LINH VỰC

Quyển thượng Cửu U Tà điển hoàn toàn dung nhập vào Tà Thần huyết của Lăng Ngữ Thi, trong bí điển võ đạo của U Minh giới ghi lại chính là linh quyết tu luyện chính thống nhất của Tà tộc.

Mà Lăng Ngữ Thi chính là người trông giữ quyển Cửu U Tà điển này.

Trong một khoảng thời gian gần đây, nàng đã truyền thụ linh quyết Cửu U Tà điển cho tộc nhân. Nàng phát hiện trong cơ thể những người có được Tà Thần huyết khi bắt đầu tu luyện Cửu U Tà điển, mỗi người đều tiến bộ rất nhanh.

“Trong cơ thể các ngươi được truyền thừa Tà Thần huyết, các ngươi tu luyện là thánh điển Tà tộc, đồng thời nơi này lại có minh ma khí để các ngươi hấp thụ, cho nên các ngươi tiến bộ rất nhanh”. Tần Liệt nhìn về phía Lăng Huyên Huyên, lại nhìn qua Lăng Phong, cuối cùng là nhìn Lăng Thừa Chí: “Lăng thúc, các ngươi có dự tính gì sau này hay không?”.

Bỗng nhiên toàn bộ ánh mắt của tộc nhân Lăng gia cùng Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong đều tập trung trên người Lăng Ngữ Thi.

Thật rõ ràng là hôm nay Lăng Ngừ Thí đã như trở thành người đứng đầu Lăng gia, thay thế được địa vị của phụ thân nàng trong lòng mọi người ở Lăng gia tộc.

“Tần Liệt, chúng ta muốn nhanh chóng thông qua Truyền Tống trận đi vào U Minh đại lục”. Lăng Ngữ Thi đột nhiên nói.

“Bên trong Dược sơn thực sự có Không Gian Truyền Tống trận?”. Lăng Thừa Chí kinh sợ hỏi.

Sắc mặt Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong và mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, vô cùng kích động.

“Tần Liệt lần này trở về là để xác định, Không Gian Truyền Tống trận đang ở trong Dược sơn, hoàn toàn nguyên vẹn không hư tổn gì”. Lăng Ngữ Thi lạnh nhạt cười, dịu dàng nói: “Xem ra Tần Sơn gia gia chẳng những sớm biết thân phận Lăng gia chúng ta, mà còn giúp Lăng gia chúng ta âm thầm làm rất nhiều việc. Nếu có một ngày có thể nhìn thấy lại Tần Sơn gia gia, ta muốn thay cha ta cảm tạ Tần Sơn gia gia”.

“Càng phải cảm tạ Tần Liệt, nếu không có Tần Liệt thì Lăng gia sớm đã không còn tồn tại!”. Lăng Thừa Chí nói năng rất khí phách.

Đồng tử Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong đều lóe lên ánh sáng tỏ vẻ cảm kích, bỗng nhiên nhìn Tần Liệt.

“Đã quyết định?”. Tần Liệt than nhỏ trong lòng.

Hắn không dự đoán được Lăng Ngữ Thi muốn dẫn tộc nhân Lăng gia nhanh chóng thông qua Truyền Tống trận đến U Minh đại lục.

Trên đường đi lại đây, Lăng Ngữ Thi cũng không có nhắc tới việc này cho nên hắn có chút kinh ngạc.

“Ở U Minh đại lục, có các đại chủng tộc U Minh giới truyền thừa tế đàn, Âm Minh tộc cũng có rất có nhiều bí mật”. Trên mặt Lăng Ngữ Thi tràn đầy vẻ xin lỗi: “Nghe Khố Lạc tiền bối nói, ở một nơi bí mật dưới lòng đất ở U Minh đại lục, Âm Minh tộc kiến tạo một tòa Âm Minh địa cung. Bên trong địa cung... Chôn giấu rất nhiều bí mật của Âm Minh tộc, chỉ người được truyền thừa Tà Thần chi huyết mới có thể bước vào địa cung”.

“Tần Liệt, gia gia ngươi kiến tạo Không Gian Truyền Tống trận, chắc có lẽ vì Khố Lạc bọn họ mà cũng vì chúng ta nữa, để có thể trở về U Minh đại lục”. Lăng Thừa Chí nói.

Tần Liệt yên lặng gật đầu.

“Ngươi cũng cùng chúng ta đi vào U Minh đại lục chứ?”. Lăng Ngữ Thi chờ mong nhìn hắn.

“Đến lúc đó rồi tính”. Tần Liệt đáp cho có lệ.

Tần Liệt đã biết rõ dự định của Lăng gia tộc nhân, biết bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đi tới U Minh đại lục.

“U Minh đại lục...”.

Trong lòng Tần Liệt vừa nhắc tới, dùng linh hồn ý thức liên hệ gọi Huyết Lệ, dò hỏi: “Tin tức về gia gia ta, hỏi thăm thế nào rồi?”.

“Đừng có gấp, ta còn đang tìm vài tên Luyện Khí sư, ta cũng cần thời gian”. Huyết Lệ trả lời: “Bạo Loạn chi địa này tách biệt với các khu vực khác, chưa từng có một chút yên bình, hàng năm ở bên trong đều tranh đấu, chém giết đẫm máu, võ giả sinh sống ở nơi bạo loạn này cùng thế lực ở nơi này, một đám đều điên cuồng, cực đoan. Hành động trong này, cho dù là ta... Cũng phải cực kỳ cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng bị người khác tập kích, cẩn thận tránh không bị người khác chú ý mà giết người cướp của”.

“Bạo Loạn chi địa?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Bạo Loạn chi địa chính là nơi mà trước kia ta sinh sống, nó từ năm đại lục địa: Thiên Lục, Thiên Tịch, Thiên Diệt, Thiên Khô, Thiên Liệt tạo thành. Tịch Diệt Huyền Lôi trong tay ngươi chính là đến từ Tịch Diệt lão tử ở Thiên Tịch đại lục. Huyết Sát tông chúng ta trước kia cũng là Bạch Ngân thế lực ở Thiên Diệt đại lục, nhưng hiện tại đã bị gồm thâu...”.

“Các đại lục ở Bạo Loạn chi địa đều có tài nguyên khoáng sản phong phú, mỗi một nơi trên đại lục đều có nhiều bí địa, linh dược, linh thảo phong phú. Đương nhiên thế lực võ giả cũng nhiều vô số, các thế lực lớn quanh năm đều huyết chiến, hỗn loạn vô cùng”.

“Ở Bạo Loạn chi địa, có không ít thông đạo nối thẳng tới thế giới phụ, không ít tộc nhân dị tộc cũng lui tới Bạo Loạn chi địa, khi thì phối hợp khi thì huyết chiến với thế lực trên ngũ đại lục địa. Ài, dù sao nơi này cũng không thái bình, những tên điên cùng các tên côn đồ hoành hành, không cẩn thận có thể bị người ta tập sát, ngay cả chết mà cũng không biết là mình chết như thế nào”.

“Trước đây nếu ngươi bước vào Bạo Loạn chi địa, ta cam đoan ngươi một tháng cũng không sống nổi. Hiện tại thì ngươi có lẽ đã có thể thích ứng với hoàn cảnh đó thích ứng huyết tinh cùng tàn khốc nơi đó”. Huyết Lệ đáp lại.

“Ta chỉ cần biết tin tức gia gia ta!”. Tần Liệt nói.

“Cho ta thêm chút thời gian”. Huyết Lệ nói.

“Có biết U Minh đại lục không?”. Tần Liệt nhớ đến liền hỏi hắn.

“Từng nghe nói nơi này, chúng ta ở Bạo Loạn chi địa, thống qua Không Gian Truyền Tống trận, qua vài vần truyền tống có thể đi tới U Minh đại lục. Nhưng ta chưa từng đến, ta chỉ biết đó là nơi ở trước kia của dị tộc U Minh giới. Sau tộc nhân U Minh giới lại bị trục xuất khỏi U Minh giới, đại lục đó dường như bị phong bế, người ngoài đã không thể tiến vào”. Huyết Lệ giải thích.

“Ở Bạo Loạn chi địa có rất nhiều Không Gian Truyền Tống trận?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Ừm, Không Gian Truyền Tống trận này đều nằm trong tay các thế lực cường đại, có thể liên hệ cùng các đại lục khác. Cũng có gia hỏa ở đại lục khác không sợ chết mà thông qua Không Gian Truyền Tống trận đến Bạo Loạn chi địa để ma luyện bản thân, hắc hắc, bất quá chỉ là tự đâm vào chỗ chết, các tên gia hỏa từ đại lục khác đến Bạo Loạn chi địa, thường không sống được lâu, rất nhanh chóng bị mấy tên điên chém giết phanh thây”.

Huyết Lệ cười quái dị hai tiếng, nói: “Mẹ, ta còn tưởng rằng trải qua một ngàn hai trăm năm, cái nơi này có thể yên bình hơn một chút, không dự đoán được thế mà hỗn loạn so với trước đây còn nhiều hơn. Ta trở về đây chưa được bao lâu thì liền bị người khác đuổi giết qua ba lần, hành động càng lúc càng khó khăn...”.

“Giúp ta để ý tin tức của gia gia ta”.

Tần Liêt cắt đứt trao đổi cùng Huyết Lệ, thu hồi tinh thần lực.

...

Ba ngày sau.

Trên đỉnh núi trọc, ba cường giả Phá Toái cảnh là Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân dẫn theo Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám cùng đội ngũ tinh nhuệ trong tộc, khi màn đêm buông xuống liền âm thầm xuất hiện.

Tộc nhân Giác Ma tộc trời sinh vốn không thể thích ứng với ánh mặt trời nóng bức, cho nên bọn họ hẹn vào đêm khuya.

Trong đêm khuya yên tĩnh vắng vẻ một đoàn cường giả Huyền Thiên Minh đang yên lặng chờ trên đỉnh núi.

“Cha, Tạ thúc, Nhiếp thúc, lúc này ở cái nơi ranh giới này giao dịch cùng Giác Ma tộc, con vẫn cảm thấy không ổn thỏa”. Tống Đình Ngọc đứng giữa mọi người, nàng nhíu mày nói: “Con nghe nói Bát Cực thánh điện cùng tông nhân Hợp Hoan tông gần đây không ngừng mời chúng ta đến để cùng chúng ta xác định ngày tiến hành bao vây tiêu diệt Giác Ma tộc. Lúc này, chúng ta giao dịch cùng Giác Ma tộc, một khi bị bại lộ sẽ xảy ra chuyện lớn, sợ là lập tức sẽ trở thành cái đích cho toàn thể đại lục nhắm vào”.

“Cho nên chúng ta mới cẩn thận như vậy”. Nhiếp Vân khẽ cười.

“Con sợ là sau này khai chiến với Giác Ma tộc đến khi bọn họ chống đỡ không được thế tấn công của chúng ta cùng Hợp Hoan tông và Bát Cực thánh điện, mà vạch trần chuyện chúng ta từng giao dịch cùng bọn họ”. Tống Đình Ngọc cười khổ.

“Chuyện sau này để sau này nói, trước tiên đem Huyền Âm Cửu Diệp Liên vào trong tay rồi nói sau”. Tống Vũ không thèm để ý nói.

“Huyền Âm Cửu Diệp Liên! Lại là Huyền Âm Cửu Diệp Liên! Mọi người đúng là phát cuồng hết rồi!”. Tống Đình Ngọc có chút hờn dỗi hét lên.

Nàng thật sự phản đối ở nơi ranh giới này tiếp xúc quá sâu cùng với Giác Ma tộc, nàng sợ nhất là Hợp Hoan tông và Bát Cực thánh điện phát hiện, hai là có một ngày Giác Ma tộc tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Nhưng nàng nhận ra, cha nàng, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân đều đã bị Huyền Âm Cửu Diệp Liên làm cho váng đầu mà trở nên liều lĩnh.

“Tần Liệt nói khi nào đến?”. Tống Vũ đột nhiên hỏi.

“Nhanh thôi”. Tống Đình Ngọc có chút bất mãn đáp một câu.

“Tiểu tử Tần Liệt này không tồi, ha ha, việc này nếu làm tốt, hắn vẫn có thể trở lại Huyền Thiên Minh”. Tống Vũ đột nhiên nói một câu như vậy.

“Hắn có quan hệ cùng Tà tộc, hiện nay mọi người đều biết, sao còn có thể quay trở lại Huyền Thiên Minh? Hắn cho dù thật sự trở về, người có dám tiếp nhận hắn?”, Tống Đình Ngọc hừ nhẹ một tiếng.

“Mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối”. Tống Vũ nói một câu sâu xa khó hiểu.

Mày đen Tống Đình Ngọc vừa nhíu, bỗng nhiên nhạy cảm nói: “Cha, người có chuyện gì giấu con phải không?”.

“Ha ha”. Tống Vũ đang vừa dự định trả lời thì nhìn thấy khu vực có minh ma khí bay ra bốn đầu Liệp Linh thú: “Bọn họ đến đấy”. Tống Vũ khẽ quát một tiếng.

Đồng tử Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân đều co rút lại, sắc mặt đột nhiên cẩn thận.

Tần Liệt cùng ba cường giả lục giác Giác Ma tộc là Khố Lạc, Tạp Mông và Đa La đang ngồi ngay ngắn trên mình Liệp Linh thú, họ lướt qua dòng sông chứa đầy Tịnh Ma Phong Lan đi lên trên núi trọc.

Tống Vũ và mọi người Huyền Thiên Minh vừa nhìn thấy Liệp Linh thú đến, vẻ mặt đều ngưng trọng.

“Tần Liệt, đã lâu không gặp”, sắc mặt Tống Vũ lạnh nhạt, đợi Tần Liệt đến rồi bỗng nhiên cười cười, vươn tiếp đón Tần Liệt.

“Tống minh chủ, hy vọng ngài vân khỏe”. Tần Liệt cũng lên tiếng chào hỏi.

Hắn đột nhiên nhìn Khố Lạc.

Thân hình Khố Lạc khô gầy, cao lớn, đang ngồi trên mình Liệp Linh thú, hai vai hơi run run, một cỗ linh lực như thiên võng dày đặc đang dần dần bao phủ về hướng khu vực này, xâm nhập vào núi trọc.

Tạp Mông, Đa La và bốn gã chiến sĩ ngũ giác đang điều khiển Liệp Linh thú cũng đều trầm mặc bất động.

Bọn họ đang đợi linh hồn Khố Lạc dò xét.

Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân lơ là liếc mắt một cái, cũng không nói một lời mà yên lặng chờ Khố Lạc dò xét.

Trong màn đêm, sóng gợn vô hình dập dờn trong không khí, chỉ cần linh hồn người nào có cảm giác nhạy bén đều biết linh hồn khổng lồ của Khố Lạc như mạng nhện đang lướt qua trên người.

Sau nửa ngày, Khố Lạc bỗng nhiên nhìn dưới chân Tống Vũ.

Tống Vũ chỉ cần nhìn ánh mắt Khố Lạc một chút liền biết ý muốn của hắn, lập tức gật gật với Tống Tư Nguyên, phân phó: “Mang người ra”.

Tần Liệt cùng đám người Khố Lạc vẫn ngồi trên mình Liệp Linh thú như cũ, đôi cánh đen của Liệp Linh thú to lớn như biên bức đang không ngừng phe phẩy trong không trung.

Bọn họ cũng không có lập tức bay tới núi trọc.

“Mở”.

Vẻ mặt Tống Tư Nguyên trầm ổn và quát một tiếng, hắn ấn một tay vào núi trọc, từ chưởng tâm hắn, trên núi trọc xuất hiện một vết nứt vô cùng nổi bật.

“Khách khách khách!”.

Một khối cự thạch vỡ nát, cánh tay Tống Tư Nguyên như mũi khoan, mạnh mẽ khoét sâu vào trong núi trọc.

Một tiếng nổ vang tận trời, trên đỉnh núi núi trọc xuất hiện một cái thạch động u tối, xuất hiện lồng giam bằng hàn thiết, bên trong là thân thể Khố Lỗ khô quắt, như như lệ quỷ.

Mỗi sợi xiềng xích đều loang lổ vết máu, xuyên thấu xương tỳ bà Khố Lỗ và xiết chặt vào lồng giam, trên mặt chân hắn đều bị cương đinh to xuyên qua khiến hắn không thể động đậy.

Thạch động vỡ vụn, lồng giam to lớn được một tay Tống Tư Nguyên mang ra và đặt trên đỉnh núi trọc.

“Ngao!”.

Khố Lỗ được thoát khỏi cảnh tăm tối, ở trong đêm tối chợt nhìn thấy Khố Lạc, Tạp Mông, Đa La không thấy vui nhưng ngược lại lại phẫn nộ, hướng về ba người mà gào thét giận dữ.

“Khố Lỗ thúc!”.

Tạp Mông, Đa La vừa nhìn thấy bộ dáng thê thảm của hắn, hốc mắt ướt át, dùng ngôn ngữ U Minh giới nói nhỏ.

Thân hình Khố Lạc hơi chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm đệ đệ mình, nhìn thấy trên người đệ đệ chằng chịt vết thương, bộ dáng thê thảm vô cùng.

Hắn vừa nhìn thấy liền nhận ra trong thời gian này, đệ đệ bị giam cầm tất nhiên gặp phải không ít cực hình tra tấn.

Đôi mắt quỷ hỏa sâu kín của Khố Lạc âm trầm nhìn Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, hiện lên hận ý trong đó vô cùng rõ ràng.

“Hừ!”. Nhiếp Vân gia chủ Nhiếp gia dưới cái nhìn chăm chú âm lãnh của hắn, nhếch miệng cười lạnh lùng, hiển nhiên không có để ý đến hận ý của Khố Lạc.

“Ngao!”. Khố Lỗ lại kêu lên.

Tần Liệt cúi đầu liền nhìn thấy trên cổ hắn là một cái vòng tròn mỏng phát sáng màu bạc, lóe ra ánh sáng kim khí lạnh như băng, mỗi khi Khố Lỗ muốn nói chuyện, vòng tròn liền sẽ xiết chặt lại.

Khố Lỗ nhìn thấy đám người Khố Lạc tru lên hai tiếng, rõ ràng là có lời muốn nói.

Nhưng mà, hắn vừa mới tru lên một tiếng, vòng tròn đó liền xiết chặt, khiến hắn như bị người khác bóp cổ, cho dù nói như thế nào cũng không phát ra tiếng.

“Ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên!”.

Ánh mắt Nhiếp Vân lãnh khốc, cau mày, nhìn chằm Khố Lạc đang ngồi trên Liệp Linh thú, tựa như không muốn lãng phí thời gian mà nhanh chóng hoàn thành xong việc này.

“Các ngươi làm vậy là sao?” Tần Liệt nghiêm mặt hỏi.

Lần trước nhìn thấy Khố Lạc, trên cổ hắn cũng không có cái vòng tròn này, nay sắp giải thoát cho hắn rồi, Huyền Thiên Minh sao lại có thể gắn lên cổ hắn một cái vòng tròn, làm cho hắn ngay cả nói cũng không thể nói được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi