Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Một đám thanh niên Thái Âm điện cũng đều ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn Tần Liệt, như nhìn nô tài thấp hơn bọn họ một bậc.
Tần Liệt sờ cằm, ánh mắt nghiền ngẫm.
Thời kỳ thái cổ, Nhân tộc đứng cuối trăm tộc, thực lực nhỏ yếu, rất bị các tộc ức hiếp cùng coi rẻ.
Ở thời kỳ tối tăm đó, Nhân tộc... Thường thường là tế phẩm sống các đại thái cổ cường tộc tế điện tổ tiên, một lần có thể giết hại mấy ngàn người, trên vạn người.
Khi đó sinh mệnh Nhân tộc vô cùng rẻ mạt.
Hai vạn năm trước, theo Nhân tộc lúc huyết chiến với Thần tộc dần dần quật khởi, theo Nhân tộc thông qua hỗn huyết đánh cắp huyết mạch cường tộc, thực lực đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giờ này ngày này, các võ giả thế lực cấp Hoàng Kim đứng đầu của trung ương thế giới, ngay cả các đại thái cổ cường tộc từng xưng bá vũ trụ cũng đã không đặt ở trong mắt.
U Nguyệt tộc không có ‘Hỗn Độn Huyết Vực’, không xứng là thái cổ cường tộc, ở trong mắt võ giả Thái Âm điện càng là đại danh từ chủng tộc cấp thấp.
Loại tư tưởng này đã thâm căn cố đế đến đáy lòng bọn tiểu bối này.
Bởi vậy, bọn họ từ đầu tới cuối cho rằng Thái Âm điện sở dĩ thông gia với U Nguyệt tộc, chỉ là vì huyết mạch U Nguyệt tộc thích hợp linh quyết bọn họ tu.
Bọn họ không cho rằng U Nguyệt tộc thật sự có thể ngồi ngang hàng đánh đồng với Thái Âm điện.
“Giết bọn chúng! Giết bọn chúng cho ta!”.
Tần Liệt còn chưa có phản ứng gì, U Dạ lại ở trong Nguyệt chi tinh hạch nóng nảy kêu la lên.
“Ta nhắc lại một lần, khối Nguyệt chi tinh hạch này thuộc về ta!”. Tần Liệt chỉ vào dưới chân, bình tĩnh nhìn về phía các võ giả Thái Âm điện kia: “Muốn khối Nguyệt chi tinh hạch này, vậy thì giết ta”.
“Ngươi cho rằng Thái Âm điện chúng ta không dám giết tộc nhân U Nguyệt tộc các ngươi?”. Trên mặt Trang Tĩnh toát ra vẻ đùa cợt: “Nói thực ra... Chúng ta thật đúng là đã giết không ít tộc nhân U Nguyệt tộc”.
“Trừ huyết mạch các ngươi, các ngươi thật ra chả có gì. Không có Hỗn Độn Huyết Vực, mất pháp quyết truyền thừa, không có Thái Âm điện chúng ta chiếu cố, các ngươi... Căn bản không xứng sinh tồn ở vũ trụ vô biên”. Thanh niên kia há mồm cười lạnh.
Trang Tĩnh không nhiều lời nữa, phất phất tay, hướng các nam nữ phía sau hạ lệnh: “Hắn không phải đệ tử thế lực cấp Hoàng Kim của trung ương thế giới, không cần lo lắng sẽ rước phiền toái, động thủ đi”.
Sáu võ giả Thái Âm điện tu vi Phá Toái cảnh trung kỳ lập tức hướng Tần Liệt bao vây. Bọn họ đều cầm Loan Nguyệt đao, trên người như có ánh trăng chảy về phía lưỡi đao.
“Đáng buồn, thật đáng buồn...”. Tần Liệt lắc lắc đầu, lấy linh hồn hướng U Dạ đưa tin: “Thì ra ở trong mắt Thái Âm điện, U Nguyệt tộc các ngươi... Vẻn vẹn chỉ là công cụ lai giống. Theo ta thấy, hẳn là rất nhiều nữ tử U Nguyệt tộc bị đưa đến trong Thái Âm điện, giao cho nam tử Thái Âm điện... Sau đó mới có những thiếu nam thiếu nữ mang huyết mạch U Nguyệt tộc, U Dạ, những người này có được huyết mạch U Nguyệt tộc, ít nhiều coi là tộc nhân U Nguyệt tộc chứ? Ta nếu là giết sạch bọn họ, ngươi có thể mất hứng hay không?”.
Hắn cố ý kích lên sự phẫn nộ của U Dạ.
Làm tộc trưởng U Nguyệt tộc, U Dạ vẫn luôn vì cường đại U Nguyệt tộc mà cố gắng, nhưng, hắn trước bị “sinh mệnh bóng ma” xâm chiếm Ám Nguyệt giới, sau lại ở lúc linh hồn buông xuống Bái Nguyệt giáo, vô ý bị nhốt ở ‘Nguyệt Chi Miện’. Sau lại bị Trấn Hồn châu luyện thành khí linh của ‘Nguyệt Lệ’.
Cuộc đời U Dạ cực kỳ đáng buồn.
Mất đi hắn chỉ dẫn lãnh đạo, U Nguyệt tộc tình cảnh gian khổ, bị Thái Âm điện đánh cắp huyết mạch, còn bị Thái Âm điện coi rẻ, cái này đối với hắn lại là một lượt bị thương nặng mới.
“Giết sạch bọn chúng! Những kẻ này làm bẩn huyết mạch cao quý của U Nguyệt tộc ta!”. U Dạ gầm lên.
Hắn nhịn không được từ trong ‘Nguyệt chi tinh hạch’ bay vọt ra, như U Nguyệt lơ lửng giữa không trung, lập tức muốn đem Nguyệt Lệ cũng hút ra.
Tần Liệt kéo kéo khóe miệng, cười nói: “Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc của ngươi”.
Một cái tâm linh ý niệm mạnh mẽ rót vào trong Ngân Nguyệt ấn ký, U Dạ thân là khí linh, không chịu khống chế dựa theo tâm linh hắn chỉ thị, lại rút mạnh vào Nguyệt chi tinh hạch, lấy Nguyệt Lệ làm vật dẫn để hút ra nguyệt năng trong Nguyệt chi tinh hạch.
U Dạ kinh hồng thoáng hiện, còn có chín giọt lệ thoáng hiện ở ‘Nguyệt chi tinh hạch’, khiến Trang Tĩnh cùng các thanh niên Thái Âm điện đều ầm ầm chấn động.
Bọn họ rất nhiều đều có được huyết mạch U Nguyệt tộc ‘Nguyệt Lệ’ đã lột xác thành thần khí, phóng ra khí tức thánh khiết vô cùng, làm bọn họ đều biết ‘Nguyệt Lệ’ là thứ gì.
Võ giả Thái Âm điện nháy mắt đỏ mắt.
“Thánh khí U Nguyệt tộc!”.
Sáu thanh niên Thái Âm điện lao về phía Tần Liệt đột nhiên hét lên một tiếng, trong mắt đều toát ra ánh mắt tham lam.
“Không sai, chính là thánh khí U Nguyệt tộc”. Tần Liệt cười, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Ta chính là ở dưới kiện thánh khí này chỉ dẫn, mới có thể tới nơi này”.
“Hô!”.
Một bóng người tối như mực từ phương xa thoáng hiện.
Chiến giáp trên người hắn, như yêu hoa màu đen nở rộ, một đôi mắt bày ra hình dạng chữ thập.
- Chính là Tu La tộc Nạp Cát đoạn thời gian trước từng giao thủ ngắn ngủi với Tần Liệt.
Nạp Cát cao gần ba thước, quần áo tả tơi, trên chiến giáp che kín vết rách. Hắn tựa như chỉ là đi ngang nơi đây, mắt thấy rất nhiều võ giả Thái Âm điện Nhân tộc tụ tập ở đây, hắn vốn không muốn ở lâu, lập tức muốn bay đi.
Nhưng, chờ sau khi hắn nhìn thấy Tần Liệt cũng có mặt, hơn nữa những võ giả Nhân tộc Thái Âm điện kia, rõ ràng chỉ là đem Tần Liệt coi là mục tiêu, Nạp Cát cười quái dị hắc hắc, đột nhiên ngừng lại.
Hắn mở to con mắt chữ thập quỷ dị, liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Tần Liệt cùng nữ võ giả của Thái Âm điện.
Bên kia, Cơ gia Cơ Kỳ, trong tay trái máu tươi không ngừng nhỏ xuống, cũng đột nhiên xông ra.
Hắn liếc một cái nhìn thấy võ giả Thái Âm điện đã sắp động thủ đối với Tần Liệt.
Cơ Kỳ nhướng mày, trong mắt toát ra vẻ chán ghét, nhưng chưa nhiều lời cái gì.
Lúc này, đám người Trang Tĩnh đã quên hết tất cả, ánh mắt chỉ nhìn Tần Liệt, còn có thánh khí U Nguyệt tộc rút vào trong Nguyệt chi tinh hạch, căn bản không biết có người ở xa xa âm thầm nhìn chăm chú vào bọn họ.
“Có người cầu ta lấy mạng các ngươi, xin lỗi”. Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Sáu võ giả Thái Âm điện vây đánh mà đến, từ trong ‘Nguyệt chi tinh hạch’ dẫn dắt ra nguyệt năng, đem nguyệt năng rót vào loan đao tay trong, chưa kịp thi triển ra bất cứ linh quyết nào của Thái Âm điện, đột nhiên thân thể cứng đờ.
Sáu quầng sương mù trắng xóa đem bọn họ bao phủ.
Trong sương mù, cột băng sắc bén như máy xay thịt, hình thành ‘Nham Băng Phong Bạo’.
‘Nham Băng Phong Bạo’ chưa đem Nạp Cát xay thành mảnh máu thịt, sau khi đem võ giả Thái Âm điện nuốt hết, đột nhiên xảy ra hiệu quả kỳ lạ.
Ở trong tiếng gào khóc thảm thiết thê lương, sáu võ giả Thái Âm điện hóa thành thịt nát đóng băng cùng hạt máu trong suốt, không ngừng từ trong sương mù bay xuống.