LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH CHO NGƯỜI HỮU DUYÊN

“Đó là một người đàn ông trẻ tuổi sống trong phòng 2202 ở tầng hai mươi. Nhưng anh ta chỉ ở trọ chứ không phải chủ căn hộ. Đối phương nghèo rớt mồng tơi, chắc hẳn sẽ không bồi thường được tổn thất cho chiếc xe của anh. Chẳng qua nếu anh muốn đưa anh ta vào tù thì không thành vấn đề!”

“Vào tù, phải đưa anh ta vào tù thì tôi mới hả giận được. Anh nói xem, sao người này lại không có tố chất như vậy chứ?”

Người này rõ ràng rất tức giận.

“Cảm ơn Tần đại sư, đã làm phiền anh rồi!” Đối phương gật đầu chào Tần Dược và rời đi.

 

Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại cho cảnh sát, nói về người ở phòng 2202 tầng hai mươi.

“Anh lấy đâu ra tin tức này? Bây giờ chúng tôi còn chưa điều tra xong đâu!”

“Tôi tới cửa hàng Thần Toán của Tần đại sư ở phố đồ cổ nhớ tính giúp.”

“Giỏi thật, anh sốt ruột tới mức chạy đến trong cửa hàng của Tần đại sư à? Anh chờ đấy, tôi sẽ dẫn người đi xem thử.”

Bởi vì người cảnh sát có thâm niên này cũng là hộ gia đình ở gần đây, tất nhiên biết chuyện về Tần đại sư. Anh ta cũng không chất vấn, dẫn người tới cửa luôn.

Hôm qua, trạch nam ném đồ từ trên cao này thức suốt cả đêm, bây giờ vẫn còn đang ngủ trong nhà!

Cũng may, đêm qua anh ta ném đồ không nghe thấy tiếng động gì lớn, cho nên tưởng mình ném vào nơi an toàn.

Hơn nữa, sáng nay anh ta chưa dậy, còn chưa nhận được thông báo.

Nếu không, anh ta đã bỏ chạy từ lâu rồi.

Cảnh sát nhanh chóng tới cửa hỏi thăm khiến anh ta vô cùng hoảng hốt.

“Có phải là anh ném đồ xuống không?” “Không, không phải!”

“Vậy anh cũng phải phối hợp, cho thu thập nước bọt và vân tay đi.”

“Trong túi rác còn có các loại dao, dĩa mì ăn liền. Trên đó có vân tay và nước bọt. Có phải anh hay không, cứ thu thập kiểm tra sẽ biết ngay thôi!”

 

Lần này, trạch nam này chán nản, trực tiếp ngã phịch xuống đất.

Nhìn cảnh tượng này còn phải thẩm vấn nữa sao? Cảnh sát trực tiếp dẫn đi!

Mà bên phía Tần Dược.

Hắn tiếp tục đón từng phụ huynh.

Không chỉ thế, người Cục Đặc Dị cũng tới.

Cục Đặc Dị thật sự rất quan tâm tới buổi livestream của Tần Dược.

Buổi sáng, Tần Dược vừa nói sẽ b*n n**c hạt giống Huyết nhân sâm, buổi chiều bọn họ đã tới.

Kết quả, không ngờ không vào được.

Người tới lần này là Cố Nam. Anh ta không chịu trách nhiệm về mọi chuyện chiến đấu mà muốn bàn với Tần Dược về chuyện đặt hàng hạt giống Huyết nhân sâm. Kết quả anh đi tới cửa chính thì tự nhiên hoa mắt, sau đó đi xa.

Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần, cũng bị giật mình. Cho dù anh ta tới lần thứ hai.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình trạng bán thôi miên như vậy.

Anh ta nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

“…” Đây là ý gì? Tần đại sư không muốn gặp mình à?

Anh ta vừa nghĩ tới đây thì nghe có hướng dẫn viên du lịch kêu lên: “Các vị hành khách, bây giờ lại đến điểm check in của nhân vật nổi tiếng trên mạng tại thành phố Hàng chúng ta, cửa hàng Thần Toán của Tần đại sư. Mọi người xếp hàng đi tới.

 

Chỉ khi trong lòng muốn mua phù lục, đồng thời có chuyện muốn tìm Tần đại sư để đoán mệnh mới có thể vào trong.”

“Đương nhiên, cho dù bạn muốn đoán mệnh nhưng bạn không gặp phải chuyện gì lớn, cũng không thể vào trong được.”

“Mọi người không cần thất vọng, như vậy chẳng phải chứng minh bạn đang bình an sao?”

“Về phần phù lục gì đó, thật sự quá đắt. Kiện Khí Phù hai mươi nghìn, Dưỡng Thận Phù, Dưỡng Nhan Phù mười nghìn, Tĩnh Tâm Phù hai nghìn. Có người nói bây giờ trong cửa hàng còn mới ra một loại Khai Trí Phù, có thể giúp cho trẻ dưới mười tuổi phát triển trí thông minh, giá hai mươi nghìn.”

“Ai muốn mua thì trong lòng nhất định phải luôn lẩm nhẩm loại phù lục mà mình muốn mua.”

“Mọi người thử xem đi!”

Chẳng bao lâu, bất kể người có mua hay không đều thử một lần.

“Vậy mua hạt giống Huyết nhân sâm thì không được sao?” Cố Nam cũng nghẹn lời, lại đi một lần nữa.

Kết quả, anh ta vẫn đi ra.

Lần này, anh ta hết hy vọng rồi.

Chẳng qua nhiệm vụ chưa hoàn thành thì tất nhiên không thể rời đi, nên anh ta quyết định nhắn tin cho Tần Dược.

(Tần đại sư, nghe nói bên anh bắt đầu b*n n**c hạt giống Huyết nhân sâm. Cục Đặc Dị chúng tôi có thể đặt hàng không?)

Chẳng bao lâu đã nghe tin tin, Tần Dược nhắn tin lại. (Không được!)

 

(Nếu muốn thì tự mua trên Taobao, chẳng qua mỗi tài khoản bị giới hạn số lượng mua trong một tháng.)

(Tôi tặng phúc lợi cho fan thôi, Cục Đặc Dị các anh đừng giằng co nữa, muốn dùng tự mình mua.)

Cố Nam nghẹn lời.

Bọn họ chủ yếu muốn dùng tiền mua đồ của Tần Dược, nhưng bây giờ hắn không có ý này.

Chẳng qua, nói là phúc lợi cho fan.

Cố Nam lại cảm thấy làm vậy không ổn.

“Nếu Tần đại sư có thể cung cấp thuốc này dài hạn, fan không ngừng dùng, sẽ xuất hiện càng nhiều người có năng lực, vậy có phải thế giới này sẽ thay đổi không?”

Dù sao, trước đây loại bảo bối này chỉ cung cấp cho người đặc biệt.

Nhưng ở chỗ Tần Dược đối xử bình đẳng, ai cũng có thể dùng.

Làm vậy có thể xảy ra nguy cơ thật đấy.

“Ôi, tôi vẫn nên viết báo cáo thôi!” Cố Nam rời khỏi cửa hàng của Tần Dược.

Chẳng qua không chỉ Cục Đặc Dị quan tâm Tần Dược.

Ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung vào trên người Tần Dược.

Buổi tối.

Ngoài trang viên của Tần Dược.

Một chiếc xe hơi sang trọng dừng sát ở bên rừng trúc.

 

Sau đó, một ông già tóc bạc, mặc áo khoác dài màu đen sang trọng bước xuống.

“Cạch cạch cạch!”

Trong cốp sau của chiếc xe,

Có thứ gì đó nóng nảy bất an, phát ra tiếng động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi