LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Ngươi nên cảm tạ ta, lấy thực lực của ngươi, lúc ấy nếu ở Táng Thần chi địa, chưa chắc có thể sống sót”. Lâm Lương Nhi lạnh lùng nói.

Sắc mặt Sở Ly cứng đờ.

“Ngươi đột nhiên muốn đi ra làm gì?”. Tần Liệt hỏi chính sự.

“Nữ nhân tên Đồng Chân Chân kia, có thể đã nhìn ra thân phận ta, ta có thể cảm giác được”. Lâm Lương Nhi khẽ nhíu mày: “Ta còn có một luồng linh hồn rất mỏng manh vẫn ở lại bản thể, một luồng linh hồn đó của ta phát hiện nàng nhìn trộm đối với ta”.

“Ngươi vẫn còn có thể quan sát chung quanh?”. Tần Liệt kêu sợ hãi.

“Đương nhiên có thể”. Lâm Lương Nhi lườm hắn một cái, thản nhiên nói: “Bằng không, ta sao có thể biết ngươi có thể thừa dịp linh hồn ta khôi phục, làm ra chuyện gì xấu xí không chịu nổi đối với thân thể ta hay không”.

Sắc mặt Tần Liệt âm u, hừ lạnh một tiếng: “Ta còn chưa bỉ ổi như vậy!”.

“Lúc ấy ở cung điện hàn băng, ngươi tuy bị đóng băng, hẳn là mắt còn có thể thấy, đầu óc còn có thể đủ tự hỏi nhỉ?”. Lâm Lương Nhi thình lình đến một câu như vậy.

Tần Liệt đột nhiên ngây người.

“Ngươi lúc ấy cũng đã nhìn thấy gì? Lại nhìn bao lâu?”. Lâm Lương Nhi hỏi tiếp.

Tần Liệt nét mặt già nua đỏ lên, lập tức không lên tiếng nữa.

Lâm Lương Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái, không tiếp tục khí thế bức người, không tiếp tục truy hỏi.

Sở Ly kinh dị nhìn về phía hai người, thì là sắc mặt vô cùng cổ quái, còn phát ra hai tiếng cười quái dị ‘hắc hắc’.

“Nói chuyện chính sự! Chính sự quan trọng hơn!”. Tần Liệt chuyển hướng đề tài, nghiêm trang nói: “Đồng Chân Chân sao có thể phát hiện thân phận ngươi?”.

“Không biết, chẳng qua nữ nhân tên là Đồng Chân Chân kia, làm ta cảm thấy rất nguy hiểm”.

Trong tay Lâm Lương Nhi đột nhiên có thêm một khối tinh thể băng lạnh, đôi tay trắng nõn trong suốt của nàng, đem một khối tinh thể đó nắm chặt, lòng bàn tay sinh ra lực hút, đem từng tia cực hàn khí tức trong tinh thể hút ra.

Nhiệt độ trong phòng kịch liệt giảm xuống, ngắn ngủi mấy chục giây thời gian, đã trở nên hàn khí lạnh lẽo.

Tần Liệt điều chỉnh tương ứng, ngầm vận Hàn Băng quyết, rất nhanh đã thích ứng cực hàn trong phòng.

Sở Ly thì là răng run lên, sinh ra một loại cảm giác đáng sợ trở về Băng chi cấm địa, không thể không vội vàng triệu tập linh lực bảo vệ thân thể.

“Linh hồn ta bị thương, đã khôi phục bảy thành, qua một đoạn thời gian nữa, liền hoàn toàn không ngại”. Lâm Lương Nhi nắm tinh thể băng lạnh, suy nghĩ, nói: “Ta lúc này rời khỏi hẳn là cũng có thể”.

Tần Liệt biến sắc: “Ngươi sợ cô ta?”.

Lâm Lương Nhi khác thường, hoàn toàn bởi vì Đồng Chân Chân, hắn không rõ nữ nhân bộ dáng bình thường kia, vì sao sẽ làm Lâm Lương Nhi bất an như thế.

“Nếu ta có thể tiến thêm một bước nữa, lột xác đến cấp tám, ta có lẽ sẽ không sợ hãi cô ta”. Sắc mặt Lâm Lương Nhi rất nghiêm túc: “Nhưng hiện tại... Ta là có chút sợ cô ta”.

“Sợ cô ta cái gì?”.

“Không biết, chỉ là sợ hãi, như là một loại bản năng”.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vang dội, Lâm Lương Nhi đột nhiên cả kinh, nói: “Cô ta, cô ta tới rồi!”.

Tần Liệt ngạc nhiên.

Sở Ly vội quay đầu nhìn về phía ngoài cửa đóng chặt.

“Ta có thể đi vào không?”. Thanh âm dịu dàng điềm tĩnh của Đồng Chân Chân từ ngoài cửa truyền vào.

Lâm Lương Nhi theo bản năng lùi về phía sau, cũng hướng về phía Tần Liệt không ngừng lắc đầu, trong đôi mắt lành lạnh hiện ra ý sợ hãi thật sâu.

Tần Liệt nhíu mày thật sâu, nghĩ một chút, hướng Sở Ly gật gật đầu: “Đem cửa mở ra”.

Sở Ly chần chừ một chút, không để ý Lâm Lương Nhi sắc mặt trắng bệch, đem cửa phòng mở rộng, cung kính nói: “Mời vào”.

Ngoài cửa, Đồng Chân Chân mặc một thân áo xanh, một mái tóc đen búi lên cao cao, dung mạo bình thường, khí chất dịu dàng, khóe miệng mang ý cười lạnh nhạt, thoải mái đi đến.

“Không ngại mà nói, có thể để ta cùng tiểu nha đầu này nói chuyện riêng một chút hay không?”. Nàng nhìn về phía Tần Liệt, mặt có ý cười, tựa như cũng không kỳ quái Lâm Lương Nhi từ trạng thái “nữ thi” tỉnh lại chút nào.

Trên người nàng cũng chưa toát ra bất cứ khí thế kinh người gì, bất luận là Tần Liệt hay Sở Ly, đều chưa cảm giác được chút không khỏe.

Nhưng Lâm Lương Nhi lại không ngừng lui về phía sau, một mực lui đến trên vách tường, lui không thể lui nữa.

“Đồng tiền bối, nàng và ta phi thường thân mật, ta không hy vọng nàng có chuyện gì!”. Tần Liệt trầm giọng nói.

Lâm Lương Nhi mím môi, trong đôi mắt kinh sợ bất an hiện lên một chùm hào quang khác thường.

“Yên tâm đi, ta không có ác ý, trái lại, với cô ấy mà nói... Ta đến hẳn còn là một chuyện tốt”. Đồng Chân Chân cười khẽ, lấy ánh mắt ra hiệu Tần Liệt an tâm: “Ta biết Nam Chính Thiên rất coi trọng ngươi, cũng biết ngươi đối với Huyết Sát tông có bao nhiêu quan trọng, cho nên sẽ không làm loạn”.

Tần Liệt nhìn thật sâu về phía nàng, trầm ngâm chốc lát, quay đầu nói với Lâm Lương Nhi: “Ta ngay tại ngoài cửa”.

Nói xong như vậy, hắn hướng Sở Ly gật gật đầu, dẫn đầu hướng bên ngoài bước đi.

Sở Ly sau khi sửng sốt, cũng phản ứng lại, cùng hắn sóng vai ra cửa.

“Sở Ly, đem cửa đóng lại cho ta”. Đồng Chân Chân đưa lưng về phía hai người, thấp giọng phân phó một câu.

“Vâng”. Sở Ly ngoan ngoãn nghe lời.

Vừa đi ra khỏi cửa, hắn liền thật cẩn thận, đem cửa phòng đóng lại.

Ngay tại trong nháy mắt đó, hắn và Tần Liệt cùng lúc cảm giác được, gian phòng cách một cánh cửa, như bị một tầng lá mỏng bao trùm.

Linh hồn ý thức hai người cũng không thể thấy rõ bất cứ sự vật nào trong phòng nữa.

Bọn họ chợt liếc một cái, đều nhìn ra kinh dị trong mắt đối phương, trong lòng cũng bất ổn, âm thầm bắt đầu lo lắng hẳn lên.

“Đừng lo lắng, hẳn là không có việc gì, Đồng sư nương và Từ sư thúc mỗi lần về Tịch Diệt tông, đều chưa làm ra chuyện bất lợi cho tông môn”. Sở Ly miễn cưỡng cười cười.

“Hy vọng như thế”. Sắc mặt Tần Liệt thâm trầm.

Hai người không nhiều lời nữa, chỉ ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ, chờ nói chuyện trong phòng chấm đứt.

Trong lúc đó, bọn họ không nghe được một câu trong phòng, không cảm giác được bất cứ động tĩnh nào.

Suốt nửa canh giờ thời gian.

“Kẹt!”.

Cửa phòng đóng chặt một lần nữa mở rộng, Đồng Chân Chân cười mỉm đi ra, hướng Tần Liệt gật gật đầu, nói: “Ta và cô ấy nói chuyện xong rồi”. Nàng chợt bình tĩnh đi ra ngoài, đưa lưng về phía hai người, nói: “Sở Ly, ngươi đừng ở lại nơi này”.

Sở Ly nhìn thoáng qua trong phòng, phát hiện Lâm Lương Nhi như một bức tượng băng ngồi ở trong, vẻ mặt coi như là trấn định.

“Vâng”. Sau khi yên lòng, Sở Ly cũng không lưu lại, ngoan ngoãn đi ra.

Tần Liệt vào phòng, đem cửa phòng đóng lại, hồ nghi nhìn về phía Lâm Lương Nhi, hỏi: “Cô ta không đối với ngươi như thế nào chứ?”.

“Không có”. Lâm Lương Nhi cúi đầu, giống như đang suy nghĩ sâu xa cái gì.

“Cô ta nói với ngươi cái gì?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

“Không có gì”. Lâm Lương Nhi thuận miệng qua loa một câu.

Tần Liệt nhíu mày.

Giống như nhìn ra hắn bất mãn, Lâm Lương Nhi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, nói: “Đều là một số chuyện liên quan đến Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, không có quan hệ với ngươi, ngươi không cần tiếp tục truy hỏi”.

“Cô ta sao có thể biết chuyện Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi?”. Tần Liệt kinh ngạc.

Lâm Lương Nhi muốn nói lại thôi, tạm dừng một chút, nói: “Ta đã đáp ứng cô ấy, sẽ không nói về chuyện cô ấy, ngươi không nên hỏi ta, hỏi ta cũng sẽ không nói”.

Tần Liệt càng thêm kỳ quái, nghĩ một chút, lại hỏi: “Ngươi bây giờ còn chuẩn bị lập tức rời khỏi sao?”.

“Cô ấy không có ác ý với ta, ta sẽ không đi vội, chờ sau khi thương thế linh hồn của ta khôi phục toàn bộ, ta mới sẽ rời khỏi”. Nói xong như vậy, Lâm Lương Nhi lại nói: “Ta cần phòng tu luyện đơn độc, hàn lực khối tinh thể này, ta cần tinh luyện ra toàn bộ”.

“Được, ta sẽ ở bên ngoài, sẽ không tiến vào phòng tu luyện nơi này”. Tần Liệt nói.

Lâm Lương Nhi nhìn hắn một cái thật sâu, thấp giọng nói: “Cảm ơn”. Nói xong như vậy, nàng liền đứng lên, cắm đầu chui vào phòng tu luyện trong phòng này, không còn đi ra.

Ba chiếc thuyền sắt đen khổng lồ, tiếp tục hướng tới Tam Lăng đại lục di chuyển, đám người Tịch Diệt tông Lôi Diêm vẫn bận rộn, truyền tin tức khắp nơi.

Sáu ngày sau, ba chiếc thuyền khổng lồ đã dần dần tới gần Tam Lăng đại lục, trên đường bắt đầu có người chạy nạn của Tam Lăng đại lục, lục tục được tiếp dẫn đến trên chiến hạm.

Một ngày này, một trận Thủy Tinh chiến xa cỡ lớn, thêm năm sáu chiếc chiến xa nhỏ hơn một bậc, cùng nhau đến từ phương hướng Tam Lăng đại lục.

Nhìn thấy ba chiếc thuyền khổng lồ có cờ gấm của Tịch Diệt tông đó, một đám nữ tử trên chiến xa đều mừng rỡ như điên, vội vàng thét chói tai chào hỏi.

Tần Liệt và Sở Ly hai người, vừa vặn đứng ở mép thuyền, hai người vừa uống rượu, vừa bàn luận thế cục mới nhất.

Nghe được tiếng thét chói tai từ bên dưới truyền đến, thân thể Tần Liệt khẽ chấn động, nói: “Đem người phía dưới tiếp dẫn lên”.

Sở Ly cúi đầu, xa xa nhìn về phía những chiến xa đó, nói: “Ngươi nhận ra các nàng?”.

“Ừm, một số nữ nhân chủ trì hiến tế của Bái Nguyệt cung, các nàng có chút sâu xa với ta”. Tần Liệt nói.

“Ngươi gia hỏa này nhận thức lại là một ít nữ nhân”. Sở Ly nói thầm một câu, hướng Đào Thụy cách đó không xa phân phó: “Lão Đào, đi đem những nữ nhân kia tiếp ứng qua đây”.

“Ta lập tức đi”. Đào Thụy vội vàng bay qua.

Một lát sau, một chiếc Thủy Tinh chiến xa cỡ lớn cấp bậc tương đối cao kia, ở dưới sự trợ giúp của Đào Thụy, chở bọn nữ nhân Nguyệt Cơ, Dạ Cơ, Thủy Cơ, đã đáp xuống trên thuyền.

“Cảm ơn, cảm ơn ngươi”. Nguyệt Cơ các nàng vội vàng nói cảm ơn.

Trên đường đi, các nàng lo lắng đề phòng, sợ sẽ gặp phải dị tộc truy kích, cho tới bây giờ lên chiến hạm của Tịch Diệt tông, các nàng mới yên lòng.

Các nàng ở Bái Nguyệt cung thân phận cũng không cao, mà Bái Nguyệt cung, cũng chỉ là phụ thuộc Tịch Diệt tông, cho nên các nàng ở lúc đối mặt võ giả Tịch Diệt tông, đều tỏ ra có chút câu nệ, có chút kính sợ.

“Các ngươi quen Tần Liệt?”. Đào Thụy cười cười, đưa tay chỉ hướng xa xa.

Bên kia, Tần Liệt hướng các nàng cười rạng rỡ, nói: “Nhìn thấy các ngươi còn sống, ta liền biết các ngươi hẳn là đã nghe ta cảnh báo”.

“Ngươi là?”. Nguyệt Cơ mặt đầy nghi hoặc.

“Diêu Thiên”. Tần Liệt giơ giơ lên bầu rượu trong tay, cười uống một ngụm rượu.

Bọn nữ tử Nguyệt Cơ, Dạ Cơ, Thủy Cơ, nghe vậy đều là sáng mắt lên, ai cũng kinh dị vô cùng.

“Nhớ chuyện các ngươi đáp ứng ta”. Tần Liệt cười nói.

Đám người Nguyệt Cơ lúc này mới phản ứng lại, biết lúc ở Nguyệt Thạch thành, Tần Liệt luôn dùng tên giả, hơn nữa còn thay đổi bộ dáng.

“Ngươi gia hỏa này lén lút rúc ở Nguyệt Thạch thành, chẳng lẽ vì các nàng?”. Sở Ly một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, nụ cười trở nên xấu xa hẳn lên: “Nhìn không ra, ngươi còn thích loại nữ nhân thành thục này, nhiều như vậy... Ngươi chịu nổi sao?”.

“Thật sự là miệng chó không mọc ngà voi”. Tần Liệt mắng.

Sở Ly cười quái dị ‘hắc hắc’, hướng Đào Thụy phân phó: “An bài nơi ở tốt cho các nàng!”.

“Rõ”. Đào Thụy cũng toát ra nụ cười ý vị sâu xa, hơi khom người, hướng bọn nữ tử Nguyệt Cơ nói: “Tần Liệt thiếu gia chính là khách quý lão tổ khâm điểm, các ngươi đã quen biết hắn, chúng ta tất nhiên sẽ không ủy khuất các ngươi, đi theo ta”. Đào Thụy ở phía trước dẫn đường.

Khách quý lão tổ khâm điểm? Tịch Diệt lão tổ?

Ba nữ tử Nguyệt Cơ, Dạ Cơ, Thủy Cơ, ngơ ngác nhìn Tần Liệt chuyện trò vui vẻ với Sở Ly, sinh ra một loại cảm giác không chân thật.

Các nàng như thế nào cũng không ngờ tới, Tần Liệt lại được Tịch Diệt tông coi trọng như thế, thế mà còn là khách quý Tịch Diệt lão tổ tán thành.

“Hài, các nàng đều đã đáp ứng ngươi cái gì?”. Ở sau khi đám người Nguyệt Cơ rời khỏi, Sở Ly nhếch môi, cười ái muội: “Tiểu tử ngươi so với ta lợi hại hơn rất nhiều!”.

“Ta và các nàng không có gì”. Vẻ mặt Tần Liệt thản nhiên, đổi cái đề tài: “Sư phụ của ngươi xuất quan chưa?”.

“Xuất quan rồi, hơn nữa đã hướng các đại thế lực cấp Bạch Ngân truyền lời, muốn bọn họ phái người đến Tam Lăng đại lục, cùng nhau xử lý lần dị tộc xâm nhập này”. Sắc mặt Sở Ly trầm trọng hẳn lên.

“Sau đó thì sao? Tám đại thế lực cấp Bạch Ngân kia, có hành động gì không?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

Sở Ly chau mày, lắc lắc đầu, nói: “Tạm thời còn chưa nhìn ra động tác gì”.

“Ai”. Tần Liệt thở dài một tiếng, nói: “Sự kiện lần này xảy ra ở địa giới Tịch Diệt tông các ngươi, đối với rất nhiều người mà nói, có lẽ, đây là một cái cơ hội thật tốt, bọn họ chưa chắc sẽ tận tâm hết sức”.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Sở Ly càng thêm tối tăm.

Vấn đề theo như lời Tần Liệt, cũng là điều Sở Ly lo lắng, từ trước mắt đến xem, còn rất có thể biến thành sự thật.

Ba trăm năm qua, Tịch Diệt lão tổ đã ngồi vững vị trí người số một Bạo Loạn chi địa, Tịch Diệt tông cũng tương ứng nước lên thì thuyền lên, mơ hồ có khí tượng của thế lực số một.

Đối với các thế lực cấp Bạch Ngân còn lại mà nói, Tịch Diệt tông càng ngày càng mạnh, quá mức đáng sợ.

Bọn họ tuyệt không muốn nhìn thấy Tịch Diệt tông liên tục tăng cường lực lượng.

Nếu lần này dị tộc xâm nhập, có thể tiêu hao thực lực Tịch Diệt tông, làm Tịch Diệt tông tổn thất một bộ phận cao thủ, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là phi thường có lợi.

Có lẽ những thế lực đó sẽ đem dị tộc xâm nhập, coi là một cái cơ hội không tồi.

Có lẽ, có một số người còn đang mừng thầm, đang vô tay tỏ ý vui mừng.

“Chỉ hy vọng dị tộc ở Tam Lăng đại lục, không khó chơi giống Tu La tộc lần trước, bằng không...”. Sở Ly lắc lắc đầu, thở dài: “Lần này chín đại thế lực cấp Bạch Ngân chưa chắc sẽ đồng lòng hợp sức”.

“Bức đến trình độ nhất định, bọn họ mới sẽ đặt xuống thành kiến, cùng nhau đối địch. Chẳng qua trước mắt bảo bọn họ đưa ra cường giả, cùng nhau kề vai chiến đấu với các ngươi, nghĩ hẳn không quá thực tế”. Tần Liệt nói.

“Xem ra sẽ là như thế”. Vẻ mặt Sở Ly bất đắc dĩ.

Lại là ba ngày qua đi.

Một ngày này, ở trước chiến hạm của Tịch Diệt tông, xuất hiện mấy chiếc phi hành linh khí kích cỡ lớn, trên có cờ gấm của Bái Nguyệt cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi