LỖ ÁI (BẮT YÊU)

Edit: Shyn

“Tiêu Tử, con đang ở đâu?” Cha của Tiêu Tử gọi điện tới,“Hôm nay là sinh nhật của con gái Trâu bí thư, sao con lại không ở trong hội trường mà chạy ra ngoài? Lần này Trâu bí thư đã cố ý mời cả nhà ta và Đằng gia cùng ăn cơm, tự tay mình xuống bếp làm vài món đơn giản, sao con không biết thế nào là cấp bậc lễ nghĩa? Lập tức trở về cho ta!”

“Ba, bây giờ con không về được.”

“Trở về ngay! Sau khi mẹ con dự tiệc sinh nhật, vẫn còn nhiễm trùng, máu chảy ra, bệnh còn nặng hơn trước, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra, chẳng biết tình hình ra sao.”

--

Đại Lận nằm lên giường mà Tiêu Tử đã giúp cô trải ra tươm tất, nhắm mắt mở mắt đều làm bóng đêm, lăn qua lộn lãi cũng chỉ có biệt thự nhỏ yên tĩnh.

Tiêu Tử nhận được điện thoại của người nhà nên đã trở về, trước đó còn giúp cô đóng chặt cửa sổ.

Cô nhắm mắt lại, trong bóng tối luôn hiện ra khuôn mặt của cha và dì Hàn. Tô gia này, không hề lạnh lẽo như thế, nó đã từng tràn ngập tiếng cười của ba người, một nhà hòa thuận vui vẻ. Baba vội vã công tác trở về để dự sinh nhật của cô, yêu thương cọ xát gương mặt chai sạn của ông vào gương mặt non mịn của con gái, ôm cô vào phòng phòng, chiều chuộng nói:"Nhìn bảo bối của cha được tặng nhiều chú mèo Kitty đáng yêu này, con nói xem chú Kitty nào là của cha tặng? Cái nào của Duệ Triết tặng?"

Lúc đó dì Hàn sẽ đứng một bên cười ôn nhu, sai quản gia Dung dọn đồ ăn ra, bảo những người làm ở lại cùng ăn cơm. Sau đó múc cho cha con cô mỗi người chén canh xương hầm, cười bảo là do chính tay dì nấu, phải xuống cho hết, sau khi uống dì sẽ tặng quà cho Đại Đại.

Cho nên cô và cha sẽ vui vẻ uống hết canh, rồi một nhà 3 người ôm chặt nhau hạnh phúc.

Nhưng hiện tại, dì Hàn không muốn nhìn thấy cô, bà ngoại xem cô như người xa lạ.

Cô trở mình, đột nhiên cảm thấy dưới lưng có một vật rất cứng và lạnh, cầm di động lên.

Cô từng khát vọng cha sẽ chăm sóc cô nhiều hơn nữa, tuy nửa tháng cha sẽ về nhà ba bốn ngày nhưng tuyết đối vẫn không đủ, chỉ muốn đến cơ quan tìm cha; Đến ba năm sau, trong nhà chỉ còn lại một người, ngay cả lần cuối gặp cha cô cũng không có được.

Do cô tham lam, vừa muốn cha yêu thương mình, vừa muốn có được Duệ Triết, gây cho anh ấy nhiều đau khổ nên mới có hôm nay.

Cốc ! Cốc! Bên ngoài có người gõ cửa, lực đạo mạnh mẽ, hình như đang mất khiên nhẫn. Cô bừng bỉnh, có chuyện gì mà Tiêu Tử gấp như thế, nương theo ánh sáng di động, cô vội vàng mở cửa, nhưng Tiêu Tử chẳng thấy đâu, người gõ cửa lại là Duệ Triết.(tên nam chính đúng là khó hiểu mà)

Anh đặt hai cái túi lớn dưới chân, một gái gara giường, một cái quạt và đền tiết kiệm năng lượng, một chai nước tẩy, xa xa là chiếc xe của anh, đèn xe vẫn chưa tắt. Anh trưng ra khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng như băng,“Đem gara giường trải ra, bọc lên tấm nệm trên giường mà ngủ, đống đồ này lấy từ nhà của tôi. Chai tẩy rửa này dùng để dọn vệ sinh, tẩy bồn cầu, sáng mai sẽ đêm đến cho cô một bộ dụng cụ để sửa sang lại sân.”

Cô thật sự kinh ngạc, ánh mắt buông xuống, không hề bổ nhào lên người anh như ba năm trước, không gọi anh là "anh Duệ Triết", mà chỉ im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi