LỘ QUÁ VI QUAN

Edit: Ney

Tốn kiệt sức nguyên một tuần, đợi đến khi Cố Băng có thể tỉnh táo đại khái nói chuyện với Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt, thì hai người đã sắp thành nửa người nửa ngợm.

“Má nó, lúc trước là không ra khỏi cửa được, bây giờ là không dám ra khỏi cửa.” Nhâm Kiệt nhìn bản mặt mình trong gương, hồi lâu chẳng biết nên khóc hay cười nữa, bộ dạng như này đâu còn tí ti dáng vẻ quản lý PR thượng thặng nào?

Tôn Xuyên dựa vào cạnh cửa liếc nhìn anh, thoáng cười hơi chút bất lực: “Tắm đi rồi xíu nữa ra ngoài ăn chút gì đó đi, tôi thấy tình trạng của Tiểu Băng đã khá hơn tý chút rồi.”

Như đã nói trước thì một tuần coi như một đợt trị liệu nhỏ, trình độ thảm thiết ở mấy ngày đầu đến bây giờ đã có chút chuyển biến tốt, ít nhất y với Nhâm Kiệt không phải canh chừng sẵn sàng đón địch 24/24 giờ nữa.

Mấy ngày nay điều khiến Tôn Xuyên bất ngờ nhất chính là, hóa ra tính cách Nhâm Kiệt cũng nóng nảy phết.

Bất kể là tiếp xúc ban đầu hay giao du về sau, trong mắt Tôn Xuyên dường như đối phương vẫn luôn là kiểu tao nhã với phong độ nhẹ nhàng đó. Lúc đột nhiên nghe thấy Nhâm Kiệt chửi người, thật sự chợt hơi ngớ người.

Sau đó cũng đã thành quen.

Lúc trước Nhâm Kiệt hỏi y có phải có cảm giác mộng tưởng tan vỡ hay không, y nín cười đáp một câu vẫn khá ổn.

Nói thật mấy ngày nay nếu không phải có Nhâm Kiệt vẫn luôn làm bạn, Tôn Xuyên cũng nghi không biết rốt cuộc mình có tiếp tục gánh gồng được hay không.

Không chỉ là mệt nhọc về thân thể, mà về tâm lý chính ra càng nhiều hơn.

Khi Cố Băng lên cơn thèm thuốc, lời nói ra cay nghiệt đến mức khiến bất luận người bình thường nào cũng không có cách nhịn được.

Nếu không phải Nhâm Kiệt vốn hiểu rõ quan hệ của hai người, ước chừng cũng chẳng thể ở nổi suốt đây được.

Đây có lẽ cũng là chỗ khá là săn sóc tinh tế của Nhâm Kiệt, anh vẫn luôn chọn không hề phản ứng lại những lời nói đó. Dường như dành toàn bộ chú tâm vào chuyện cùng y giúp Cố Băng cai nghiện.

Không hỏi, không đề cập, không đáp.

Tôn Xuyên ban đầu còn có thể khích lệ đôi câu, cuối cùng cũng đã từ bỏ.

Tất cả mọi người ở đây chẳng qua xói mòn thời gian, mòn hao tinh lực, tiêu hao nghiện ngập trên người Cố Băng, cũng tiêu hao sức chịu đựng của lẫn nhau.

Xem ai thua cuộc trước, hoặc giả, mọi người cùng nhau dắt tay xuống địa ngục thôi.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Cố Băng bảo Nhâm Kiệt cởi dây trói cho cậu ta.

“Em chỉ muốn tắm thôi…” Tiếng nói của cậu ta rất khàn, đã cách biệt quá xa với trong ấn tượng lúc trước của Nhâm Kiệt. Cân nhắc sơ một chút, Nhâm Kiệt cuối cùng vẫn đi sang cởi dây thừng cho cậu ta.

Tôn Xuyên đang ngủ ở phòng khách, nhiều ngày như vậy tới nay, đây là lần duy nhất y chân chính nhắm mắt lại ngủ. Dáng vẻ như thế cũng chẳng khác gì bất tỉnh.

Cố Băng đỡ cạnh cửa chật vật lết từng tý một về phía nhà tắm, Nhâm Kiệt trông không chịu được đỡ cậu ta một cái, nhưng cậu ta lại mau chóng thoáng rụt về đằng sau. Mấy ngày nay, tiếp xúc tứ chi mọi người với nhau thực sự quá nhiều, hơn nữa cũng không phải thứ gì đáng để nhớ lại. Mỗi một người đều có một loại phản ứng bản năng mang tính linh hoạt. Đặc biệt là Cố Băng đó giờ luôn ở vào phía bị áp chế.

Nhâm Kiệt nhìn bộ dáng của cậu ta, sâu trong mắt có chút thương xót, anh lui về sau một bước: “Cậu đừng sợ.”

Kỳ thực giọng của anh cũng chẳng êm tai được đến đâu cả. Nếu như là người quen của anh, lúc này tìm anh đại khái sẽ bị dọa thót tim.

Cố Băng đến cửa nhà tắm quay đầu liếc nhìn Nhâm Kiệt, dừng lâu thật lâu, rốt cục nói ra một câu: “Nhâm Kiệt, có phải anh thích Tôn Xuyên không?”

Nhâm Kiệt nhìn Cố Băng, không trả lời ngay. Anh tìm bao thuốc lá trong túi đựng, rút một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó hơi híp mắt lại: “Sao thế, bây giờ bắt đầu sợ mất cậu ấy à?”

Thế trước kia đã làm gì?

Con người đều là vậy, ban đầu lúc nắm trong tay thì cứ chẳng thấy tốt bao nhiêu, phải đợi đến khi tất cả đã không cách nào cứu vãn, thì quay đầu lại đổ tội hết thảy sai lầm lên người ngoài.

Cố Băng thu hạ tầm mắt: “Em vẫn luôn rất sợt…”

Cái tay nắm lấy khung cửa bắt đầu dần dần dùng sức, tiếng cậu ta run đến chính bản thân cũng không dám tin tưởng: “Với anh ấy mà nói, em chính là một đứa nhóc chưa có lớn, em biết có rất nhiều chỗ anh ấy không ưa được, em cũng càng chẳng có năng lực gì, tính ra với Tôn Xuyên, kỳ thật em vẫn luôn chỉ là một gánh nặng.”

“Ngay từ lúc đầu nhìn thấy anh, em đã biết ngay anh là một sự tồn tại rất đặc biệt… Em…” Cố Băng nói được nửa câu, Nhâm Kiệt rốt cuộc có hơi không chịu được, anh phất phất tay cắt lời đối phương.

“Cố Băng, ban đầu tôi chẳng qua chỉ cảm thấy cậu tuổi nhỏ không hiểu chuyện thôi, thế nhưng trải qua nhiều như vậy, dù thế nào cậu cũng nên học được làm người trưởng thành như thế nào chứ, đang đi học không phải lý do cho cậu giả ngu và mượn cớ, những lời cậu vừa nói chính thân cậu tin được mấy câu?”

Anh có thể hiểu được đối phương ở thời điểm này, bởi vì quá mức yếu đuối mà nói không lựa lời. Thế nhưng tìm cái cớ dẩm hơi kiểu này để quy kết vấn đề giữa cậu ta và Tôn Xuyên lên người một người qua đường như anh này, không khỏi có chút quá o ép.

“Bất kể tôi có thái độ và cái nhìn gì với Tôn Xuyên, vấn đề giữa cậu với cậu ấy rốt cuộc làm sao phát triển đến cái nước này thì tôi tin cậu rất rõ ràng. Vốn dĩ Tôn Xuyên có thể chẳng cần quan tâm kiêng dè gì trực tiếp đưa cậu đến trại cai nghiện, thậm chí trực tiếp liên hệ cha mẹ với trường học của cậu, Tôn Xuyên không làm như thế, cũng là bởi cậu ấy quan tâm đến tương lai của cậu, không muốn cậu hỏng cả đời chỉ vì nhất thời hồ đồ. Nhưng mà này Cố Băng, cậu không thể chỗ nào cũng phải khiến người khác suy nghĩ thay cậu, mà chính mình lại không hiểu cách đối mặt vấn đề.” Hút một hơi thuốc, ánh mắt Nhâm Kiệt nghiêm túc nhìn Cố Băng trước mặt: “Trốn tránh là biện pháp ngu xuẩn nhất, coi như cậu đặt mình vào một lập trường tự ti lẫn tự thương thân, thì cũng phải xem những người khác có tình nguyện tiếp nhận cậu định ra như vậy hay không đã.”

“Trước đây tôi chỉ coi Tôn Xuyên là bạn bè thôi, thế nhưng, bởi vì lời nói này của cậu, ngược lại tôi bắt đầu thật sự cân nhắc…” Cúi người xuống tới gần cậu trai với sắc mặt tái nhợt bên cạnh cửa nhà tắm, loại không khí thành thục điềm tĩnh quanh người Nhâm Kiệt này làm cho đối phương có một loại cảm giác nguy hiểm và áp lực rất mãnh liệt.

Anh cười cười: “Cố Băng, giấc mộng cổ tích, nên tỉnh rồi.”

Không có ai sẽ chịu trách nhiệm cho sự hoang đường với tự sa đọa của cậu ta. Cục diện chính mình bồi đắp, vốn dĩ nên tự gánh chịu. Trong thế giới của người trưởng thành vĩnh viễn không thiếu kẻ thất bại, mà những kẻ đổ tội hết thảy vấn đề của bản thân lên người người khác, đã định sẵn không có khả năng thỏa ước muốn của mình.

Cố Băng coi thanh xuân như vốn liếng để phung phí, lại không hiểu cõi đời này chẳng có ai là cần phải cùng cậu ta đi phung phí cả.

Anh lạnh lùng nhìn đối phương trắng bệch cả mặt đóng cửa phòng tắm, tiếng nước vang lên, đại khái còn kèm cả rên rỉ nghẹn ngào, nhưng anh lại chẳng thể nào đồng tình gì cho cam.

Cậu trai này nên mừng người mình gặp được là Tôn Xuyên. Đổi thành một ai khác, có lẽ lúc này, cuộc đời của cậu ta đã chạy xuống địa ngục rồi.

Tầm mắt chuyển tới phòng khách, nhìn người đàn ông ngủ say như bất tỉnh nhân sự trên ghế sa lông, Nhâm Kiệt yên lặng hút thuốc, nghĩ đến lời vừa nãy nói với Cố Băng, cảm xúc nơi đáy mắt không khỏi chìm sâu.

Anh chưa bao giờ là người bồng bột nhất thời.

Nói nếu nói ra khỏi miệng, có một số việc, dù sao cũng nên cẩn thận suy xét một chút.

Anh cười cười: “Cố Băng, giấc mộng cổ tích, nên tỉnh rồi.”

Nghe có giống phản diện không cơ chứ =:))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi