LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Nói xong như vậy, La Hàn và tên cường giả hai tầng hồn đàn kia, cùng nhau từ Tà Anh đảo bay vọt ra.

Tần Liệt hừ lạnh một tiếng, mới muốn để cho Tà Long Cát Nhĩ Bá Đặc, còn có Miêu Phong Thiên, thi yêu Bồ Trạch cùng nhau động thủ, lại bị Tà Anh đồng tử nâng tay ngăn lại.

“Hắn tinh thông không gian lực, ở Bạo Loạn chi địa hiện nay, trừ Đoạn Thiên Kiếp, còn có vị đại hiền giả Thiên Quỷ tộc tên là Bố Thác kia, không ai có thể ngăn hắn rời khỏi”. Tà Anh đồng tử lắc lắc đầu, lại bổ sung nói: “Cho dù là Tịch Diệt lão tổ, bởi vì không tinh thông không gian lực, cũng không thể cản lại hắn”.

Tần Liệt ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy chỗ La Hàn, không gian dao động cực kỳ vặn vẹo hỗn loạn.

Hồn đàn Chiêu Hồn quỷ mẫu bị thương nặng, Bạch Cốt ma quân bị Khương Chú Triết nhất mạch hút khô máu tươi mà chết, Kê Thanh Bằng sau khi bị thương vội vã chạy khỏi Khư Địa, La Hàn chạy tán loạn...

Liên hợp các phương hành động nhằm vào Tần Liệt, Khương Chú Triết, Tà Anh đồng tử cùng Tà Long, đến đây, tuyên bố hoàn toàn thất bại.

Minh Phong đảo bên kia, đám người Cổ Đà cùng Xích Yển, mắt thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng từ Khư Địa thoát đi.

Hải đảo chỗ Cổ Đà, Xích Yển, còn có Chiêu Hồn quỷ mẫu, thì là bị đám người Tần Liệt thuận thế tiếp thu.

Khư Địa lần này biến đổi lớn, làm rất nhiều tà ma dị tộc ở Khư Địa vì thế chấn động, trận này qua đi, rất nhiều người ý thức được Tần Liệt, Khương Chú Triết, Tà Anh đồng tử, Minh Phong lão tổ, còn có Thất Mục lão quái, mười bốn con Tà Long, mơ hồ hình thành một cái đồng minh công thủ.

Đồng minh này, ở Khư Địa có được lực lượng cực kỳ cường thế, thậm chí loáng thoáng vượt qua ‘người kia’.

Sau đó một đoạn thời gian, Tần Liệt, Tà Anh đồng tử, còn có Minh Phong lão tổ bên kia, cộng thêm mười bốn con Tà Long, không ngừng càn quét thủ hạ của Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, còn có Xích Yển, Cổ Đà.

Chiêu Hồn đảo, còn có hai hải đảo Xích Yển, Cổ Đà ban đầu chiếm lấy, cũng bị một lần nữa phân chia thế lực.

Chiêu Hồn đảo biến thành một trong những hòn đảo phụ thuộc Viêm Nhật đảo, hòn đảo Long Nhân tộc cùng Tích Dịch tộc chỗ Xích Yển và Cổ Đà chiếm cứ, bị Khương Chú Triết tiếp nhận.

Mấy ngày sau.

Tần Liệt, Tà Anh đồng tử, Minh Phong lão tổ, còn có Lạp Phổ, Tà Long Cát Nhĩ Bá Đặc, còn có đám người Lô Nghị cùng nhau tề tụ ở Chiêu Hồn đảo.

“Tà Anh tiền bối, ngươi thật sự quyết định rồi?”.

Ở trong cung điện Hắc Diệu thạch khí phái hoành tráng, Tần Liệt nhìn Tà Anh đồng tử, vẻ mặt nghiêm túc.

Bên cạnh, Minh Phong lão tổ, Lạp Phổ, còn có Cát Nhĩ Bá Đặc đều có mặt, đều hơi tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía Tà Anh đồng tử.

“Ta sẽ lấy thân phận khách khanh gia nhập Viêm Nhật đảo, đem Luyện Khí chi đạo ta tinh thông, hướng Hôi đảo truyền thụ, giúp Luyện Khí sư Hôi đảo bớt đi đường vòng, có thể luyện chế ra linh khí tốt hơn”. Tà Anh đồng tử nghiêm túc nói.

“Viêm Nhật đảo... Trước mắt còn rất nhỏ”. Tần Liệt giải thích.

“Hiện tại nhỏ, không ý nghĩa tương lai”. Sắc mặt Tà Anh đồng tử lạnh nhạt: “Theo ta thấy, toàn bộ Bạo Loạn chi địa cũng chỉ có Viêm Nhật đảo, mới có hy vọng thay thế Thiên Khí tông, lột xác thành thế lực Luyện Khí sư cường đại nhất! Chỉ cần có thể phá hủy Thiên Khí tông, ta đồng ý trả giá toàn bộ!”.

Tần Liệt nhìn thật sâu về phía hắn, hồi lâu sau, mới gật đầu: “Ta sẽ an bài việc này”.

Tà Anh đồng tử nhắm mắt, không nhiều lời nữa.

“Ta ngày kia sẽ quay về Lạc Nhật quần đảo, đi hướng Mạt tiểu thư chào từ giã, sau đó sẽ tìm Tống tiểu thư, cũng lấy thân phận ngoại tông khách khanh gia nhập Viêm Nhật đảo”. Lô Nghị chen vào nói.

Lời vừa nói ra, mọi người trên đảo lại kinh ngạc, không rõ trưởng lão Huyết Sát tông này, vì sao muốn gia nhập Viêm Nhật đảo.

Tần Liệt cũng là mặt đầy cười khổ: “Lô thúc, như vậy thực không tốt lắm”.

“Tâm ý ta đã quyết”. Lô Nghị lạnh nhạt nói.

Tần Liệt thở dài một hơi, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể hy vọng Mạt Linh Dạ và Huyết Lệ sẽ không bởi vì việc này tức giận, từ nay về sau thầm oán hắn.

“Cát Nhĩ Bá Đặc, Chiêu Hồn đảo này như thế nào?”. Tần Liệt nói sang chuyện khác.

“Được, cũng rất thích hợp Tà Long chúng ta tu luyện”. Cát Nhĩ Bá Đặc trả lời.

“Tần Liệt, Chiêu Hồn đảo này so với Thất Mục đảo, còn thích hợp ta tu luyện hơn”. Lạp Phổ suy nghĩ một chút, cũng nói: “Ta chỉ cần đem Tịnh Ma Lan thảo của Thất Mục đảo dời trồng hết đến nơi này, không cần bao lâu, ta có thể mở một nơi tu luyện cực kỳ thích hợp ta. So với Thất Mục đảo, Chiêu Hồn đảo lớn hơn khoảng năm lần, ta chỉ cần một khu vực nhỏ là được”.

Dừng một chút, hắn lại nói: “Hải đảo của Khư Địa, càng đi vào trong, diện tích càng lớn, cũng càng thêm thích hợp tu luyện. Ta sau khi tới đây, ngươi ta trao đổi cũng thuận tiện, mặt khác, ngươi dù sao chỉ có tu vi Như Ý cảnh, có ta ở đây, cũng thích đáng hơn chút”.

Thất Mục đảo của Lạp Phổ trước kia, tuy cũng có chút tiếp cận sâu trong Khư Địa, chẳng qua dù sao vẫn là ở ngoại vi.

Thất Mục đảo so với Chiêu Hồn đảo, bất luận diện tích, hay trình độ dư thừa của linh khí, đều kém hơn không ít.

Vốn, Lạp Phổ bởi vì thực lực không đủ, căn bản không đủ tư cách vào ở hải đảo sâu trong Khư Địa.

Lần này Chiêu Hồn quỷ mẫu sau khi bị thương nặng thất lợi, cộng thêm Lạp Phổ sinh trưởng ra mắt thứ tám, có lòng tin cực lớn, lúc này mới chủ động yêu cầu vào ở Chiêu Hồn đảo.

“Như thế rất tốt!”. Tần Liệt tất nhiên hai tay đồng ý.

Đối với hắn mà nói, Lạp Phổ đối với huyết mạch thái cổ cường giả có nhận thức khắc sâu, có thể nói là thầy tốt bạn hiền của hắn.

Về sau hắn còn cần ở rất nhiều phương diện làm phiền Lạp Phổ, tự nhiên cũng hy vọng Lạp Phổ ngay tại bên cạnh, có thể lúc nào cũng hỏi vấn đề phương diện huyết mạch.

Ngay trên Chiêu Hồn đảo, đoàn người đem chuyện nhân viên điều động, còn có tương lai liên thủ đối địch thảo luận rõ ràng.

Sau đó, Tà Anh đồng tử trở về Tà Anh đảo trước, Minh Phong lão tổ cũng trở lại Minh Phong đảo, Lạp Phổ thì là vội vàng dời trồng Tịnh Ma Lan thảo.

Tà Long Cát Nhĩ Bá Đặc, mang theo bọn Tà Long kia, ở Chiêu Hồn đảo tìm kiếm địa phương thích hợp khôi phục thương thế.

Tần Liệt, thì ở trong tòa cung điện Hắc Diệu thạch Chiêu Hồn quỷ mẫu xây dựng này bắt đầu khổ tu.

Sở dĩ không theo Lâm Lương Nhi, hướng tới mạch khoáng ‘Thiên Băng Hàn Tinh’ của Hàn Băng đảo tu luyện, là vì hắn cảm thấy hắn cách đột phá Như Ý cảnh hậu kỳ, chỉ có một bước xa.

Hắn cho rằng, hắn cần vẻn vẹn chỉ là minh ngộ trên tâm linh, mà không phải tích lũy nhiều hơn trên lực lượng.

Đêm khuya, cung điện Hắc Diệu thạch như một con thú khổng lồ đen sì phủ phục trên Chiêu Hồn đảo, khí thế mênh mông.

Tần Liệt ở trong một tầng điện đá rộng lớn trung ương cung điện Hắc Diệu thạch yên lặng tu luyện.

Tòa cung điện Hắc Diệu thạch này tổng cộng có bảy tầng, cao hơn một trăm thước, mỗi một tầng đều rất lớn, hơn nữa mặt đất cùng đỉnh đá khoảng cách mười mấy thước, tỏ ra cực kỳ trống trải rộng rãi.

Tần Liệt ở tầng thứ tư tu luyện.

Ở đỉnh đầu hắn, còn có ba tầng khác, dưới chân, cũng có ba tầng khác.

“Ô ô...”.

Lúc tĩnh tâm tu luyện, hắn giống như nghe được các tiếng khóc cực kỳ trầm thấp, từ vách tường Hắc Diệu thạch cứng rắn trong cung điện truyền đến.

Những thanh âm đó hư vô mờ mịt, chờ hắn dừng tu luyện, cẩn thận đi nghe, lại giống như căn bản không tồn tại.

Nhưng, chờ lúc hắn một lần nữa tu luyện, thanh âm lại sẽ không biết từ chỗ nào toát ra, làm hắn có chút tâm thần không yên.

Hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Vì thế, hắn tạm dừng tu luyện, từ tòa cung điện Hắc Diệu thạch này đi ra, chờ thời điểm Lạp Phổ từ Thất Mục đảo lại một lần dời trồng Tịnh Ma Lan thảo tới đây, liền tìm tới Lạp Phổ.

“Trong những bức tường Hắc Diệu thạch băng lạnh kia trong cung điện, có thanh âm nhỏ bé truyền đến? Ngươi xác định?”. Lạp Phổ kinh ngạc nói.

Tần Liệt gật đầu, sau đó dò hỏi: “Có thể hay không là Chiêu Hồn quỷ mẫu làm kết giới cấm chế gì?”.

“Không rõ lắm”. Lạp Phổ cau mày, sau đó theo Tần Liệt cùng nhau đi hướng cung điện Hắc Diệu thạch, vừa đi vừa nói: “Tòa cung điện Hắc Diệu thạch bảy tầng này, không phải Chiêu Hồn quỷ mẫu xây dựng, vốn cũng không thuộc về Chiêu Hồn quỷ mẫu”.

“Ồ?”. Tần Liệt bị gợi lên tò mò.

“Lúc ta tới Khư Địa, tòa cung điện Hắc Diệu thạch này đã ở đó, khi đó hải đảo này còn chưa tên là Chiêu Hồn đảo, mà là tên Quỷ Khấp đảo”. Lạp Phổ giải thích.

“Về sau, Chiêu Hồn quỷ mẫu từ bên ngoài tiến vào Khư Địa, bởi vì bản thân ả cường đại, liền chiếm lấy Quỷ Khấp đảo, đem nó một lần nữa đặt tên là Chiêu Hồn đảo. Loại chuyện này, ở Khư Địa rất bình thường, chỉ cần thực lực cường đại, có thể chiếm lấy hải đảo của kẻ nhỏ yếu”.

“Ta nghe nói, tòa cung điện Hắc Diệu thạch này, mấy ngàn năm qua đã ở hải đảo này, chưa từng bị phá hủy”.

“Từng đời tà ma chiếm lấy hải đảo, đều rất thích tòa cung điện Hắc Diệu thạch này, một khi chiếm hải đảo, tất cả sẽ lựa chọn cung điện Hắc Diệu thạch làm ổ”.

“Ở trước Chiêu Hồn quỷ mẫu, tòa cung điện Hắc Diệu thạch này, cũng không biết từng có bao nhiêu chủ nhân”.

Trong lúc Lạp Phổ nói chuyện, hai người cùng nhau đứng ở trước cung điện Hắc Diệu thạch, dưới bóng đêm, tòa cung điện này to lớn kỳ vĩ, còn cho người ta một loại cảm giác cổ xưa thê lương.

“Ta trước nhìn kỹ một chút”.

Một mảng hào quang xanh lá âm u, từ con mắt thứ tám ở rốn Lạp Phổ bắn ra, xa xa chiếu rọi hướng tòa cung điện Hắc Diệu thạch trước mắt này.

Ở dưới những hào quang xanh lá âm u đó chiếu, trên mặt tường Hắc Diệu thạch vốn rất bình thường, bắt đầu hiện ra từng cái hoa văn uốn lượn vặn vẹo.

Những hoa văn đó như con giun, như con rắn dài, theo ánh sáng xanh lá âm u chiếu rọi, như đang nhẹ nhàng cựa quậy.

Như có sinh mệnh.

“Ồ? Những cái này là gì?”. Lạp Phổ kinh hô.

Tiếng kinh hô của hắn vừa ra, ánh sáng từ con mắt thứ tám của hắn phóng ra bỗng nhiên dập tắt.

Tần Liệt ngơ ngác nhìn bức tường, ký ức bị giam cầm trong đầu như bị xé rách một góc.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

“Con mắt thứ tám của Quỷ Mục tộc, rất nhiều thời điểm, có thể nhìn thấu đủ loại che lấp, có thể nhìn thấy một mặt chân thật nhất của sự vật”. Lạp Phổ nói: “Tầng ngoài thân tường Hắc Diệu thạch này, nhất định bao trùm kết giới kỳ diệu, kết giới tồn tại, che lấp thân tường, làm người ta không thể nhìn thấy các hoa văn phức tạp chúng ta vừa mới nhìn thấy”.

“Tần Liệt, ngươi làm sao vậy?”.

Lạp Phổ chú ý tới hắn khác thường, quay đầu nhìn tới, nghi hoặc hỏi.

“Không có việc gì”. Tần Liệt nhíu mày thành một đoàn, lắc lắc đầu, ánh mắt lóe ra.

Ký ức bị giam cầm của hắn, xưa nay không bao gồm loại hoa văn còn có ngôn ngữ khác này, rất nhiều ký ức phương diện văn tự, ngôn ngữ chủng tộc kỳ dị, hắn mỗi lần đều có thể nhớ ra.

Cho nên hắn luôn cảm thấy ký ức bị giam cầm, chỉ bao hàm quá khứ của hắn, không bao gồm tri thức trước kia nghiên cứu học tập.

Nhưng lần này hiển nhiên là trường hợp đặc biệt.

Ở dưới con mắt thứ tám của Lạp Phổ chiếu rọi, từ trên thân tường Hắc Diệu thạch hiện ra hoa văn thần bí, hắn từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy quen thuộc.

Nhưng, chờ lúc hắn cẩn thận suy nghĩ, lại đầu đau muốn nứt, như thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Cái này ý nghĩa, các hoa văn kia trên vách tường, thuộc về một đoạn ký ức bị giam cầm.

Đoạn ký ức này, rất có thể cùng đoạn từng trải nào đó của hắn trước kia tương quan chặt chẽ, cho nên bị liên quan giam cầm lại.

“Vậy chúng ta đến nhìn chút nữa”.

Lạp Phổ không hỏi nhiều, lại một lần nữa điều chỉnh bản thân, bình tĩnh hỗn loạn trong lòng, lấy con mắt thứ tám chiếu rọi hướng thân tường Hắc Diệu thạch.

Rất rất nhiều hoa văn uốn lượn nhúc nhích, lại từ trên thân tường chậm rãi hiện ra, ở dưới ánh trăng chiếu rọi tỏ ra rất sinh động.

Giống như thật sự có linh tính.

Tần Liệt đem tầm mắt ngưng tụ ở trên thân tường, vừa nghiêm túc tỉ mỉ xem xét, vừa cẩn thận nhớ lại.

Đau đớn não hải xé rách, lại một lần nữa từ đầu truyền đến, hắn nhịn không được phát ra tiếng đau ‘gừ gừ’, không thể không cường hành bỏ dở.

“Ta hẳn là nhận ra hoa văn bên trên, nhưng... Ta không thể nhớ lại”. Tần Liệt nhe răng nhếch miệng nói.

Lạp Phổ thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, vội vàng dừng lấy con mắt thứ tám chiếu xạ đối với thân tường Hắc Diệu thạch: “Xem ra ngươi cảm giác không sai, tòa cung điện Hắc Diệu thạch niên đại xa xưa này, hẳn là xác thực có chỗ kỳ quái”.

Tần Liệt gật gật đầu.

“Ngươi đã không nhớ nổi, vậy hẳn là cảnh giới của ngươi không đủ, không đủ để phá vỡ phong ấn giam cầm ký ức”. Lạp Phổ trầm ngâm một chút, khuyên giải an ủi: “Không cần vội, ngươi chỉ cần tiếp tục tu luyện như vậy, chờ cảnh giới tăng lên, linh hồn đủ cường đại, tự nhiên có thể ở sau đó không lâu phá vỡ ký ức phong ấn”.

“Cũng chỉ có thể như vậy”. Tần Liệt bất đắc dĩ nói.

“Ta mấy ngày nay giúp ngươi hỏi một chút, xem một số lão gia hỏa tuổi tác lớn của Khư Địa, có biết lai lịch tòa cung điện Hắc Diệu thạch này hay không”. Lạp Phổ cười cười, nói: “Khư Địa có mấy lão gia hỏa, tuy cảnh giới không cao, thực lực không mạnh, nhưng sống lâu mấy ngàn năm. Những lão gia hỏa đó, đánh mất khả năng cảnh giới kéo lên, chỉ cầu có thể sống sót, cực kỳ sợ chết, hẳn là rất dễ dàng có thể hỏi ra chút chuyện”.

“Cũng tốt”. Tần Liệt nói.

Sau đó, Lạp Phổ lại từ Chiêu Hồn đảo rời khỏi, tiếp tục từ Thất Mục đảo dời trồng Tịnh Ma Lan thảo, còn có các thực vật chỉ U Minh giới có tới đây, tùy tiện giúp hắn tìm hiểu tin tức.

Sau khi biết cung điện Hắc Diệu thạch có cổ quái, hắn liền không tiếp tục ở lại tòa cung điện rộng lớn này tu luyện, mà là chuyển dời đến lầu đá xám phía sau cung điện.

Những lầu đá xám đó, thì là Chiêu Hồn quỷ mẫu sau khi đến thì xây dựng, chuyên môn để thủ hạ của ả ở lại cùng tu luyện.

Ở lầu đá xám tu luyện, hắn không còn nghe được thanh âm khác ròng, tâm thần rốt cuộc an tĩnh lại.

Hắn rốt cuộc có thể chuyên chú dùng để đột phá cảnh giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi