Trong đại điện, mọi người đều nhìn Tần Liệt. Giá trị cuộc đời này, chuyện tồn vong sống chết, ai cũng mong có thể nhìn thấy một tia sáng hi vọng.
Nhưng Tần Liệt còn quá trẻ, lại hoàn toàn chưa có kinh nghiệm chấp chưởng tông phái, nên ai cũng vừa chờ mong vừa thầm lo...
Giống như Huyết Lệ, mọi người cũng lo quyết định của Tần Liệt sẽ làm cho Khí Cụ Tông vạn kiếp bất phục, dẫn Khí Cụ Tông đi vào tuyệt lộ.
"Các người đã nghĩ kĩ chưa? Thực muốn ta quyết định tương lai của Khí Cụ Tông?" Tần Liệt hỏi lại.
La Chí Xương, Tưởng Hạo, Phòng Kỳ, những người khác, đều gật đầu, vẻ rất kiên định.
"Ít nhất, ngươi có thể nhờ Huyết Lệ..." vài người nghĩ như vậy.
Tần Liệt hít sâu một hơi, lạnh lùng: "Đến quảng trường!"
Hắn dẫn đầu đi tới quảng trường, mọi người đều nghi hoặc nhưng cũng đi theo hắn.
Ba người Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh vẫn bị trói chặt trên Linh Văn trụ. Cả ba đều đầy hận ý, ánh mắt nhìn những người mới tới như muốn ăn sống nuốt tươi.
Tất cả đệ tử, thân tín, từng người một đã bị đánh chết ngay trước mặt chúng.
Đến giờ máu vẫn còn chưa khô, bảo sao chúng có thể nào không hận?
"Các ngươi cho rằng chỉ nhờ vào một tà nhân, có thể khiến Khí Cụ Tông tránh được kiếp nạn này hay sao? Vận mệnh Khí Cụ Tông đã được định sẵn rồi, dù ai cũng không cứu nổi!" Tô Tử Anh lạnh băng: "Có phải bốn khu cửa thành Địa Hỏa Thủy Phong đều vẫn đang bị công kích điên cuồng hay không? Bọn ta chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi, bên ngoài Khí Cụ Thành, vẫn còn rất nhiều nữa... người còn sẽ tới, để ta xem các ngươi chống lại bằng cách nào!"
Sử Cảnh Vân và Ô Thác cũng âm trầm, nét mặt lạnh lùng kèm trào phúng.
"Bọn chúng biết các ngươi bị nhốt ở đây còn dám tấn công Khí Cụ Thành, mặc kệ các ngươi hay sao? Hay cho rằng Khí Cụ Tông thực không dám ra tay?" Tần Liệt cau mày.
La Chí Xương nhăn nhó.
Vấn đề chính là ở đó.
Những người phía ngoài hiểu rất rõ Ứng Hưng Nhiên, biết hắn không phải kẻ điên cuồng được ăn cả ngã về không, biết hắn không dám liều lĩnh giết ba người Sử Cảnh Vân, nên mới dám tiếp tục tấn công Khí Cụ Thành không hề cố kỵ.
Thực sự đúng là như vậy, Ứng Hưng Nhiên là một Luyện Khí Sư, chỉ một lòng luyện khí, chỉ là một người đơn giản, không có máu cuồng loạn.
Trong mắt những người bên ngoài đó, Ứng Hưng Nhiên và đám Luyện Khí Sư chấp chưởng Khí Cụ Tông không ai có đủ can đảm dám đắc tội thế lực ngũ phương.
Nên bọn chúng mới ra tay không chút kiêng dè.
" Mặc dù Sâm La Điện, Thất Sát cốc, Ám Ảnh Lâu, Tử Vụ Hải và Vân Tiêu Sơn xông vào Khí Cụ Tông, nhưng cũng chỉ đánh chết Huyết Mâu và đệ tử ngoại tông. Đám Luyện Khí Sư các ngươi dù cho Tông môn Khí Cụ Tông không còn tồn tại vẫn có thể sống tốt như thường, Mặc Hải Trưởng Lão sẽ gia nhập Bát Cực Thánh Điện và Huyền Thiên Minh. Thế lực ngũ phương chúng ta sẽ chia nhau các trưởng lão nội tông và đệ tử."
Sử Cảnh Vân quát to: "Nhưng mà, nếu ba người chúng ta có mệnh hệ gì, các thế lực sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Nếu bọn ta chết, tất cả đám Luyện Khí Sư các ngươi sẽ phải chôn cùng Khí Cụ Tông!"
"Các ngươi dám làm gì bọn ta nào!" Tô Tử Anh cười lạnh, "Các ngươi kẻ nào cũng sợ, sợ phải chết cùng Khí Cụ Tông, sợ chọc giận thế lực ngũ phương, ha ha ha!"
"Họ dám công kích Khí Cụ Tông, bởi vì họ biết rõ các ngươi không dám làm xằng đó!" Ô Thác cũng cười khoái trá.
Vẻ mặt ba Đại cung phụng ngượng ngùng, ba người kia nói đúng, La Chí Xương, Ứng Hưng Nhiên đều còn muốn sống... nên không mọi ngườidám làm gì thật.
"Trình trưởng lão, đưa dao găm cho ta." Tần Liệt đột nhiên lên tiếng.
Trình Bình ngạc nhiên: "Ta không có dao găm."
"Ta có." Chuyện lạ xảy ra, Mặc Hải đột ngột nói.
Lão đưa một con dao găm khắc hình rồng đỏ thẫm cho Tần Liệt: "Tên Long Nha, Huyền cấp Ngũ phẩm."
Phùng Dung đứng cạnh lão, đôi mắt sáng sáng rực, khẽ kêu: "A Hải..."
"Ta có thể có được hôm nay đều do được Khí Cụ Tông tài bồi, chẳng liên quan gì tới Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh Điện." Thần sắc Mặc Hải hờ hững: "Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh đều từng nhận ân huệ của ta, ta từng giúp bọn chúng luyện khí, bây giờ chúng lại muốn tiêu diệt Khí Cụ Tông ta, ta nhìn không thuận mắt."
Ba người Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh đều xấu hổ.
Huyết Lệ ngồi dưới một cột Linh Văn trụ, híp đôi mắt đỏ như máu, cười hắc hắc quái dị nhìn Tần Liệt.
Tần Liệt cầm đầu dao găm Mặc Hải đưa cho, không nói một lời, đi về hướng Tô Tử Anh.
"Ngươi dám động vào ta?" Tô Tử Anh cười nhạt, "Ta mà bị một tí tổn thương, Tử Vụ Hải sẽ huyết tẩy Khí Cụ Tông, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Bà ta thê tử thứ hai của chủ nhân Tử Vụ Hải, rất được chủ nhân Tử Vụ Hải yêu thương, địa vị của bà ta trongTử Vụ Hải cũng cao cả, nếu bà ta có tổn thương, tất nhiên Tử Vụ Hải sẽ không bỏ qua.
Đồng tử đám người La Chí Xương đều co lại, thoáng thấy lo lắng.
Cả ba người đều hơi hối hận đã giao quyền quyết định tương lai Khí Cụ Tông cho Tần Liệt.
Tiếc lời đã nói ra rồi không thu hồi lại được, bây giờ Tần Liệt có làm gì, bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Bởi vì hiện giờ Khí Cụ Tông là của Tần Liệt.
Tần Liệt vung đao, dưới bao ánh mắt sững sờ, chặt đứt một ngón tay trái của Tô Tử Anh!
Tô Tử Anh thét lên thảm thiết.
Tần Liệt bỏ ngón tay vào một chiếc hộp, tiếp tục đi về hướng Ô Thác và Sử Cảnh Vân, dưới con mắt khiếp sợ của chúng, cũng chặt mỗi tên một ngón tay trái.
Ô Thác và Sử Cảnh Vân cùng kêu to, nét mặt đau đớn.
Bọn chúng nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tần Liệt, đều hiểu mọi chuyện đã thay đổi.
"Trình trưởng lão, cầm ba ngón tay này, tới đưa cho mấy người Thất Sát cốc, Vân Tiêu Sơn, Tử Vụ Hải đang công kích cửa thành. Nói cho bọn chúng biết, nếu bọn chúng còn tiếp tục công kích, thì cứ mỗi nửa canh giờ, ta sẽ chặt thêm một ngón tay của ba người này!" Tần Liệt bình thản.
Trình Bình giật mình, cung kính tiếp nhận ba ngón tay, ánh mắt đầy kính sợ: "Ta đi ngay!"
Ba Đại cung phụng kinh hãi, trưởng lão nội tông cũng biến sắc, nhưng không nói gì.
Tần Liệt nhìn họ: "Nếu các người nghĩ dù Khí Cụ Tông bị hủy diệt, mà các người còn có thể tiếp tục sống sót, thì nên quên suy nghĩ đó đi!"
Ba Đại cung phụng và tất cả Đại trưởng lão, đều đắng chát gật đầu.
Huyết Lệ cười to, ánh mắt nhìn Tần Liệt vô cùng vui vẻ và thưởng thức.
"Hay!" Phùng Dung không chút dấu giếm sự đồng tình, lớn tiếng khen.
Ánh mắt mọi võ giả Khí Cụ Tông trên quảng trường nhìn Tần Liệt đều tràn đầy kính ý.
"Ta cần linh tài thuộc tính lôi, tốt nhất là thú hạch có ẩn chứa Lôi Điện và tinh thạch, ta muốn luyện khí." Tần Liệt lại.
Phùng Dung sáng mắt: "Là thứ ngươi đã dùng để oanh kích Huyết Ảnh?"
Tần Liệt gật đầu: "Nó gọi là Tịch Diệt Huyền Lôi. Là thứ đồ chơi duy nhất ta biết luyện chế, một loại tiêu hao phẩm chỉ dùng được một lần, nhưng uy lực có chút bất phàm."
"Tịch Diệt Huyền Lôi!" Huyết Lệ kêu lên quái dị.
Mọi người đều quay sang nhìn lão, cả Tần Liệt cũng có chút ngạc nhiên:"Huyết Lệ tiền bối, ngươi cũng biết Tịch Diệt Huyền Lôi?"
"Thật sự Tịch Diệt Huyền Lôi? Ngươi không gọi sai tên?" Huyết quang trong mắt Huyết Lệ lấp lóe dọa người.
"Đúng, là Tịch Diệt Huyền Lôi." Tần Liệt đáp.
Huyết Lệ hít sâu: "... Nếu quả thật là món đồ chơi đó, hắc hắc, nếu ngươi có thể chế ra số lượng lớn, thực hoàn toàn có thể khiến bất kỳ kẻ địch nào cũng phải trọng thương. Tịch Diệt Huyền Lôi, hắc, làm sao ngươi có phương thuốc luyện chế?"
"Do một trưởng bối cho ta." Tần Liệt thăm dò: " Tịch Diệt Huyền Lôi này có lai lịch lớn lắm à?"
"Món đồ chơi này là kỳ vật do Tịch Diệt lão tổ của Thiên Tịch Đại Lục làm ra, nổi danh khắp mấy đại lục chung quanh vì sức công phá bá đạo, uy lực cực kì khủng bố." Huyết Lệ cười quái dị, "Trưởng bối của ngươi thật lợi hại, không ngờ có thể lấy được phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi độc nhất vô nhị của Tịch Diệt lão tổ, hắc hắc, cũng không biết phải đồ thật không nữa. Theo ta biết, đã từng có rất nhiều người đưa ra phương thuốc đó, đứa nào cũng bảo là của Tịch Diệt Huyền Lôi, nhưng đến khi luyện ra thì chó má cũng không phải..."
"Trong kho linh tài còn rất nhiều linh tài có thuộc tính lôi!" mắt Phòng Kỳ đầy thần quang rạng rỡ.
"Ta đi lựa!" Tần Liệt nhìn Huyết Lệ, nói to: "Thỉnh tiền bối đi vào trong thành một chuyến, giúp Lang Tà đối phó Tạ Chi Chướng, tốt nhất bắt sống, nếu không bắt được thì giết chết đi!"
"Đối phó một Võ Giả Như Ý cảnh trung kỳ, dù với sức lực hiện giờ, ta cũng dư sức giải quyết!" Huyết Lệ hừ lạnh.
"Vậy thì tốt, La lão, ngươi báo Lang Tà một tiếng, bảo ông ấy nhường chỗ đi!" Tần Liệt.
"Được!" La Chí Xương gật đầu.
"Không cần báo, cứ để ta đi, tiểu tử đó chắc chắn sẽ nhường đường!" Huyết Lệ cười nhạt, người lóe lên, như một chiếc cầu vồng màu máu, bắn thẳng ra ngoài.
Giống như lão đã sớm biết chỗ giao chiến của Lang Tà và Tạ Chi Chướng là ở đâu.
"Tiểu tử, ngươi dám đánh dám giết, phù hợp khẩu vị của ta, đợi lát nữa ta trở lại, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật —— về mười hai cây Linh Văn trụ!" tiếng Huyết Lệ cười khằng khặc từ phía xa vọng lại.
Tần Liệt ngạc nhiên, nhìn lại mười hai cây Linh Văn trụ, hơi ngần ngừ, rồi hỏi La Chí Xương: "La lão, mười hai cây Linh Văn trụ này, từ đâu mà có?"
La Chí Xương xấu hổ ấp úng, vẻ không muốn nói.
Tần Liệt hiểu ý, lôi La Chí Xương ra chỗ vắng, hỏi lại: "Huyết Lệ không phải người của Xích Lan Đại Lục, như vậy, mười hai cây Linh Văn trụ này, cũng là từ bên ngoài mang tới đúng không?"
La Chí Xương ngập ngừng: "Mười hai cây Linh Văn trụ này, do tông chủ lập tông, ư... đánh cắp từ bên ngoài mang tới."
Tần Liệt giật thót.
"Cái này, này..." La Chí Xương cười gượng, "Chuyện này, cũng là mấy đời sau này dốc sức truy tìm manh mối mới biết. Vì là đồ ăn cắp, nên ngay cả tông chủ lập tông cũng không biết hết ảo diệu của chúng, càng không biết Linh Văn trụ có phong ấn một lão yêu bên trong."
"Đánh cắp từ đâu?" Tần Liệt hỏi.
"Không biết." La Chí Xương bất đắc dĩ lắc đầu.
Một Khí Cụ Tông với lịch sử thành lập hơn chín trăm năm, tông chủ lập tông lại là một kẻ trộm?
Nhờ đánh cắp mười hai cây Linh Văn trụ, mới thành lập nên Khí Cụ Tông, phát triển bao đời mạnh mẽ đến mức bây giờ?
Tần Liệt bỗng nhiên có chút không biết nên khóc hay cười.