỳ vọng cảm thấy thất vọng đối với ta."

"Đang ở đó một năm, Liên Nhu đến Tử Vụ Hải, ta với tư cách là người dẫn đường của nàng, phụng mệnh mang nàng đi thăm cảnh đẹp của Tử Vụ Hải."

"Nàng chỉ nghĩ ta là đứa bé giữ cửa bình thường nhất của Tử Vụ Hải, nhưng nàng không có khinh thị ta. Lúc ta mang nàng đi dạo những cảnh đẹp của Tử Vụ Hải, ta từ trong sung sướng của nàng cảm nhận được yên bình. Mà tâm linh yên lặng, hoàn toàn đè ép nội tâm táo bạo bất an, để cho ta cuối cùng tu luyện thành công cấm thuật."

"Tại thời điểm ta ở đáy vực sâu, ta gặp nàng, từ trên người nàng đã nhận được an bình. Cho nên, ta từ Tử Vụ Hải đến, ta muốn đem nàng ly khai, mang nàng còn sống thoát khỏi Khí Cụ Tông!"

Dĩ Uyên nhìn về phía Tần Liệt.

Tần Liệt cau mày, "Vì sao nói với ta những này? Chẳng lẽ là nghi thức cáo biệt đặc thù của ngươi sao?"

Dĩ Uyên thần sắc có chút phức tạp, hắn do dự một chút, đột nhiên nói ra: "Kỳ thật, trước khi ta đến từ Tử Vụ Hải, đã biết rõ Khí Cụ Tông có một kiếp này. Kỳ thật, ta đem tin tức nói cho ngươi biết, mang ngươi đi tìm Lang Tà cùng Phùng Dung, cũng là hi vọng ngươi có thể dẫn Lang Tà, Phùng Dung cùng đi gặp Huyết Ảnh..."

Lời nói đến nơi đây, Dĩ Uyên dừng lại một chút, đợi ánh mắt lạnh như băng của Tần Liệt nhìn sang, hắn mới tiếp tục nói: "Cái này vốn là sự tình Tử Vụ Hải bên kia muốn ta làm."

Tần Liệt sắc mặt đại biến.

Đường Tư Kỳ cùng Liên Nhu mặc dù bị linh lực giam cầm thân thể cũng thoáng hiện kinh hãi, phảng phất không thể tin được Dĩ Uyên phức tạp như vậy.

"Tử Vụ Hải mặc dù có thể đoán ta làm như vậy, nhưng thực ra không có phân phó. Nhưng ta biết rõ bên kia đang tính kế." Dĩ Uyên hít sâu một hơi, "Ta biết rõ nếu như ta giúp đỡ bọn hắn, Tử Vụ Hải sẽ tìm bọn hắn thương lượng, sẽ bảo vệ tính mạng Liên Nhu. Sự thật chứng minh ta không có phán đoán sai, bọn hắn cho phép ta mang theo Liên Nhu ly khai, điều này nói rõ Tử Vụ Hải biết rõ ta vì bọn họ đã từng làm cái gì."

Hắn nhìn về phía Tần Liệt, rất bình tĩnh nói: "Với ta mà nói, chỉ cần Liên Nhu có thể còn sống, Lang Tà cùng Phùng Dung đại nhân, còn ngươi nữa, có chết hay không, ta cũng không đặc biệt để ý. Tần Băng, ta phải đi, cho nên ta nói tất cả những điều ta làm với ngươi. Bởi vì ta coi ngươi là nửa bằng hữu, ta không muốn lừa gạt ngươi, không muốn ngươi mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết..."

Dĩ Uyên ôm Liên Nhu, nhảy lên nhảy xuống từ Thạch Lâu. Tại nơi cuối cùng, hắn nhìn Tần Liệt, "Ta chờ ngươi về sau tới giết ta."

Lời nói vừa dứt, Dĩ Uyên khởi động cái dù, trên người đột nhiên phóng ra một mũi nhọn làm cho người ta sợ hãi. Thể nội như cất giấu một thanh lợi kiếm, làm cho người ta cảm giác được nguy hiểm cực độ.

Đồng tử Tần Liệt co rụt lại, nhìn Dĩ Uyên thật sâu, mãi đến khi bóng lưng hắn dần dần biến mất mới hờ hững nói: "Nguyên lai đây mới là thực lực chân chính của ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi