LỠ BAO NUÔI PHẢI ĐẠI GIA ĐÍCH THỰC, LÀM SAO BÂY GIỜ?



*Nghĩa gốc là tên trận chiến chống phát xít Nhật của Trung Quốc với sự tham gia của 105 quân đoàn, còn trong truyện ý là cả trăm CLB trong trường đấu nhau để giành những sinh viên mới
Buổi trưa Bạch Đa Đa cuối cùng vẫn không thể mời Hứa Tinh ăn, bởi vì vừa hết lớp cậu đã bị một đàn chị gọi đi.
Người đàn chị này có nụ cười ôn hòa nhưng rất có khí chất, mang mắt kiếng không tròng, tô lớp son lì màu vỏ cam tươi vỏ quýt, da mặt trang điểm khéo léo, khoác áo vest dạng oversize màu trắng ngà nhìn rất mạnh mẽ, tóc dài mềm mại xõa ở hai bên vai.
"Xin hỏi em tên là Bạch Đa Đa đúng không?" cô gái này đứng ở khoảng cách thích hợp, mỉm cười đánh giá cậu nhóc ở trước mặt đang tò mò nhìn cô, chủ động đưa tay phải ra tự giới thiệu mình: "Chào em, chị tên là 'Tịch Tiếu Nhụy', là sinh viên năm thứ ba , đàn chị học chung khoa với em, cũng là hội trưởng CLB tài chính thuộc liên hiệp hội các CLB, nhận lời gửi gắm đặc biệt từ mẹ em để đến tìm em ".
Đàn chị này có thần thái tự nhiên phóng khoáng, tuy là có dáng vẻ rất khác biệt với bà chị tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ của cậu, nhưng nội hàm trong cách đối xử với người thân lại giống nhau như đúc, Bạch Đa Đa yên lặng nghĩ thế.
Đồng thời cái tên Tịch Tiếu Nhụy này, làm cho cậu liên tưởng đến một người quen họ Tịch mẹ đã từng hợp tác làm ăn qua, dù sao cái họ này cũng khá là hiếm, cho nên để lại cho cậu một ấn tượng khắc sâu. Ông chú kia còn xin kẹo cậu đang ăn nữa chứ.
"Em chào chị Tịch ạ, em là Bạch Đa Đa ", cậu nhếch môi lộ ra một cái nụ cười thật tươi, lập tức duỗi tay bắt tay của cô, giữ nguyên ba giây đúng phép lịch sự rồi mới buông ra, lập tức nhẹ nhàng nói rằng: "Rất nhiều năm trước em đã từng được gặp qua chú Tịch, hôm nay mới biết chú còn có một cô con gái xinh đẹp như vậy ".
Gặp được người đẹp thì cứ nhắm mắt khen tới bến là được rồi, đây là điều Lục Thiếu Thiếu vẫn hay dạy cậu.
Quả nhiên, Tịch Tiếu Nhụy không nghĩ tới cậu nhóc đàn em này miệng lại ngọt đến thế, nghe vậy cũng không nhịn được miệng cong cong lại nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Em dễ thương quá đi. Vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé? Để chị dắt em đi ăn".
Bạch Đa Đa cũng không thấy phiền mà gật đầu đáp ứng, cậu vốn đã nhớ lời dặn của mẹ, lúc này chỉ cần nghe lời là được rồi.
Bởi vì đã đến giờ cơm, hai người một đường hướng đến chỗ nhà ăn dành riêng cho các sinh viên trong khoa. Tuy là một phần của căn tin trường học, nhưng nhà ăn có các phòng ăn xoay tròn được cho bên ngoài thuê để kinh doanh, cách trang trí và chế biến món ăn đều rất tốt.
Vườn trường của Đại học A toàn toàn mang phong cách cổ xưa, hai người đi xuyên qua hàng cây rợp bóng vừa đi vừa nói, Tịch Tiếu Nhụy ở bên cạnh cậu giải thích: "Đàn em có biết buổi chiều hôm nay sẽ tiến hành 'Bách đoàn đại chiến' ở quảng trường anh đào không? "
"Bách đoàn đại chiến" chính là hoạt động hàng năm ở trường đại học, thời kì đón tân sinh viên nhất định sẽ tiến hành việc các CLB khác nhau chiêu mộ, cũng không có nhiều đến cỡ cả trăm CLB, có điều toàn trường các CLB trăm hoa đua nở, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này có bao nhiêu náo nhiệt. Bạch Đa Đa từ nhỏ theo Bạch Thụ Lễ chạy đi chơi trong sân trường đại học, hiển nhiên biết rõ ràng.
"Em biết ạ, tài khoản chính thức của Hội sinh viên cũng có đăng bài thông báo từ một tuần trước ", Bạch Đa Đa gật đầu trả lời.
Tịch Tiếu Nhụy thấy cậu đã biết, liền trực tiếp giới thiệu tóm tắt bộ phận, đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy là tốt rồi. Dì Lâm nửa tháng trước có đến tìm chị, ý của dì là muốn cho em gia nhập vào CLB tài chính của bọn chị, để chị trực tiếp hướng dẫn giúp em hiểu rõ công việc bên trong, đến khi em đã quen với các hoạt động rồi, sẽ cùng với các anh chị khóa trên tham gia mấy cuộc thi tài khác nhau" .
Bạch Đa Đa hiểu rõ gật đầu, khéo léo đáp: "Em hiểu rồi à, ý chị là muốn chiều hôm nay để em đi đăng ký, tiện thể sẽ hiểu rõ ràng cặn kẽ được công việc của CLB, đúng không ạ" .
Tịch Tiếu Nhụy bỗng có hơi xúc động, cho tới bây giờ cô chưa gặp được một đàn em nào nghe lời như thế, nghĩ lại bản thân cô đã gặp những đàn em khác trong ngành này vì ỷ trẻ tuổi tài ba mà ngông cuồng kiêu ngạo, còn cậu em này đúng là một trách nhiệm ngọt ngào.
Trong lòng cô càng thêm mấy phần cảm giác muốn phải quan tâm Bạch Đa Đa nhiều hơn, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, em mới đến sẽ còn nhiều luống cuống, chiều hôm nay chị sẽ dẫn em đi để giải thích cặn kẽ tình trạng của các CLB, cho nên em không cần lo lắng, cứ giao hết cho chị đây" .
"Hì hì ", Bạch Đa Đa gãi gãi cái ót, có hơi cúi đầu nhìn chân thành vào Tịch Tiếu Nhụy. Cậu trời sinh khóe miệng đã lộ vẻ cười, như có chút xấu hổ mà ngoác lên, nhưng trong đôi mắt thật to lại như chứa đầy ánh mặt trời nhỏ vụn, cùng với bầu trời xanh biếc ấm áp, rực rỡ đến chói lòa, cậu nói: "Em cảm ơn chị Tịch, chị tốt với em quá ạ".
Một cậu bé ngoan như thế, ai mà không thích cho được? Tịch Tiếu Nhụy cũng bị cậu cảm hoá mà nở nụ cười, nghĩ như vậy.
Hai người một đường trò chuyện với nhau, ở nhà hàng dùng xong cơm trưa rồi, đã hẹn thời gian địa điểm gặp mặt buổi chiều, rồi mỗi người đi ra.
Bữa cơm này ăn không trong thời gian ngắn, tuy là buổi chiều không có lớp, nhưng vì bách đoàn đại chiến sẽ diễn ra vào lúc hai giờ rưỡi, Bạch Đa Đa chạy dọc đường trở về ký túc xá nghỉ trưa.
Phòng ngủ ở Đại học A đều là phòng bốn người, trên giường dưới bàn, diện tích không lớn nhưng xem như rộng rãi ngăn nắp sạch sẽ, so với một ký túc xá tiêu chuẩn ở nước Z thì đã là cao hơn cả một cái bậc rồi. Lúc Bạch Đa Đa mở ra cửa ký túc xá, phát hiện ba người bạn cùng phòng quả nhiên vẫn còn đang ngủ. Vì vậy nhẹ nhàng cẩn thận cất cặp sách xong, thay đồ ngủ rồi chỉnh đồng hồ báo thức, leo lên vị trí giường của mình, kéo lại tấm rèm ở giường rồi đi ngủ.
Nửa giờ sau, trong nháy mắt chuông báo thức ở ngay tay vang lên, Bạch Đa Đa như là phản xạ có điều kiện mà bấm tắt đồng hồ ngay-- đây là kỹ năng cần thiết của mỗi người sinh viên đại học, nếu không... sẽ bị mấy đứa bạn ở chung phòng đánh mất.
Bạch Đa Đa mơ mơ màng màng vuốt mắt ép buộc mình phải ngồi xuống, sau đó nhịn không được ngáp một cái, phần tóc ở chỏm đầu bị vểnh lên, dáng vẻ nhìn vào là không thể không yêu. Trong đầu của cậu giờ vẫn còn lơ mơ, cảm nhận sâu sắc rằng việc phải lết xuống giường chính là chuyện hành hạ nhất trong đời người. Nhưng mà vẫn phải đứng lên, làm cho phụ nữ phải chờ cậu là một điều rất bất lịch sự.
Trong phòng ký túc, ba người kia còn đang ngủ đến trời đất mù mịt, buổi chiều không có lớp, chuyện gia nhập CLB bọn họ cũng không cần, không có thời gian.
Có điều... Bạch Đa Đa vuốt vuốt tóc sau của mình, cầm quần áo lên chạy đi WC thay xong rồi, sau đó lại chạy về ký túc xá, cởi giày ra mà rón ra rón rén đứng ở dưới thành giường của Hứa Tinh, lay ở trên giường của cậu bạn, đưa đầu ngón tay ra chọc chọc cậu bạn Hứa Tinh vẫn còn đang ngủ say khò khò.
Bạch Đa Đa nhỏ giọng gọi: "Hứa Tinh, Hứa Tinh, ông tỉnh lại đi".
Hứa Tinh ậm ậm ừ à trong miệng, xoay người lăn vào trong giường.
Bạch Đa Đa đi cà nhắc, với cánh tay ra chọc vào người bạn mình: "Hứa Tinh ông mau đứng lên, mấy quyển sách 'hiếm'* của ông bị giám thị kiểm tra phòng lục ra rồi kìa! "
*Ý chỉ truyện bậy
Sách 'hiếm' của mình?! Hứa Tinh lập tức bật ngồi dậy, hoảng hốt chưa định thần mà nhìn chung quanh.
Sau đó mới thấy ở bên giường chỉ có bản mặt của Bạch Đa Đa đang im lặng nhe răng cười đến không thấy ông mặt trời.
"Móa ơi ông đúng là... "
Đang lúc Hứa Tinh bắt đầu muốn lên cơn, Bạch Đa Đa đã tay mắt lanh lẹ mà lấy một cái gối ôm đập lên mặt cậu bạn để ý nói cậu đừng mở miệng, sau đó đưa ngón trỏ ra để ở trên môi của mình "Xuỵt" một cái, ý bảo cậu không nên ồn ào sẽ làm tỉnh Mễ Hướng Địch và Kỳ Cách.
Hứa Tinh bị đập đến mức vẻ mặt sửng sốt đến ngây người, đau lòng muốn chết: Cho nên ông nỡ lòng nào đánh thức tui kiểu thế này???
Đánh thức cậu thì cũng rồi đi, còn đặc biệt lấy gối đầu đập vào mặt cậu!
Hứa Tinh cầm cái gối ôm, tay nắm vào thật chặt, nghiêm mặt lại nhìn một chút Bạch Đa Đa với vẻ mặt vô tội, đến cùng vẫn không thể nào hạ quyết tâm mà đánh lại cậu bạn được. Cậu ta nhụt chí ôm gối đem trở về chân giường, vuốt mái tóc, giọng tức giận nói thầm: "Haizzz ông thần của tôi ơi, xin hỏi đánh thức tôi dậy là ngài đây có điều chi cần sai bảo".
Bạch Đa Đa ngượng ngùng thè lưỡi, nói rằng: "Muốn ông đi chung với tui đến quảng trường hoa anh đào, đi dạo một vòng quanh mấy CLB".
Hứa Tinh ý chí sắt đá: "Không đi, quá sớm".
Bạch Đa Đa chèo kéo vạt áo của bạn mình: "Đi đi đi đi mà, tui không muốn đi một mình đâu".
Khóe mắt của Hứa Tinh giật giật: "Ông đây không đi đâu ".
Chân mày Bạch Đa Đa nhíu lại, giọng tội nghiệp: "Đi mờờờờờ... "
"Đi! Tui đi! Tui nào dám không đi chứ" Hứa Tinh bị tấn công thế này chỉ còn che mặt nhận thua mà nói, lúc này không ai có thể muốn Bạch Đa Đa nhanh được gả ra ngoài như cậu ta cả, tìm cho bạn mình một cậu bạn trai cùng trường để tha hồ yêu với chả đương thật lâu vào.
Chỉ thương cho cậu ta vốn là loại trai thẳng băng, thế mà nhịn không được, lần nào cũng chiều theo ý Bạch Đa Đa , đến nỗi phải bắt đầu hoài nghi tính hướng giới tính 19 năm qua của mình.
Bạch Đa Đa nghe vậy nở nụ cười khoái chí. Thấy bộ dáng của cậu như vậy, thế mà Hứa Tinh cũng không nhịn được có một loại cảm giác như muốn nở nụ cười, phất tay một cái nói rằng: "Ông chờ tui một chút, tui đi ra liền" .
"Ừm...! " Bạch Đa Đa gật mạnh đầu, không có mang theo cặp sách, chỉ mang theo thẻ học sinh và khăn giấy rồi đứng ở sau cửa chờ bạn.
Mười phút sau hai người từ lầu ký túc xá xuất phát chạy đi quảng trường hoa anh đào, cách thời gian đã hẹn trước chỉ còn có gần hai mươi phút, ký túc xá nam cũng cách quảng trường không xa, cho nên thời gian cũng khá dư thừa.
Trên đường Bạch Đa Đa cùng Hứa Tinh giải thích đơn giản một chút mối quan hệ giữa mình và Tịch Tiếu Nhụy, Hứa Tinh giả vờ chế giễu rằng một thiếu gia nhà giàu đúng là sẽ không giống người thường thật, chỉ là tham gia CLB thôi mà còn phải có một nhân vật quan trọng của trường đi theo, Bạch Đa Đa biết cậu bạn đang nói đùa nên cũng không để bụng mấy, sẽ cùng với cậu bạn cãi nhau ầm ĩ.
Mãi đến lúc tới quảng trường hoa anh đào, trong đầu Hứa Tinh đột nhiên phản ứng kịp, nhìn một chút mấy người bạn học tới lui bên cạnh, sau đó hạ giọng ở bên tai Bạch Đa Đa hung dữ dọa nạt: "Ông đây làm gì có 'sách hiếm' gì cơ chứ, lần sau ông không muốn chết thì đừng có nói lung tung " .
Đổi lấy là ánh mắt "Ngầm hiểu lẫn nhau" của Bạch Đa Đa , "Tui hiểu tui hiểu, đại ca Hứa làm gì có quyển 'sách hiếm' nào", sau đó cũng học bạn mình nói nhỏ giọng như có gì bí mật lắm: "Tui biết tỏng ông rồi".
"Ông thì biết cái gì chứ!" Hứa Tinh hoàn toàn muốn bùng nổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi