LỖ ÁI (BẮT YÊU)

Tiêu Tử cảm thấy không an toàn, không dám để cô tự đi tiếp.

Cô vẫn một mực im lặng, nhưng vừa lúc anh chạm vào vết thương cở cổ tay trái, cô liền run lên sợ hãi, tựa như anh vừa hù dọa cô với việc đụng vào vết sẹo nhỏ, khiến cô thấp thỏm lo âu.

Chẳng lẽ lúc trước bị cắt cổ tay đau đớn làm cô sợ hãi nên mới sinh ra tâm lí phòng bị?

“Tay còn đau không?” Anh đau lòng nhìn cô.

Cặp lông mi thon dài của Đại Lận khẽ nhíu, tỉnh táo lại, ý thức được mình không phải ở trong tù, mà đang ở bệnh viện, đứng trước mặt cô là người quen lúc xưa, không phải là những người tù nhân trong chốn địa ngục đó, cô lẳng lặng nhìn Tiêu Tử.

Nếu vừa rồi Tiêu Tử không chạm đến vết sẹo đó, ôn nhu lại một chút, cô cũng sẽ không quá sợ hãi mà nhớ đến những ngày trong tù, vào ban đêm, có người khẽ vuốt ve cổ tay cô, mềm mại giống như tay của dì, dịu dàng làm cho cô ngừng khóc, sau đó dùng cán bàn chải đánh răng sắc bén cứa vào tay cô, giữ chặt người không cho cô cử động...... Những người đó hành động vào lúc ba cô vừa qua đời , cô bị bỏ tù nửa tháng, vẫn khóc lóc ầm ĩ, bỏ ăn, chạy trốn, sau khi biết mình bị baba, mẹ và Duệ Triết vứt bỏ, chỉ muốn tự sát để xuống bầu bạn cùng ba.. Anh nghĩ cô đã quá tuyệt vọng, nên mới chán nản rồi tự sát.

Sau khi ba qua đời, kỳ thật Đại Lận không hề muốn tự sát. Cô muốn sống sót ra tù, để đến thăm mộ ba, gặp lại dì đã ly hôn.

Mà cô bị ép tự sát, ngoài ngục giam không một ai biết, người ở Trâu gia, Duệ Triết lại càng không, căn bản là vì những người đó đều rất ghét cô, chưa từng đến thăm tù cô dù chỉ một lần.

Tiêu Tử thấy cô bắt đầu trầm tĩnh lại, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh, dò hỏi: “Anh có gửi đồ vào ngục giam, em có nhận được không? Anh đến thăm em, nhưng em lại không chịu gặp, nói không quen biết. Vậy nên anh không dám đi nữa, sợ chính anh đa tình lại gây phiền nhiễu em. Nên đến lúc chính thức được ra tù, anh mới có can đảm đến chỗ em.”

Đôi mắt ươn ướt của Đại Lận hiện lên chút kinh ngạc, hàng mi ngấn lệ khẽ động, thiếu chút nữa nước mắt tuôn thành dòng mà chảy xuống, nhưng rất nhanh cô buông ánh mắt xuống, giọng nói khàn khàn:“Thật lòng khi đó em không biết đến sự tồn tại của anh, trong lòng chỉ có Đằng Duệ Triết, không dung nạp bất kì ai,nhưng trong tù ba năm, chẳng có ai đến thăm em, cũng không có chối rằng anh là người không quen biết.”

Thì ra trong tù ba năm, có người đến thăm cô, đưa đồ dùng sinh hoạt, nhưng lại bị cảnh ngục cản lại… Chết tiệt, vậy dì Hàn? Còn cả Đằng Duệ Triết, có phải họ đều đến thăm cô nhưng cảnh ngục không cho vào?

Cô cuộn mình ở trên ghế, nhắm chặt đôi mắt, nước mãnh liệt chảy xuống, kỳ thật cô biết Đằng Duệ Triết chẳng hề đến thăm, anh chán ghét, chỉ muốn cô chết đi; bà nội Viên là bà nội của Tiểu Hàm, không phải là bà nội của Đại Lận cô, cho dù có đau lòng vì cô đi chăng nữa, cũng chỉ là sai bảo dì Trương đưa cho cô đồ dùng hằng ngày, cũng không hỏi cô có nhận được hay không; dì Hàn đối với chuyện của cô thì mặc kệ không hỏi, nhìn thấy cô là tốt rồi, giống như nhìn thấy cảnh mẹ ruột cô qua đời.

Tiêu Tử thấy cô đang khóc chuẩn bị đứng lên,nhẹ nhàng đỡ cô, cũng không dám ôm vào lòng, chỉ để cho cô tựa vào vai, lẳng lặng âu yếm. Nhiều năm trước, anh chỉ thấy Đại Lận với tiếng cười thanh thúy, lúc nào cũng thế mãi không biết buồn, ở đâu đều có thể nghe thấy giọng cười lớn của cô như vừa nghe được một câu chuyện hài hước, nhìn thấy cô gái với đôi má hồng, cười khẽ, dáng người xinh đẹp. Sau ba năm không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia đã không còn, thay vào đó là sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, mỗi giây nhíu mày là mỗi chút hèn mọn, làm anh cảm thấy vô cùng chua xót.

Anh biết cô chịu không ít khổ cực, sinh ra tâm lí phòng bị như thế, cô không dám ở cùng chỗ với một người đàn ông xa lạ, không dám đến khách sạn nghỉ ngơi, không dám cho người khác động vào cổ tay của mình, bởi vậy nên anh mới có thể đê mê ngồi ở hành lang, làm bờ vai cho cô dựa vào để nghỉ ngơi.

Nhà của anh nằm ở ngay phía trước chỗ rẽ của bệnh viện, đi vài bước là tới , anh có thể ôm cô về nhà cho cô nghỉ mệt, hoặc đặt cho cô một phòng ở khách sạn, nhưng hiện tại, đối với cô mà nói, ở nơi càng có nhiều người, cô càng thấy an toàn.

Anh tình nguyện làm chỗ dựa cho cô.

Đến lúc xế chiều,Tiêu Tử lại đưa cô trở về nơi làm việc, đưa cô xuống xe, cô một mình bước lên chiếc du thuyền to lớn xa hoa. Nhưng lại có chút lo lắng, anh vẫn đứng ở bờ sông.

Đại Lận ở trong phòng thay đồ, nhìn thấy những người bán hàng đều mặt áo với những loại vải quý được dệt tinh, có chút hao hao với đồng phục của tiếp viên hàng không, mặc vào trông vô cùng thon thả mà lại rất đoan trang.

Hoàn Hoàn đưa cô đi đổi một bộ trang phục tốt hơn, đi vào trong sảnh, chỉ đến bàn có những nhân vật với lai lịch không hề nhỏ: “Đêm nay Đằng tiên sinh cùng một vài vị quan chính phủ sẽ ở đây, họ bàn bạc công chuyện, cũng uống chút rượu để giải trí. Mấy cô gái ngồi cạnh đó là hồng nhan tri kỷ của họ, bằng cấp cao, giáo dục cũng rất tốt, không phải kiểu tranh giành nhau để làm tình nhân, chỉ là tâm sự giải buồn, thu nhập cũng cao lắm.”

Đại Lận nhìn đến chỗ Đằng Duệ Triết, bề ngoài tuấn tú cùng khí chất cao quý kiêu căng đặc biệt khiến dễ dàng nhận ra anh trong đám người ngồi đó, nhất là lúc mặt anh nghiêng về một bên, làm cho chiếc mũi cao lại thêm thẳng tắp, khuôn mặt như được đao tước rìu đục, tuấn mỹ phi phàm.

Ngồi bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, không phải Diệp Tố Tố mà là một người nữ dẫn chương trình, khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao nhã, đang cùng anh tâm sự.

Anh quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn cô gái đó, cười rồi cầm ly rượu uống cạn .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi