LỘ NAM HƯỚNG BẮC I

Cuộc sống trung học của Lộ Nam diễn ra không suôn sẽ chút nào.

Từ trước đến nay luôn được Thành Hướng Bắc chăm sóc cho nên có nhiều chuyện cậu không biết xử lý thế nào.

Chỉ có một cái thủ tục đăng ký lúc khai giảng mà cậu phải chạy lên chạy xuống ba lần mới xong. Lúc kéo hành lý đến phòng ký túc báo danh, người khác nhanh chóng xử lý xong xuôi giường chiếu, mà cậu đến quá giờ cơm trưa vẫn chưa biết sửa lại cái giường méo mó của mình thế nào, cho nên đành bỏ qua bữa trưa, chỉ có thể mua bánh mỳ ăn cho xong chuyện.

Đang buồn bực thì có người tìm đến, Lộ Nam ngẩng đầu lên, thì ra là Chu Phác.

Người thân ơi! Lộ Nam kích động trừng mắt nhìn Chu Phác, tư thế như muốn nhào đến ngay. Chu Phác sợ hãi lùi về sau, nếu lão đại biết hắn được Lộ Nam ôm thì nhất định sẽ giết hắn!

“Bao Tự!” Lộ Nam lớn tiếng hỏi: “Cậu cũng thi vào trường này à? Sao không nghe cậu nói qua?”

Phòng ký túc lập tức vang lên tiếng cười, Chu Phác hắc tuyến trừng mắt nhìn Lộ Nam, nhỏ giọng nói: “Đừng có gọi biệt danh của tớ nữa!” Sau đó dùng âm lượng bình thường nói: “Tôi lấy giấy thông báo xong đã nói với cậu rồi mà, ai biết Đại Tiên cậu nghĩ gì chứ? Chắc quên mất rồi.”

Lộ Nam cười gượng, lúc mới nhận được giấy thông báo, bản thân đang hết sức khó chịu, cũng chẳng chú ý người ta đang nói gì với mình.

“Cậu thu xếp đồ đạc xong chưa?” Chu Phác nhìn giường Lộ Nam một chút rồi giúp cậu chỉnh lại giường, sửa góc chăn: “Ăn cơm chưa?”

Lộ Nam nhấc túi bánh mì trong tay lên: “Đây, đang ăn này.”

Chu Phác trợn trắng mắt nhìn trời, Lộ Đại Tiên ơi Lộ Đại Tiên, để Thành lão đại hầu hạ cậu thì không chịu, còn tự mình chạy đến nơi này chịu khổ. Đêm đó Chu Phác sốt ruột báo cáo với Thành Hướng Bắc: “Lộ Đại Tiên miễn cưỡng hoàn thành nội vụ, không ăn cơm, chỉ ăn bánh mỳ.” Chưa đầy hai phút, Thành Hướng Bắc đáp lại: “Cậu không mua đồ ăn cho cậu ấy sao?”

Chu Phác phiền muộn, trong lòng tự nhỉ tôi có phải là cậu đâu.

Thành Hướng Bắc trừng mắt thở dài nhìn tin nhắn Chu Phác gửi.

Người trong phòng đã ngủ hết chỉ còn mình hắn không ngủ được.

Vốn dĩ lúc biết Chu Phác thi đậu tỉnh trung hắn rất vui mừng cho người anh em, tuy nhiên chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình lắm, cho đến khi Lộ Nam náo loạn muốn sống độc lập hắn mới nghĩ đến phải sắp xếp một tai mắt mới được. Chờ tâm trạng ổn định hơn, hắn lập tức đến tìm Chu Phác, cái gì cũng không nói chỉ mua cho tên này một chiếc điện thoại di động.

“Người anh em, tôi van cậu đó!”

Chu Phác nhận chiếc điện thoại, gật đầu đồng ý. “Lão đại, cậu yên tâm đi, từ bây giờ mọi cử động của Lộ Đại Tiên tôi đều báo cáo cho ngài hết!”

“Tôi vẫn không yên lòng.”  Thành Hướng Bắc cau mày nói.

Lão đại, cậu muốn gì nữa? Chẳng lẽ muốn tôi đối xử với Lộ Đại Tiên như cậu sao? Tôi có phải cậu đâu! Không thể vừa kiên trì nhẫn nại lại vừa cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa tôi và Lộ Đại Tiên là bạn bè mà”

“Cậu dám làm vậy, tôi diệt cậu!”

“Không không, tiểu nhân không có can đảm như vậy đâu, hơn nữa…” Chu Phác nhỏ giọng lầm bầm, tôi không thích con trai đâu!

Thành Hướng Bắc đổi mình, nở nụ cười, Bao Tự mà thích con trai, mình phải phế hắn trước, còn dám nhờ hắn đi làm tai mắt sao.

Lớp Lộ Nam và Chu Phác nằm cạnh nhau.

Lộ Nam nửa tỉnh nửa mê đi theo đám đông vào phòng học. Chu Phác thấy cậu đi đúng phòng học cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trong lớp có không ít người nhưng không có cảm giác như ở sơ trung, Lộ Nam tò mò nhìn trái nhìn phải, có người muốn cùng cậu nói chuyện cậu cũng cố gắng lắng nghe. Chỉ có điều bệnh thất thần ở cậu vẫn không thể thay đổi được, luôn luôn nhầm nửa số tên trong lớp. Mọi người đều  không biết làm sao với vị bạn học cùng lớp này.

Ngoài khi đi học ông nói gà bà nói vịt, mua đồ ăn chỉ toàn những món nguội lạnh không ai sờ đến thì coi như ban ngày Lộ Nam vẫn trải qua bình an. Nhưng mà đêm đến mới thành vấn đề, quá khứ đều là Thành Hướng Bắc chuẩn bị nước nóng, kem đánh răng,…cho cậu, hơn nữa sau giờ tự học buổi tối cậu mới đến nhà tắm, khi đó ít người, Lộ Nam cũng có thể thoải mái giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, tắm rửa xong chỉ cần đi chân trần đến giường lăn một vòng là được, chuyện còn lại đã được Lão Hổ phụ trách mà!

Thế mà Lộ Nam lại canh lúc đông người nhất đi rửa mặt, ai nấy chen chúc nhau suýt chút nữa đẩy cậu ra ngoài phòng tắm. Cậu cũng không tiếp tục chen lấn, cũng không nhờ người khác nhường, ngây người đứng một góc cho đến khi bạn cùng phòng phát hiện ra cậu, nhìn xem có khoảng trống nào không đẩy cậu vào.

Rửa mặt, đánh răng xong, chân vừa chạm vào nước lạnh, mặt Lộ Nam tối sầm lại. Thì ra cuộc sống của cậu được Thành Hướng Bắc giúp đỡ nhiều như vậy, cậu miễn cưỡng dùng nước lạnh rửa chân, ngồi xếp bằng trên giường trầm tư. Có bạn cùng phòng đi đếnm vỗ cậu một cái: “Này! Lộ Nam!Sắp tắt đèn rồi,  nhanh chóng thu dọn đồ dùng của cậu đi!”

Lộ Nam lập tức tỉnh người, nhanh chóng bò xuống thu dọn đồ dùng sạch sẽ, chờ cậu tay chân luống cuống đi đổ nước bẩn ở nhà vệ sinh về thì đèn đã tắt mất rồi. Đèn vừa tắt, mắt chưa thích ứng được, thất tha thiết thiểu đi về thì đụng phải chiếc ghế để trong phòng, Lộ Nam kêu A! một cái rồi ngã lăn quay ra đất.

Bạn cùng phòng đang đùa nhau, nghe được tiếng kêu của cậu lập tức kêu lên sợ hãi, có người vội bật đèn pin chiếu vào. Lộ Nam bị ngã ở giữa phòng, tay bị rách da, đầu gối bị va đập thâm tím một mảng to. Có người nhảy trên giường xuống đỡ cậu dậy, mấy người giường trên  cười ầm lên: “Lộ Nam, cậu thật là tài năng! Một khuông đất nhỏ cũng có thể ngã bi thảm như vậy.”

Lộ Nam đứng lên, nhấc cái ghế lên, lặng lẽ để nó lại phòng tắm. Vừa động đậy chỗ đầu gối lại đau, cậu khập khiếng đi lại. Vừa đến phòng tắm, vặn vòi nước rửa tay, nước lạnh lướt qua lòng bàn tay, cậu chỉ cảm thấy dòng nước này rất lạnh, lạnh từ lòng bàn tay chạy lên trên, chạy đến con tim đau nhói, viền mắt đỏ ửng lên.

Mặc dù chua xót nhưng Lộ Nam tự nhủ  phải cố gắng lên, phải kiên cường, không được khóc, tuyệt đối không được khóc. Ấy vậy mà mắt ngày càng ẩm, Lộ Nam giơ bàn tay ướt đẫm lên che kín mắt mình.

Tuy rằng chân bị đụng thâm tím nhưng tiết thể dục buổi sáng vẫn phải chạy.

Lộ Nam đuổi theo hàng ngũ đang chạy rất nhanh, chỗ đầu gối bị sưng đỏ hành hạ cậu khổ sở không thôi, nhưng dựa vào tính khí không chịu thua của mình, cậu vẫn rắng kiên trì. Chạy một vòng quanh bãi tập, cậu mơ hồ đến suýt ngã xuống đất.

Chu Phác vẫn đảm nhiệm chức vụ ủy viên thể dục, hắn mang theo đội ngũ của mình chạy sát lớp Lộ Nam. Hắn vừa dẫn đội, vừa tìm kiếm cậu, mắt thấy bước chân lảo đảo của đối phương, hắn bắt đầu thở dào, Lộ Đại Tiên không có thiên phú vận động, trước kia chạy đều do hắn và lão đại giúp đỡ, bây giờ ăn phải quả đắng rồi?

Hắn vừa hô to khẩu hiệu, vừa thở dài, ngay cả tiếng hô khẩu hiệu tiếp theo cũng mất hết sức. Có người đứng bên cạnh trêu đùa: “Này! Chưa ăn cơm à!”

Chu Phác trừng mắt, cười mắng: “Có thể không ăn được à!”

Hàng ngũ giải tán, hắn chạy vội đến ngồi bên cạnh Lộ Nam đang nằm bệt dưới đất: “Đại Tiên, chạy một chút mà cậu cũng không chịu được à?”

Lộ Nam thở phì phò, xắn ống quần lên.

Chu Phác thấy mảnh da thâm tím to tướng như vậy, hít một ngụm khí: “Sao lại vậy?”

“Ngã!” Lộ đang đang muốn kéo ống quần xuống, Chu Phác đã nhanh tay cản lại, hắn lấy điện thoại di động ra chụp tách tách hai tấm.

“Cậu làm gì vậy?” Lộ Nam khó hiểu hỏi.

Chu Phác cười gượng: “Lưu lại làm kỉ niệm, he he.”

Lộ Nam lắc đầu, nói: “Bao Tự, cậu điên rồi à.” Cậu nói xong bèn đứng lên, chân cao chân thấp muốn rời đi.

Chu Phác ngăn cậu lại, nói: “Cùng nhau ăn sáng đi?”

“Không cần. ” Lộ Nam khẽ cắn môi, nở một nụ cười: “Tôi phải học cách hòa nhập với sinh hoạt tập thể.”

Chu Phác ngẩn người nhìn cậu khập khiễng rời đi, lưỡng lự có nên gửi hình ảnh ra ngoài.

Quả nhiên Thành Hướng Bắc xù lông!

Chu Phác vừa gửi ảnh xong, đó là một bức ảnh chụp một mảng da thâm tím thật lớn khiến Thành Hướng Bắc suýt chút nữa thở không nổi.

Cậu chăm sóc người ta như vậy à? Rống giận!

Chu Phác oan uổng: “Lão đại! Vết thương đó là do ban đêm tối lửa tắt đèn cậu ấy tự mình ngã! Lẽ nào tôi phải chăm sóc đến tận giường!”

Thành Hướng Bắc câm nín, vội vàng phái người đi mua thuốc mỡ tan huyết tốt nhất chuyển vào trong. Thuốc mỡ mới đưa đến được một lúc, Chu Phác đã nhận được ba tin nhắn hỏi Lộ Nam đã thoa thuốc chưa?

Chu Phác hờn tủi, nước mắt đầm đìa, lão đại ơi lão đại, việc này ít nhất cũng phải học xong về đến phòng mới làm được chứ?

Trưa đó, Thành Hướng Bắc ngồi trong căn tin mà không yên, đang không nuốt nổi cơm thì gặp chu mục với lâm thông. Chu Lâm đã lên năm ba, học tập đang căng thẳng, chu mục một khay đồ ăn lớn đễn chỗ Thành Hướng Bắc.

Anh ta ngồi đối diện hắn, cười hì hì nói: “Anh em, sao ngẩn người vậy?”

“*** mẹ mày, ông đây cũng đang suy nghĩ đây! Suy nghĩ được không?” Thành Hướng Bắc nghiêng người nhìn hắn, cố gắng không muốn chứng kiến đôi cẩu nam nam tim hồng phấp phới, nhìn người ta hạnh phúc chẳng phải đang khiến mình thêm ấm ức à.

“Cắt! Lại là Đại Tiên à?” Chu mục biết chuyện Lộ Nam thi tỉnh trung, là do Chu Phác nói, anh ta cười trộm nói: “Vịt chết đến miệng rồi còn bay đi, khó trách chú mày phiền muộn.”

“Mẹ nó, im mồm cho ông đây! Còn dong dài nữa đá anh đến góc tường bây giờ!” Thành Hướng Bắc cả giận nói.

Chu mục sợ hãi vô cùng ôm lâm thông, nhe răng với Thành Hướng Bắc: “Mày dám!”

“Anh xem tôi có dám hay không?”

Hai người đối chọi như trâu giữa rừng, lâm thâng thoát khỏi cánh tay chu mục, lặng lẽ tìm một chỗ ngồi đâu đó, làm bộ mình không biết đến hai tên ấu trĩ này.

Lộ Nam ở trong trường hết sức khó khăn, nghênh đón lễ hội đón tân sinh.

Lễ hội đón tân sinh vẫn theo kiểu cũ, hiệu trưởng phát biểu, thầy chủ nhiệm phát biểu, đại diên Tân sinh lên phát biểu, cuối cùng chủ tịch Hội học sinh lên tiếng. Lộ Nam ngủ hết ba phần tư thời gian, cho đến khi chủ tịch Hội học sinh lên đài phát biểu cậu mới hơi tỉnh ra chút, đơn giản vì âm thanh ồn áo xung quanh!

“O! Đẹp trai quá!”

“Cậu thấy bước đi tao nhã của hắn không!”

“Đẹp trai như ngôi sao luôn!” Âm thanh líu ríu vẫn không ngừng truyền đến, Lộ Nam mơ màng mở mắt ra, đưa mắt lên nhìn thì chỉ thân một bóng người mơ hồ đúng trên đài, dùng âm thanh trầm ổn của mình giới thiệu: “Mọi người khỏe! Tôi là chủ tịch Hội học sinh mới, Long Cửu Mạch.”

“Cửu muội? Cái gì cửu muội? ” Lộ Nam gãi gãi đầu, không giải thích được vấn đề này.

Từ khi người trên bục nói chuyện, bên dưới đã trở nên yên tĩnh, cho nên lời nói bộc phát của Lộ Nam vang truyền thật xa, người xung quanh lập tức cười: “Cửu muội? Phụt ha ha ha…”

Thấy người này cười, người khác lại tò mò vì sao hắn cười, một truyền mười, mười truyền một trăm, một lát sau danh tiếng “Long Cửu Muội” bắt đầu lan truyền.

Tiếng cười dưới sân khấu ngày càng lớn, người phía trên cũng cảm nhận được rục rịch phía dưới, ngữ khí nhỏ dần, đôi mắt nhỏ dài của hắn lướt xuống phía dưới, tiêu điểm dần dần tập trung lên Lộ Nam là trung tâm động đất.

Lộ Nam không quan tâm người xung quanh cười cái gì, nói xong một câu, lại tiếp tục mơ mơ màng màng đi gặp Chu Công (ngủ).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi