LỖ ÁI (BẮT YÊU)

Editor: Ru Tơ

Ngày hôm sau, Tiểu Hàm được đưa đến Đằng gia, mang theo gương mặt xấu hổ đến biệt thự, đi vài vòng tham quan từ lầu trên xuống lầu dưới, cuối cùng vào phòng Đằng Duệ Triết.

Đại Lận nhốt mình trong phòng, đứng cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Bầy chó săn của Đằng gia vẫn bị cột ở trong sân, híp mắt ngủ gật, lúc nhìn thấy Đằng Duệ Triết và Tiểu Hàm đến, vội vàng chạy tiến tới phe phẩy cái đuôi lấy lòng, hoan nghênh Tiểu Hàm ghé thăm, ngoan ngoãn vô cùng.

Nhưng nếu là Đại Lận, chỉ cần cô bước chân đến cửa, chúng nó sẽ thành đàn vây quanh đi lên, lộ ra hàm răng nanh sắc bén nhìn Đại Lận, giương nanh múa vuốt. Đơn giản chỉ vì, thiếu gia của chúng chán ghét cô.

Đằng Duệ Triết chán ghét cô, dùng bầy chó săn để giữ cửa, không cho cô đi lại chung quanh Đằng gia, bỏ chạy giống như ba năm trước; Cũng không cho cô rời cửa nữa bước, đi gặp Tiêu Tử; Không thèm nói một tiếng, đòi trốn đi mà chưa có sự cho phép của anh, muốn khiêu khích giới hạn của anh hay sao?

Anh là kiểu đàn ông hễ tức giận là không từ thủ đoạn, lúc giận dữ, dùng nụ cười quyến rũ đó mà làm nhục cô, chà đạp cô, khiến cho cô không dám mở miệng tiếp tục gọi ‘anh Duệ Triết’. Nhưng Tiểu Hàm lại có thể bừa bãi gọi anh như thế, nhìn thấy con gián độc sợ tới mức nước mắt dâng trào, ra sức nũng nịu, Lê Hoa mang vũ khi nhào vào lòng anh, anh sẽ không chán ghét mà ném Tiểu Hàm xuống, mặt khác, lại nhẹ nhàng ôm cô ta, bên môi nâng lên một nụ cười sủng nịch.

Bởi vì Tiểu Hàm ôn nhu tài năng, ngọc nhuyễn hoa nhu, là một cô tiểu thư đơn thuần e lệ.

Ba năm trước đây, Tiểu Hàm không hề theo đuổi Duệ Triết, không phải lúc nào cũng nhào vô lòng anh như thế, mà mỗi lần gặp mặt là mỗi lần xấu hổ , má ngọc ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mân mê, giống như một đóa nụ sắp nở.

Cô ta sẽ không chạy theo Đằng Duệ Triết, chỉ e lệ lặng lẽ ngắm nhìn anh mỗi khi Đại Lận không ngừng kêu ‘Duệ Triết ơi, Duệ Triết à’, đem toàn bộ tình cảm của một thiếu nữ e ấp che giấu dưới đáy lòng.

Tiểu Hàm và Đại Lận là bạn bè tốt như hình với bóng, Tô Đại Lận nói nhiều, cô ta nghe nhiều, chỉ có lâu lâu hé miệng cười, khuôn mặt thanh tú xẹt qua một tia ‘à, ra là thế’, cũng không chen chân vào cuộc sống của anh.

Cô ta rất ít chủ động gặp mặt Đằng Duệ Triết, mỗi ngày đều xuất hiện với hình ảnh tiểu công chúa đoan trang khéo léo, diện mạo xinh đẹp, gia cảnh giàu có, theo khuôn phép cũ, quần áo hoặc váy hồng, tóc dài mềm mại, da thịt trắng noãn, giống như cành sen thanh tú hé nở trên mặt nước.

Sau khi Tô Đại Lận bị bỏ tù, cô ta như trở thành mỹ nhân đệ nhất, đàn ông theo đuổi nườm nượp. Nhưng toàn bộ đều bị bí thư phu nhân từ chối, chặn chân ở cửa, thái độ kiên quyết, với nữ nhi trong tuổi học hành này, tuyệt đối không nói chuyện yêu đương, cũng tự lái xe rước con gái tan học, gia giáo hết sức nghiêm khắc.

Mà sau khi Đằng Duệ Triết chia tay Diệp Tố Tố, có Trâu bí thư và vợ làm cầu nối, Tiểu Hàm càng dễ dàng thu hẹp khoảng cách với anh, gọi ‘anh Duệ Triết’ nhu tình như nước, mỗi lần kêu là mỗi lần ngọt ngào.

Nhưng anh lại mang Đại Lận cơ khổ vô y đến Đằng gia, cũng đề cô ở biệt thự kiểm soát mọi hành vi, không cho cô ra ngoài, khiến cho người ta có chút khó hiểu. (RT: -_- Hihi, quả thật khó hiểu!!)

Anh hôn Đại Lận, với thân thể trẻ con non nớt của cô còn đầy dẫy có hứng thú, lửa dận hừng hực bùng lên, dục vọng càng dâng cao, thiếu chút nữa cầm giữ không được, mà biến Đại Lận thành người của anh. Nhưng đến lúc dục vọng qua đi, anh vẫn là Duệ Triết, vẫn chán ghét cô, những thứ liên quan đến cô đều cảm thấy phản cảm, phiền chán thói dây dư, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, vẫn như vậy, vẫn là hèn hạ mang theo chút lạnh lùng…

Anh vẫn là Duệ Triết của ba năm trước kia, nhưng dục vọng và nụ hôn cuồng dã kia như đạp cô ra thật xa anh, bắt cô phải thấp hèn cuối đầu, nước mắt chảy không thể ngưng như ba năm trước.

Hiện tại Đại Lận rất sợ anh, tự mình nhốt lại trong phòng, không ăn không uống, chỉ cần biệt thự có tia gió thổi qua làm lay một cọng cỏ, đều có thể khiến mặt cô biến sắc, toàn thân run lên cầm cập.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi