LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Mặc kệ hắn ở Huyết Sát tông thân phận thế nào, muốn vào Thanh Nguyệt cốc, cũng không dễ như vậy”. Miêu Mỹ Du hai tay giao nhau khoanh tay, đem bộ ngực giáp thú bao bọc đè ép càng thêm to lớn no đủ, dựa trên một cột đá điêu khắc đầy hung thú, lấy ánh mắt đánh giá nhìn Tần Liệt, nói: “Thật muốn tiến vào, cũng được, chỉ cần có thể chiến thắng các tiểu đệ cùng cấp bậc bên người ta”.

Nàng chỉ hướng một đám tộc nhân Miêu gia cạnh đường đá.

Toàn bộ tộc nhân họ Miêu, trải qua nàng nói như vậy, đều cười lên quái dị hắc hắc, bẻ tay răng rắc, một bộ dáng hiếu chiến không thể chờ được.

“Vậy thì đơn giản rồi”. Tần Liệt lướt qua anh em Hình gia, cười lớn dẫn đầu bước vào trong đó, sải bước về phía trước.

“Ồ? Lá gan cũng thật không nhỏ!”. Miêu Mỹ Du hô khẽ, nhìn chằm chằm Tần Liệt một cái thật sâu, phất tay nói: “Miêu Lượng!”.

Một thanh niên Miêu gia nhỏ gầy, như linh hầu chạy ra, bỗng nhiên chặn ở phía trước Tần Liệt.

Hai anh em Hình Vũ Viễn nhướng mày, chưa vội vã tiến vào trong cốc, mà là bình tĩnh nhìn Tần Liệt.

Trong cốc, đỉnh cung điện cao nhất, năm tên cốc chủ Thanh Nguyệt cốc đều ngưng thần, từ trên cao hướng bên dưới xa xa nhìn đến.

“Huyết Sát tông quả nhiên là xuống dốc rồi, tới bái sơn thế mà chỉ phái một tiểu tử Thông U cảnh, hừ, còn cho rằng bây giờ còn là ngàn năm trước!”. Miêu Khang cười lạnh

“Huyết Sát tông nếu còn muốn Miêu gia quy phụ, chúng ta nên cho bọn hắn một chút giáo huấn, miễn cho bọn hắn không rõ, còn sống trong vinh quang quá khứ”. Miêu Văn Phàm cũng nói.

“Nhìn xem môn nhân Huyết Sát tông một thế hệ này có bản lãnh gì đi”. Miêu Dương Hú thản nhiên nói.

***

Cửa khe núi.

Nhìn chằm chằm Miêu Lượng một cái, Tần Liệt lắc lắc đầu, nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, đổi người khác đi”.

Miêu Lượng chi Thông U cảnh trung kỳ, ở Tần Liệt đến xem, trên cơ bản không có sức đánh một trận, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.

“Thử chút mới biết được!”. Miêu Lượng hừ một tiếng.

Miêu Lượng vừa động, không khí chung quanh truyền đến tiếng xé gió rõ ràng, giống như một bóng sáng, hắn nháy mắt kéo gần lại khoảng cách với Tần Liệt.

Từng bóng người mơ hồ, trải qua Miêu Lượng lướt đi tốc độ cao, dần dần hiện ra.

Trên mỗi một bóng người, đều lượn lờ khí tức cuồng phong dâng trào, nhiều tới mấy chục cái.

Chợt thấy, giống như có mấy chục Miêu Lượng, từ bốn phương tám hướng cùng nhau tấn công Tần Liệt, khí thế kinh người.

“Oành oành!”.

Miêu Lượng quyền như mưa xuống, nháy mắt mấy chục quyền hạ xuống, hung hăng đánh xuống.

Tần Liệt bất động như núi, thậm chí chưa ngưng luyện bất cứ linh lực hộ thể gì, thuần túy lấy trạng thái không bố trí phòng vệ, lấy thân thể cứng như sắt thép ngạnh kháng.

Miêu Lượng mỗi một quyền đánh xuống, liền có một đoàn năng lượng gió, như lốc xoáy lao vào trong cơ thể hắn, hỗn loạn nội tức hắn, phá hoại thân thể hắn.

Chỉ là, loại trọng kích trình độ này, đối với Tần Liệt mà nói căn bản không đau không ngứa.

“Tiểu tử này... Chẳng lẽ là đá luyện thành?”. Có tộc nhân Miêu gia kinh ngạc la lên.

“Người này thân thể cứng như sắt đá, vượt xa võ giả Thông U cảnh bình thường, chỉ sợ một số gia hỏa Như Ý cảnh, cơ thể cũng không mạnh bằng hắn”. Một võ giả Miêu gia vẻ mặt âm lãnh nói.

“Thùng thùng thùng!”.

Miêu Lượng không ngừng oanh kích, mỗi một quyền đánh ra, đều ngưng tụ thành một cơn lốc nho nhỏ.

Nhưng Tần Liệt chỉ đứng bất động.

Không nhìn Miêu Lượng thêm một cái, Tần Liệt nhìn chằm chằm Miêu Mỹ Du, thong dong nói: “Đổi mạnh hơn một chút đi”.

“Miêu Khôi!”. Miêu Mỹ Du quát nhẹ.

Một thanh niên cao gần hai thước, cả người cơ bắp nổi lên, lấy tu vi Thông U cảnh hậu kỳ, như cự thú sắt thép rít gào lao tới.

Hắn vừa động thủ, Miêu Lượng công lâu không hạ, hầu như lập tức rời xa.

“Bạo Viêm Côn Thạch quyền!”.

Miêu Khôi gầm rú, nắm tay mất tự nhiên phồng lên, trên mu bàn tay bắn tung tóe ra nhiều đốm lửa.

Từng cái nắm tay thật lớn, như sắt đá bọc quang lửa đốt đỏ rực, như vẫn thạch bốc cháy nện đến.

Khí thế nóng rực, cương mãnh, bá đạo, tự nhiên mà vậy đem không gian chỗ Tần Liệt bao phủ.

“Thế này còn kém không nhiều lắm”.

Nâng tay, năm ngón tay Tần Liệt gấp khúc, cười hướng nắm đấm ngọn lửa đầy trời chộp tới.

Đầu ngón tay ngưng luyện từng chùm huyết quang, trong chớp mắt hình thành Khấp Huyết Quỷ trảo đầm đìa máu, trong khe hở vuốt quỷ, từng cái tia chớp thật nhỏ nhảy nhót bất định, cho người ta một loại ảo giác như điện quang có linh tính.

Chưa né tránh nắm tay ầm ầm mà đến, Khấp Huyết Quỷ trảo trực tiếp thò vào trong đó, nháy mắt điện quang lóa mắt, Khấp Huyết Quỷ trảo phóng ra sát khí tanh máu thô bạo.

“Phành!”.

Vô số cột lửa sáng, cùng với huyết quang điện mang bắn tung tóe, ở giữa Tần Liệt với Miêu Khôi hình thành một khu vực lực lượng điên cuồng.

Quyền ấn như hỏa diễm vẫn thạch, bị từng đạo huyết quang bắn phá, nháy mắt rạn nứt nổ tung.

Từng đạo điện mang lại vượt qua quyền ấn, lao ra khỏi khu vực cuồng bạo giữa hai người, bắn vào ngực Miêu Khôi.

Dòng điện đột nhiên bột phát!

Thân thể cường tráng như núi của Miêu Khôi, nháy mắt bò đầy tia chớp cuồng xà, từng sợi tóc dựng đứng, trong khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, đều có dòng điện ra ra vào vào.

Trong cơ thể hắn dâng trào máu tươi, gân mạch, xương cốt, lập tức tê dại.

Thế tấn công đến của Miêu Khôi rõ ràng cứng ngắc, cũng không thể tiếp tục vung ra nhiều quyền ấn hơn.

Tần Liệt cười cười, bóng người khẽ động, bỗng nhiên vượt qua Miêu Khôi, tiếp tục lao về phía trước.

Hắn không thừa dịp tứ chi Miêu Khôi tê dại hạ sát thủ.

Mắt Hình Vũ Viễn sáng lên.

Nửa tháng trước, lúc Tần Liệt giúp Kim Dương đảo đối phó Hắc Vân cung, Thiên Hải các, chủ yếu ỷ lại sức chiến đấu của tám cái thi thể thần, còn có lấy linh hồn chìm vào thân thể Huyết tổ.

Trên thực tế, hai anh em Hình Vũ Viễn, Hình Vũ Viễn, đối với thực lực thật sự của Tần Liệt cũng không hiểu biết.

Bởi vậy, lúc Miêu Mỹ Du muốn Tần Liệt chiến thắng võ giả cùng cấp bậc của Miêu gia, mới cho phép hắn vào khe núi, hai anh em đều âm thầm lo lắng.

Bọn họ lo lắng Tần Liệt không thể bước vào Thanh Nguyệt cốc.

Mắt thấy Miêu Khôi bị thua, Tần Liệt thần thái thong dong tiếp tục tiến lên, hai anh em mới chậm rãi yên lòng, thầm nghĩ: “Không hổ là gia hỏa từ Huyết Sát tông đi ra!”.

“Miêu Khôi thế mà cũng thua rồi, tiểu tử này vẫn là có chút bản lãnh, chỉ là... Vẫn không đủ”. Trên cung điện trong cốc, Miêu Văn Phàm có chút ngoài ý muốn, lắc lắc đầu, nói: “Miêu Thái còn chưa ra tay đâu”.

“Hắn thi triển không vẻn vẹn chỉ là linh quyết của Huyết Sát tông”. Vẻ mặt Miêu Dương Hú kinh ngạc: “Kỳ quái, linh quyết kẻ này tu luyện rất pha tạp, trừ Huyết Linh quyết, còn tu luyện ít nhất hai loại linh quyết khác”.

“Tham nhiều ăn không hết! Một nghề cho chín, còn hơn chín nghề!”. Miêu Khang nói.

“Quả thực, con đường võ đạo trọng tinh không trọng nhiều, kết quả tinh lực phân tán, thường thường sẽ là không được một việc gì”. Miêu Văn Phàm phụ họa nói.

“Tiếp tục xem đi, có lẽ tiểu tử này có thể cho chúng ta một chút kinh hỉ”. Miêu Dương Hú có hứng thú: “Nếu hắn có thể thắng được Miêu Thái, ta sẽ tự mình tán gẫu với hắn một chút, xem trong lòng hắn muốn những gì”.

Miêu Mỹ Du nhíu nhíu mày, vẫn không thất kinh, lại nói: “Miêu Thái!”.

“Giao cho ta đi”. Một thanh niên Miêu gia Thông U cảnh đỉnh phong, lưng hùm vai gấu, từ trong đám người đi ra.

Hắn vừa thò đầu, Miêu Khôi phía sau chuẩn bị tiếp tục động thủ, sắc mặt hơi đổi, có chút không cam lòng lui đến một bên.

“Ngàn năm trước, Miêu gia chúng ta là phụ thuộc Huyết Sát tông, đây là sỉ nhục của mọi tộc nhân Miêu gia!”. Miêu Thái sải bước đi đến, quát: “Ta luôn có cái ý nghĩ, hy vọng một ngày kia rửa sạch sỉ nhục của Miêu gia, để Huyết Sát tông lấy thân phận phụ thuộc đến dựa vào Miêu gia chúng ta, phụng dưỡng Miêu gia chúng ta làm chủ! Hắc, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, ở trong trăm năm Miêu gia có thể chen thân thế lực cấp Bạch Ngân, đến lúc đó, Miêu gia chúng ta cần vài cái thế lực cấp Xích Đồng dựa vào, ta thấy Huyết Sát tông không tệ, ngươi thấy thế nào?”.

“Người si nằm mơ”. Tần Liệt cười nói.

“Nằm mơ? Hắc hắc, ta thấy không phải nằm mơ, một tông môn ngàn năm thời gian không dám thò đầu, chỉ dám kéo dài hơi tàn, còn có cái gì đáng nói?”. Miêu Thái cười lạnh.

“Lúc này không phải đã đến rồi sao?”. Tần Liệt thong dong nói.

“Đến cái chết? Ha ha!”. Miêu Thái rốt cuộc ra tay.

Hai bàn tay hắn, bất tri bất giác biến thành màu tím nhạt, trên tay từng luồng linh quang màu tím lập lòe tỏa sáng.

Ánh sóng sương khói mờ nhạt màu tím, từ trên người hắn cũng dần dần phóng ra, làm hắn như ở trong ảo ảnh, cho người ta một loại cảm giác hư ảo không chân thật.

“Tử Huyễn Thuyên Kính, xem ra ngươi là tu luyện ở Huyễn Ma tông”. Tần Liệt khẽ nhíu mày.

Quả nhiên, ánh tím từ trên tay Miêu Thái ngưng tụ thành, dần dần ngưng tụ lại, hình thành một tấm gương ánh sáng thật lớn màu tím.

Mặt gương không ngừng chiết xạ, các gã Miêu Thái dần hiện ra, mỗi một gã đều có khí tức linh hồn, có khí huyết dao động.

Giống như Miêu Thái thân hóa ngàn vạn.

Đây là linh quyết chỉ Huyễn Ma tông có, làm người ta khó phân biệt thật giả, không phân ra hư thực, ngay cả linh hồn ý thức cũng không thể tập trung địch thủ thật sự.

Rất hiển nhiên, Miêu Thái này hẳn là từ nhỏ tu luyện ở Huyễn Ma tông, đã bái cường giả Huyễn Ma tông làm thầy, cho nên mới có thể thành thạo thi triển ra Tử Huyễn Thuyên Kính như vậy.

“Không sai, ở trong mắt ta, Huyễn Ma tông mới là thế lực cấp Bạch Ngân đích thực, về phần Huyết Sát tông... Căn bản không xứng!”. Miêu Thái hừ lạnh nói.

Các cái bóng người màu tím khúc chiết vặn vẹo, bỗng nhiên hóa thành nước lũ màu tím, cùng nhau lướt về phía Tần Liệt.

Dòng khí sắc bén âm hàn, từng luồng bắn tới, chưa đụng tới làn da, xương cốt Tần Liệt đã thấy lạnh lẽo.

“Ngươi có lẽ không biết, sư tỷ Tuyết Mạch Viêm của ngươi, cũng là môn nhân Huyết Sát tông, hơn nữa hiện tại hẳn là đã thoát ly Huyễn Ma tông”. Tần Liệt bình tĩnh nói.

Mấy chục tia máu, nháy mắt từ trên người hắn bắn vọt ra, như các con rắn máu dữ tợn, điên cuồng hướng tới Miêu Thái cắn xé.

“Tuyết, Tuyết sư tỷ!”.

Miêu Thái chợt nghe được tin tức này, rõ ràng khiếp sợ hẳn lên, tinh thần thoáng lơi lỏng.

Liền vào lúc này, các con rắn máu vặn vẹo, cắn xé về phía rất nhiều bóng người Miêu Thái huyễn hóa ra.

Huyết quang rạng rỡ bắn tung tóe, phân thân Miêu Thái lấy Tử Huyễn Thuyên Kính hình thành, liên tiếp hóa thành sương khói màu tím tiêu tán.

“Nói hươu nói vượn! Tuyết sư tỷ lại há có thể là môn nhân Huyết Sát tông!”.

Các luồng sương khói màu tím hội tụ làm một, từng gã Miêu Thái bởi vậy biến mất, một vầng trăng non tinh quang màu tím lóa mắt bỗng dưng quỷ dị hiện lên.

Trăng tím lơ lửng cao cao trên đỉnh đầu Tần Liệt.

“Nguyệt Vân!”. Miêu Thái hừ lạnh.

Trăng tím lành lạnh âm hàn, ánh sáng tím phút chốc vạn trượng, từng chùm dao động ẩn chứa dòng lũ tinh thần, theo quang hoa của vầng trăng tím, chiếu rọi ở trên người Tần Liệt.

Quang hoa của vầng trăng tím giống như xuyên thấu bức tường linh hồn, vậy mà lại phản ánh ra ở trong đầu Tần Liệt, treo cao cao ở trên hồn hồ.

Vầng sáng màu tím khuếch tán như gợn sóng nhộn nhạo ở não hải Tần Liệt, tinh thần tà lực mê loạn tâm trí, làm chân hồn người ta thất thủ, thuận thế thẩm thấu tới.

Tần Liệt chấn động mạnh, chân hồn chứng kiến đều là ánh sáng tím lóa mắt, như bị một mảng đại dương mênh mông màu tím bao phủ, không phân biệt rõ chân thật hư ảo.

Hầu như cùng lúc, ánh sáng lạnh màu tím sắc bén phong hàn, nhân cơ hội tràn vào thân thể hắn, bắt đầu phá hoại gân mạch cốt hài hắn, phong tỏa đan điền linh hải của hắn.

Tử Huyễn Thuyên Kính, là linh quyết kỳ lạ của Huyễn Ma tông, một khi thế công phát ra, lập tức đồng thời tiến hành áp chế đối với linh hồn, thân thể.

Linh hồn thất thủ, thân thể bị quản chế, võ giả sẽ lập tức mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể mặc người ta xâm lược.

Các tia sáng màu tím, không ngừng lóe lên từ trên người Tần Liệt, từ trong hai mắt, lỗ tai hắn phun ra nuốt vào hào quang.

Miêu Thái hừ lạnh một tiếng, hai tay cầu vồng màu tím liên tiếp bắn vọt ra, hình thành ấn ký thần diệu, nhất nhất ấn về phía Tần Liệt.

Trăng non màu tím mỹ lệ lành lạnh, như các đóa hoa nhỏ, yêu dị nở rộ ở trên người Tần Liệt.

Trên cổ, trên mặt, cái trán, trên cánh tay Tần Liệt hiện ra từng vầng trăng màu tím linh lung, trải rộng nhiều tầng phong ấn giam cầm.

Tần Liệt đã không thể động đậy.

“Chúng ta nhọc lòng, đem Miêu Thái đưa hướng Huyễn Ma tông tu luyện, quả nhiên là quyết định chính xác nhất”. Trên cung điện trong cốc, Miêu Văn Phàm mỉm cười: “Huyễn Ma tông không hổ là Huyễn Ma tông, linh quyết quả thật huyền ảo thần kỳ, so với linh quyết của Miêu gia chúng ta mạnh hơn một bậc”.

“Đáng tiếc, Huyễn Ma tông lại không cho phép Miêu Thái đem linh quyết hắn tu tập ở Huyễn Ma tông, hướng tộc nhân Miêu gia chúng ta mở ra”. Miêu Khang thở dài.

“Miêu Thái chỉ cần không đi lầm đường, tương lai Huyễn Ma tông tất nhiên có một chỗ của hắn!”. Miêu Dương Hú khẽ quát một tiếng, lại nói: “Trăm năm sau, chờ sau khi Miêu gia tích lũy đủ, còn cần ỷ lại địa vị của Miêu Thái ở Huyễn Ma tông, mới có thể thử tiến giai hướng cấp Bạch Ngân”.

Bốn vị cốc chủ khác rất tán đồng, đều âm thầm gật đầu, đem Miêu Thái coi là nhân vật hạch tâm của tương lai.

“Không hổ là từ nhỏ lớn lên ở Huyễn Ma tông”. Ngoài khe núi, Hình Vũ Viễn thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngàn năm trước, Huyễn Ma tông chính là một trong các thế lực cường đại nhất Bạo Loạn chi địa, nội tình của Huyễn Ma tông... Quả thực rất đáng sợ. Ài, hai đứa con của chúng ta, thiên phú quá kém, chưa qua được khảo nghiệm của Huyễn Ma tông, chưa thể đạt được cơ hội tu luyện ở Huyễn Ma tông, bằng không...”. Hình Vũ Viễn cũng là vẻ mặt tiếc nuối.

Thân là thế lực phụ thuộc Huyễn Ma tông, Kim Dương đảo và Thanh Nguyệt cốc giống nhau, đều có tư cách đem tiểu bối đưa về phía Huyễn Ma tông, trải qua Huyễn Ma tông khảo nghiệm, kiểm tra thiên phú cùng nhận tính.

Chỉ cần có thể thông qua Huyễn Ma tông khảo nghiệm, tiểu bối của bọn họ sẽ được Huyễn Ma tông tiếp đãi, biến thành đệ tử Huyễn Ma tông.

Về sau, bọn họ chỉ cần hướng Huyễn Ma tông sẽ dốốc lòng dạy dỗ các đệ tử đó, cho bọn chúng không gian dần dần trưởng thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi