LINH VỰC

“Cưu Lưu Du là cốc chủ Âm sát cốc, tu vi Thông U cảnh trung kỳ, có địa vị rất cao trong Thất sát cốc. Ngay cả đệ tử của bà ta là Lục Ly, cũng đã đạt tới Khai Nguyên cảnh trung kỳ. Cưu bà bà thu đồ đệ rất kỹ, có thể vừa ý với tỷ muội Lăng gia, coi như Lăng gia có phúc khí.”

Trác Thiến tao nhã ngồi trong tiểu lâu, tay cầm chén rượu, vừa uống vừa nói.

Tần Liệt, Khang Trí, Chử Bằng, Hàn Phong đều ngồi quanh đó, ăn ăn uống uống, trừ Đồ Trạch còn bế quan chưa ra, mọi người còn lại đều đã đến đủ.

Trời dần tối.

Những viên bảo thạch nạm trên vách tường đá tỏa sắc lấp lánh chói mắt, Trác Thiến mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ rộng thùng thình, cổ áo hở ra da thịt trắng nõn, làm bọn Khang Trí Chử Bằng mắt mũi hấp háy, muốn nhìn lại không dám nhìn.

Trác Thiến không buồn để ý bọn Khang Trí, chỉ nhìn Tần Liệt: “Cưu bà bà tâm cao khí ngạo, rất quan tâm tới việc tu luyện của đồ đệ, nên tỷ muội Lăng gia ngươi cứ yên tâm. Tần Liệt à, ngươi còn trẻ, tạm thời chưa vào được Thất sát cốc, Sâm La điện, nhưng tương lai không phải là không thể.”

Nét mặt Trác Thiến vô cùng nghiêm túc: “Nói thật, ta cũng không hiểu rõ ngươi lắm, chỉ là ta có cảm giác … ngươi có nhiều chỗ rất là kỳ lạ. Tần Liệt, Thất Sát cốc không phải là nơi cao không thể với, ngươi chỉ cần cố gắng, tương lai nhất định sẽ bước vào được.”

“Đúng đó Tần Liệt, không phải bây giờ ngươi đã ở trong Tinh Vân Các sao? Hướng lên bước thêm một bước chính là Sâm La điện rồi. Sâm La điện với Thất sát cốc qua lại rất tốt, thường hợp tác làm nhiệm vụ với nhau, ngươi chỉ cần vào Sâm La điện, nhất định có cơ hội đoàn tụ với hôn thê.” Khang Trí góp lời.

Bọn Chử Bằng Hàn Phong cũng thay nhau rót rượu an ủi hắn.

Tần Liệt cười gật đầu, ai đưa rượu cũng uống, ly nào cũng cạn.

Hắn biết rõ buổi ăn uống này của Trác Thiến là dành để cho hắn, giúp hắn giải tỏa bớt khúc mắc, không để chuyện nhà Lăng gia làm ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn.

Nên hắn thấy rất ấm áp trong lòng.

Uống đến nửa đêm, mọi người mới lần lượt rời đi, Tần Liệt cũng từ biệt trở về phòng.

Trong phòng mình, hắn ngồi bên cửa sổ, thần trí chẳng chút bị ảnh hưởng bởi men rượu, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi rượu mạnh của Lý Mục hay không mà hôm nay hắn uống rượu như uống nước, không chút men say.

“Lục Ly Khai Nguyên cảnh trung kỳ, Cưu Lưu Du Thông U cảnh trung kỳ, cốc chủ Âm sát cốc, thế lực cấp Hắc thiết,…”

Nhìn bóng cây dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần Liệt khẽ cau mày lầm rầm vài câu, rồi nhắm mắt tĩnh tâm, chuyển tinh lực tập trung vào linh hải trong đan điền.

Nửa canh giờ sau, đám mây linh lực trong linh hải lại tán loạn, hắn lại thất bại lần nữa.

“Hơn một tháng rồi, đêm nào cũng tập tạo luồng khí xoáy, nhưng lần nào cũng thất bại. từ bát trọng thiên lên cửu trọng thiên thực là… đầu mối đã có, không lẽ phương pháp sai?”

Hắn nghi ngờ, ngồi suy nghĩ, cố tìm cho ra phương hướng.

“Cửu trọng thiên, trong linh hải tụ luồng khí xoáy, luồng khí xoáy, luồng khí xoáy…”

Suy nghĩ trong đầu Tần Liệt hỗn loạn, hắn chợt nghĩ tới linh trận đồ, nghĩ không biết có nên bỏ mọi chuyện đấy, chuyển sang tập khắc linh trận đồ hay không.

“Tụ linh trận, Tăng phúc trận, Trữ linh trận, Cố nhận trận…”

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một đạo linh quang, mắt Tần Liệt sáng lên, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng kỳ lạ - thử khắc Tụ linh trận trong linh hải!

Cho đến hôm nay, bốn bức linh trận đồ, hắn chỉ nắm được có mỗi Tụ linh trận.

Tụ linh trận này đã làm hắn hao phí rất nhiều tinh lực, hư hỏng mấy trăm bức linh bản, bù lại hắn nắm trận đồ này rất vững, nhắm mắt lại vẫn có thể khắc ra chính xác!

Tụ linh trận nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ thấy giống như một hình xoáy mơ hồ, những đường linh tuyến dài bên ngoài bao thành hình tròn, dần rút vào trong như vân tay vậy…

Tụ linh Tụ linh… chỉ có dạng hình xoáy mới dễ giúp tụ tập linh lực, càng nghĩ hắn càng thắc mắc, không biết hình dáng thực của Tụ linh trận có phải là hình vòng xoáy hay không!

Dùng linh lực làm linh tuyến, linh hải làm linh bản, tinh thần ý thức làm bút vẽ dẫn đường, có thể vẽ ra Tụ linh trận hay không?

Suy nghĩ này càng lúc càng thôi thúc hắn, đến mức không thể dừng lại được nữa!

Trong căn phòng tối mờ mờ, Tần Liệt nhắm hai mắt, tập trung tinh thần vào linh hải trong đan điền…

Từng đám linh lực như mây lượn lờ di chuyển theo tâm ý của hắn.

Hắn bắt đầu phác họa, dẫn dắt linh lực di động, tạo thành những sợi mảnh dài như linh tuyến…

Hắn dùng linh hải làm linh bản, bắt đầu chăm chú khắc Tụ linh trận.

Nếu lúc này có ai vào được đan điền của hắn, sẽ thấy linh lực đang bị xoắn lại, tạo thành những đường cong vặn vẹo uốn lượn.

Những đường cong này… mềm mại như rắn, hình dáng rất rõ ràng, chúng càng lúc càng nhiều, đôi khi giao nhau, có khi lại lẫn vào nhau, có khi đầu đuôi liên tiếp nhau, đôi khi lại song song với nhau…

Trong đan điền bắt đầu hình thành một bức tranh, trông rất giống một Tụ linh trận đồ.

Suốt thời gian ấy, Tần Liệt không có lấy một lần sai sót, không một đầu linh tuyến nào gặp vấn đề, sự tinh chuẩn chính xác đã đạt đến mức hoàn mỹ!

Linh lực hiện giờ hợp lại với nhau, không hề có chút dấu hiệu nào bị tán loạn như trước đây!

Tần Liệt khắc liên tục không nghỉ.

“Oanh!”

Ngay khi Tụ linh trận thành hình, linh hải truyền tới một âm thanh kỳ dị, rồi cả Tụ linh trận như tạo ra một cơn lốc xoáy, cơn lốc bắt đầu đầu xoay chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ý thức tinh thần của Tần Liệt ngay lập tức bị hất văng ra ngoài, hắn không cách nào biết được tình hình trong linh hải nữa.

Hắn chỉ cảm nhận được trong linh hải đang biến động rất lớn, sinh ra biến hóa mà hắn không cách nào tưởng tượng được!

Không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận, hắn loáng thoáng có cảm giác linh hải đang tự điều chỉnh, điều chỉnh đến hình dạng thích hợp nhất.

Đan điền của hắn đau nhói, nhưng đôi mắt lại càng lúc càng sáng.

Ánh trăng ngoài sân đã biến thành ánh nắng, ban đêm từ lúc nào đã lặng lẽ trôi qua, chuyển sang ngày mới.

Nhưng hắn không bận tâm đến thời gian, hắn vẫn đang tập trung nhận thức, cảm thụ sự biến hóa trong đan điền…

Mặt trời lên cao, ý thức tinh thần của hắn mới lại vào được bên trong linh hải.

Rốt cục hắn đã có thể nhìn thấy kết quả.

Trong linh hải, một vòng xoáy nằm lẫn trong biển mây linh lực, vòng xoáy này cực lớn, có kết cấu cùng loại với Tụ linh trận, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Cả linh hải đã được điều chỉnh, tạo thành một hình thái linh hải thích hợp nhất…

Vòng xoáy nằm ngay giữa đan điền, một khi hắn vận lực, vòng xoáy sẽ vận hành, cuốn linh lực vào trong.

Mỗi lần vòng xoáy xoay một vòng, là một lần rèn luyện, rèn linh lực trở nên tinh thuần hơn, ngưng luyện hơn!

Hai mắt Tần Liệt sáng ngời, cả người chấn động, nét mặt đầy hoan hỉ.

Hắn chợt nhớ tới lời gia gia năm đó.

“Linh trận đồ là hạch tâm của linh khí, nhưng con có biết linh trận đồ từ đâu mà có không? Người ta đồn rằng, linh trận đồ lúc ban đầu hình thành là do chí cường giả thông qua cảm ngộ đạo lý thiên địa, tự mình khắc dần từng tí một, qua hàng tỉ lần thử nghiệm, qua bao thời gian mới dần tạo thành.”

“Linh trận đồ thần bí nhất, mạnh nhất không phải tự nhiên mà sáng tạo được ra, mà từ đạo lý tự nhiên, từ nghiền ngẫm thiên địa đại đạo dần dần mới có.”

“Vạn vật trên thế gian, núi cao sông rộng, tinh hà mênh mông, kỳ thật đều có trong linh trận đồ. Tinh hải đầy trời chính là một loại linh trận đồ, quỹ tích chuyển động của mỗi ngôi sao đều là một đường linh tuyến. Từ hư không nhìn xuống đại địa dưới chân, sẽ thấy mỗi dòng sông là một đường linh tuyến, sơn mạch cũng là linh tuyến, cả đại địa là một linh trận đồ.”

“Kinh mạch trong cơ thể võ giả cũng là linh trận đồ, hệ thống thần kinh trong đầu chúng ta càng là một linh trận đồ phức tạp thần bí nhất, chỉ cần chú ý mà nhìn, sẽ thấy trong trời đất khắp nơi đều có linh trận đồ!”

“Khi thấu triệt đạo lý tự nhiên, quy tắc biến hóa trong trời đất, Luyện khí sư có thể sáng tạo ra một linh trận đồ hoàn toàn mới, linh trận đồ có ẩn chứa đại đạo mới được gọi là linh trận đồ cao cấp. Các tiên hiền thời thượng cổ, những Luyện khí sư đầu tiên, những linh trận đồ thần kỳ rườm rà chính là xuất hiện như vậy!”

“Linh trận đồ chính là quy tắc của tự nhiên, là sự vận hành của trời đất, nó và tu luyện võ đạo căn bản chính là cùng từ một gốc mà ra!”

“…”

Năm đó trong khi hắn tu luyện, đôi khi Tần Sơn lại lầm bầm những chuyện kỳ lạ không giải thích được, bảo mình không hiểu.

Sau đó mấy năm Tần Sơn nghĩ nghĩ lại, bảo rốt cục đã tìm ra vấn đề.

Bây giờ, Tần Liệt rốt cục cũng hiểu tại sao hồi đó lúc hắn tu luyện, Tần Sơn lại thường làu bàu mấy chuyện hắn chẳng hiểu gì.

Thì ra là những lúc ấy Tần Sơn nói ra những thể ngộ tinh túy nhất trong đời mình, và cưỡng ép ghi khắc vào trong đầu hắn, bắt hắn phải nhớ!

Chỉ là mãi cho đến hôm nay, đến tận lúc này, hắn mới thực sự ý thức được điều này!

“Vạn vật trên đời, đại đạo tương thông!”

Tần Liệt khẽ nói, trên mặt tỏa sáng một tia thấu hiểu, vì bỗng nhiên đã hiểu ra được một đạo lý vô cùng sâu sắc.

“Gia gia không phải là không dạy bảo ta, người đã sớm đem hết những điều tinh thâm nhất truyền cho ta, buồn cười là ta mãi hoài không biết, cho tới tận bây giờ!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi