LỠ CHỌC NHẦM TỔNG TÀI HẮC ĐẠO PHẢI LÀM SAO ĐÂY


" Anh biết em vẫn chưa quên được cái chết của Du Tuyết...!Nhưng chú và dì thật sự đã rất hối hận rồi...!Bọn họ mấy năm nay mỗi ngày đều ra trước sân để ngồi chờ em về...!Thật sự rất thương tâm" Tiêu Hàn Phong cũng không khỏi đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng gia đình của Hàn Du Phiên tan vỡ.
Trong chuyện này người lớn là người có lỗi, đáng lẽ cả hai chị em Hàn Du Phiên và Hàn Du Tuyết phải có một cuộc sống hạnh phúc vậy mà một người mất còn người kia phải bỏ nhà đi biệt tăm biệt tích suốt mười mấy năm trời, thật sự là không đáng.
" Em sẽ không bao giờ tha thứ cho sự ích kỷ của họ, chị ấy đáng lẽ phải được sống vui vẻ và hạnh phúc với tình yêu của mình...!Vậy mà bọn họ,..

bọn họ rất đáng hận..." Trong ánh mắt của Hàn Du Phiên bây giờ chỉ toàn là sự căm hận, móng tay cô ấy đang không ngừng bấu chặt lấy da thịt của mình đến chảy cả máu.
" Chị Du Phiên!! Tay chị đang chảy máu kìa...!Chị Du Phiên chị nghe em nói gì không?" Lâm Tư Ân chạy nhanh đến lay mạnh vào người Hàn Du Phiên.
Cô đứng một bên nghe hai người họ nói chuyện nãy giờ thì cũng đã ít nhiều gì hiểu được những chuyện quá khứ của Hàn Du Phiên.

Bây giờ Lâm Tư Ân cũng hiểu được vì sao mỗi khi nhắc đến gia đình thì Hàn Du Phiên đều trở nên trầm mặc không nói gì.
Lâm Tư Ân cảm thấy người chị kết nghĩa này của mình thật sự rất mạnh mẽ và lợi hại, năm ấy Hàn Du Phiên một thân một mình đi đến đất nước xa xôi không quen biết một ai vậy mà cô ấy vẫn có được những thành công vượt hơn cả mong đợi như vậy, quả thực rất đáng ngưỡng mộ.
" Chị không sao!!" Hàn Du Phiên sau khi nghe được giọng nói đầy sự lo lắng của Lâm Tư Ân thì cô ấy cũng đã bình tĩnh lại được đôi chút.

" Để anh đi tìm hộp sơ cứu , em đợi một chút..." Tiêu Hàn Phong cũng hớt ha hớt hải chạy đi nhưng còn chưa đi được bao bước thì đã bị Hàn Du Phiên lên tiếng ngăn lại.
" Không cần...!Em có đem theo bên mình" Hàn Du Phiên lúc này mới chậm rãi đi đến túi đựng dụng cụ sơ cứu tạm thời của mình và lấy ra vài miếng băng dán.
" Để em giúp chị..." Cô đi đến và giúp Hàn Du Phiên băng bó lại vết thương.
" Cảm ơn em"
" Khoan đã...!Phiên Phiên em cùng với em gái Tư Chính đang làm gì ở phòng của Hạo vậy?" Tiêu Hàn Phong nhíu chặt mày, dùng ánh mắt dò xét để hỏi.

Lúc này anh ta mới nhận ra được sự xuất hiện bất thường của hai người bọn họ.
" Em đến để chữa bệnh" Hàn Du Phiên không thèm để ý đến ánh mắt đầy sự tò mò của Tiêu Hàn Phong.

Sau khi tay đã được băng bó kĩ lưỡng, cô ấy chậm rãi đi đến nơi Triết Hạo đang ngồi để xem xét vết thương giúp anh.
" Em là bác sĩ sao?" Tiêu Hàn Phong trợn mắt kinh ngạc hỏi.
Hàn Du Phiên chỉ gật nhẹ đầu không đáp.

Tiêu Hàn Phong không biết nghề nghiệp thật sự của Hàn Du Phiên cũng đúng, dù sao thì cuộc sống của cô ấy từ trước đến nay đều rất kín tiếng.

Tuy nói Hàn Du Phiên là bác sĩ có tiếng tăm lừng lẫy nhưng cô ấy lại chưa hề để lộ hình ảnh của mình ra bên ngoài báo chí hay giới truyền thông.
" Cho dù em có là bác sĩ thì chân của Hạo cũng không có cách nào để cứu chữa được nữa đâu...!Anh đã từng mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến để chữa trị rồi, nhưng tất cả mọi người đều bó tay..." Tiêu Hàn Phong không khỏi đau lòng lắc đầu, anh ta cũng rất buồn khi thấy sự việc không may này xảy ra với Triết Hạo.

Anh ta thật sự đã dùng rất nhiều cách và mối quan hệ để tìm được bác sĩ giỏi nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của họ.
" Em có thể chữa được!!" Hàn Du Phiên nói một cách chắc nịch và nghiêm túc.

" Em đừng đùa nữa...Phiên Phiên em đừng nên nói những điều không có chắc chắn như vậy!!" Tiêu Hàn Phong có vẻ như không tin vào năng lực của Hàn Du Phiên.

Anh ta nghĩ rằng cô ấy cùng lắm cũng chỉ là một bác sĩ tốt nghiệp tại một trường đại học bình thường và làm việc tại một bệnh viện nhỏ mà thôi.
" Chị ấy có thể!!" Lâm Tư Ân đột nhiên tiến nhanh về phía trước.

Cô dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự ngờ vực của Tiêu Hàn Phong và nói.
" Anh có thể không tin vào tay nghề của em, nhưng người em cần chữa bệnh là anh ta.

Em chỉ cần bệnh nhân của em tin tưởng em thôi" Hàn Du Phiên nói một cách điềm nhiên rồi chỉ tay về phía Triết Hạo đang ngồi.
" Hạo? Quyết định của cậu...?" Tiêu Hàn Phong quay sang nhìn Triết Hạo với ánh mắt ngờ vực, anh ta nói lưng chừng bỏ dở câu hỏi.
" Tôi tin người mà Tư Ân tin tưởng!!" Triết Hạo nói rồi dùng ánh mắt tràn đầy sự sủng nịnh nhìn về phía Lâm Tư Ân đang đứng.
" Nhưng chuyện này..." Lời Tiêu Hàn Phong còn chưa kịp nói ra thì đã bị Triết Hạo lên tiếng ngăn lại.
" Bây giờ chỉ có một mình Hàn Du Phiên là dám chữa trị chi tôi thôi, tôi nghĩ mình cũng nên cho bản thân một cơ hội để thử"
" Thôi được rồi...!Tớ và mọi người sẽ ủng hộ quyết định của cậu" Tiêu Hàn Phong đi đến vỗ nhẹ vào vai của Triết Hạo nói.


Anh ta tin chắc trong chuyện này Triết Hạo tự có suy nghĩ và quyết định cho riêng mình rồi.
"...!Phiên Phiên!! Mong em hãy cố gắng hết sức để giúp cậu ấy có thể đi lại được..." Tiêu Hàn Phong hạ giọng nói, như thể đang cầu xin Hàn Du Phiên.
" Được!! Em sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho anh ta...!Nhưng chi phí em sẽ không lấy rẻ đâu" Hàn Du Phiên nhướn mày nhìn về phía Triết Hạo xong lại đưa mắt sang nhìn về phía Lâm Tư Ân cười cười nói.
Cô ấy vừa nhìn vào Triết Hạo thì liền cảm nhận được địa vị và gia thế của người đàn ông này không hề tầm thường một chút nào.

Với cả nếu như anh ta không có tiền thì đứa em gái Lâm Tư Ân này của cô ấy cũng đã giàu nứt vách luôn rồi.
" Yên tâm...!Cô muốn bao nhiêu tôi cũng có!! Chỉ cần cô có thể chữa lành đôi chân què này cho tôi " Từ trước đến nay vấn đề tiền bạc đối với anh chỉ toàn là những chuyện cỏn con.

Cô ta muốn bao nhiêu thì liền cho cô ta, thứ anh cần hiện tại đó chính là đôi chân này của mình có thể đi đứng lại bình thường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi