LỠ RỒI YÊU LUÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn bảy giờ tối, Quý Mộ Sơn mang chăn mền sạch sẽ tới, Quý Triều Chu đi ra ngoài lấy.

“Triều Chu.” Quý Mộ Sơn lấy ra mấy cái túi từ trong xe và gọi con trai: “Đây là quần áo và giày dép mà con đã mua ở trung tâm thương mại ngày hôm đó.”

Ông nhân cơ hội này để cùng con trai đi vào biệt thự.

“Tôi tiễn ông ra ngoài.” Sau khi cất đồ vào phòng ngủ, Quý Triều Chu nói với người đàn ông đang đứng trong phòng khách.

Quý Mộ Sơn không giấu được sự kích động trong lòng khi nghe những lời đó, trên khuôn mặt xưa giờ luôn nghiêm nghị có thêm nụ cười: “Được.”

Hai người cùng nhau bước ra khỏi biệt thự, Quý Triều Chu vẫn im lặng nhưng Quý Mộ Sơn hiếm khi lại nói nhiều: “Sân trước dọn dẹp xong có thể trồng một số loài hoa con thích, nhưng bên ngoài tối quá, con nhớ lắp thêm đèn nhé.”

Đường đến sân không dài, chẳng mấy chốc đã đi ra ngoài, Quý Mộ Sơn cũng chẳng có cơ hội để nói thêm vài câu.

Quý Triều Chu mở miệng: “Ông nên về đi.”

“Được, được, bố về trước.” Quý Mộ Sơn muốn giơ tay vỗ về cậu con trai đã cao hơn cả mình, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về một cách lúng túng, “Triều Chu, con nhớ nói cho bố biết nếu có cần gì nhé.”

Quý Triều Chu không đáp, lẳng lặng nhìn Quý Mộ Sơn lên xe rời đi.

Khi đèn hậu của chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, hai ngọn đèn mờ bên đường cũng không thể chiếu sáng được sân trước. Quý Triều Chu đứng ở cửa biệt thự,, hàng mi dài khẽ rủ, gần như chìm trong bóng tối.

Một lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn sang nhà bên, đèn trên tầng hai đang bật sáng, cánh cửa trượt ở ban công chưa đóng. Khi gió thổi qua, rèm cửa bay phấp phới.

Sau khi Quý Triều Chu đến biệt thự vào buổi chiều, anh vẫn chưa nghe thấy động tĩnh của nhà bên cạnh. Bóng dáng quen thuộc đến khó hiểu mà bản thân nhìn thấy vào buổi chiều bỗng hiện lên trước mắt, anh chợt đoán ra hàng xóm là ai. 

Quý Triều Chu đứng trước cổng biệt thự một lúc, cuối cùng bấm vào cái tên đã bị sửa lại ghi chú, cụp mắt rồi gửi một tin nhắn: [Cô đang ở nhà bên?]

Tin nhắn vừa được gửi đi, trên tầng hai sát vách đột nhiên có tiếng động lớn, nghe như tiếng ghế đổ.

Anh khẽ cau mày, không ngờ phản ứng của đối phương lại lớn đến vậy, cúi đầu nhìn giao diện Wechat, bên kia đã trong trạng thái đang nhập văn bản được một lúc nhưng vẫn chưa có tin nhắn nào được gửi tới.

Để bắt được điện thoại, Trình Lưu vừa làm đổ ghế, giờ cô đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.

Làm sao anh ấy biết được mình đang ở ngay sát vách?

Trình Lưu nhớ rằng bản thân đã đậu xe trong gara, anh ấy hẳn là không nhìn thấy mới phải.

Hay là Lý Đông nói gì?

Đúng là cô đang chột dạ. Ngày hôm qua hai bên đều có hiểu lầm nhận lầm, chuyện vệ sĩ và bạn trai này coi như cho qua nhưng hiện giờ cô đã chạy theo tới đây làm hàng xóm.

Dù nhìn nhận ở góc độ nào cũng thấy là trong lòng có ý đồ xấu!

Trình Lưu cầm điện thoại, muốn thuận theo lời Quý Triều Chu rồi hỏi nhà bên gì cơ, giả vờ như không biết anh đang ở ngay bên cạnh nhưng vừa định gửi đi thì nghĩ thế nào cô lại xóa câu này trong khung chat.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, vén rèm bước ra ngoài. Ở tầng dưới, Quý Triều Chu như nhận ra điều gì đó, ngước mắt nhìn lên ban công tầng hai nhà bên.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

Quý Triều Chu đứng trước cánh cửa tầng một bên trái, gần như hòa vào bóng tối trong khi Trình Lưu người đang đứng trên ban công tầng hai bên phải, ngọn đèn trần phía sau phủ lên cô một lớp ánh sáng chói mắt. Họ giống như đứng trên hai mặt đối lập hoàn toàn, có sự phân biệt rõ ràng, không liên quan đến nhau chút nào.

Cho đến khi Trình Lưu tiến lên một bước, giơ tay quơ quơ về phía Quý Triều Chu đang ở dưới lầu: “Chào buổi tối.”

Vào lúc đó, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối bắt đầu xáo trộn. Ánh sáng từ tầng hai bên phải lan dần sang tầng một bên trái.

Quý Triều Chu vô thức nhìn đi chỗ khác, cô ấy dường như có thể cười mọi lúc mọi nơi.

Về phần Trình Lưu bề ngoài trấn định chào hỏi trên ban công, thực chất trong lòng run muốn xỉu. Trước đây cô cho rằng bạn trai mình đẹp trai thế này thế kia, muốn sờ tay anh nè, muốn hôn anh nè, thậm chí cả kế hoạch tổ chức đám cưới cũng đã nghĩ xong rồi!

Chẹp, mình thậm chí còn mời trước vài người chứng hôn cơ mà.

Bây giờ cô phát hiện ra “bạn trai” không phải của mình, mọi thứ tan biến như bong bóng xà phòng, Trình Lưu hồi tưởng những ngày qua, chỉ có thể mừng vì mình mới nghĩ chứ chưa có hành động gì.

Ngộ nhỡ hôn thật…… chắc là sẽ bị ăn đập nhỉ?

Cô vô thức sờ lên mặt, thật ra da mình khá dày nên có thể chịu được vài cái.

“Tôi nghe Lý Đông nói có người mua biệt thự bên cạnh, thì ra là anh?” Trình Lưu giả bộ tình cờ, nắm bắt giọng điệu cảm thán một cách chuẩn xác: “Trùng hợp ghê ấy.”     

“Trình Lưu.” Quý Triều Chu lại nhìn người trên ban công nhà bên, sự cố mấy ngày trước quá khoa trương và thiếu hợp lý. Hôm nay hai người lại tình cờ trở thành hàng xóm của nhau, như thể chẳng có gì sai cả.

Nghe thấy Quý Triều Chu gọi tên mình, Trình Lưu quả thực đê mê đến điên đảo thần hồn. Cô còn ngờ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim mình nhất định sẽ nổ tung.

“Số tiền tiêu tốn mấy ngày nay, tôi sẽ trả lại cho cô.” Quý Triều Chu lặp lại nội dung trong tin nhắn Wechat đã gửi.

Anh biết mình đã trả lời cuộc gọi của Trình Lưu vào tối qua, nhưng anh không thể nhớ cô đã nói gì trước đó.

“Không cần.” Trình Lưu đáp một cách phóng khoáng, “Tôi và Quý tổng có quen biết, cũng coi như bạn bè với nhau. Anh là con của ông ấy, những thứ kia cứ coi như quà tôi tặng anh.”(Lynn: cháu Triều Chu chào cô Trình Lưu bạn bố đi kìa  )

Nói xong, Trình Lưu mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Mình và Quý tổng là bạn bè, Quý Triều Chu lại là con trai của Quý tổng, vậy hai người họ sẽ……. chênh lệch về vai vế!

Không được, tuyệt đối không được!

Cả đời này Quý tổng không thể là bạn của mình được!

Cô lập tức đổi giọng: “Anh muốn trả lại tiền cũng được, trả tiền trực tiếp giúp tôi đi.”

“Cái gì?” Quý Triều Chu không hiểu lời cô nói.

Trình Lưu quay người đi thẳng vào trong. Một phút sau, cô xuất hiện trước mặt Quý Triều Chu: “Hôm nay chuyển đến quá vội, không mang theo nhiều đồ dùng thiết yếu hàng ngày.”

Gì mà không mang theo nhiều đồ dùng thiết yếu hàng ngày, Trình Lưu thậm chí không có cả chăn mền. Ban đầu cô nào có ý định ở lại đây hôm nay.

“Đi thôi, chúng ta đi siêu thị.” Trình Lưu nắm lấy cánh tay Quý Triều Chu, kéo anh ra khỏi bóng tối, cả hai cùng bước xuống đường.

Cảnh tượng này giống như ở sân bay ngày hôm đó, cô cũng không nói một lời kéo anh rời đi. Ngọn đèn đường màu vàng ấm áp bên cạnh phản chiếu hai bóng người.

Đi được một đoạn thì Quý Triều Chu rốt cuộc cũng có phản ứng, anh rút cánh tay mình ra nhưng chỉ chậm lại bước chân chứ không dừng, cuối cùng vẫn đi theo phía sau Trình Lưu.

Gần đó có một siêu thị lớn, hai người đi bộ tầm mười phút thì đến nơi.

Họ đều có nhu cầu mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày, lại không quen biết nên mỗi người đẩy một xe hàng. Cả hai cùng nhau đi đến khu đời sống.

Quý Triều Chu có yêu cầu cực kỳ cao với những thứ có mùi hương, chẳng hạn như hương tắm gội…… anh còn chưa kịp chọn được thứ nào thì Trình Lưu bên cạnh đã nhanh chóng chọn xong tất tần tật mọi thứ. Bàn chải đánh răng, cốc, khăn tắm, dép đi trong nhà…… tất cả mọi thứ đều có đôi có cặp.

Anh thậm chí còn thấy cô lấy một cặp hình dán Song Hỷ (囍) đỏ chót không biết ở đâu ra bỏ vào xe hàng.

Cô ấy mua ngôi biệt thự đó làm phòng tân hôn? Quả nhiên vẫn là một sự trùng hợp, họ chỉ tình cờ đụng nhau.

Rõ ràng Trình Lưu đã đến tình trạng kết hôn mà còn không nhận ra bạn trai mình, bạn trai của cô ấy cũng đang qua lại với những người phụ nữ khác.

Quý Triều Chu không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa họ, anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu lựa chọn những thứ mình cần.

Trình Lưu đẩy xe hàng, lần đầu tiên thấy khu đời sống thật thú vị, vui vẻ giống như được trở về quê hương. Mỗi món đồ đôi đều như đang vẫy gọi cô.

Vì vậy chỉ cần là một cặp thì Trình Lưu sẽ mua chúng!

“Tôi muốn đôi kia.” Trình Lưu nói với nhân viên bán hàng của siêu thị đang đứng bên cạnh.

Nhân viên bán hàng nhìn hai bù nhìn rơm được cắm trên hàng hóa, quay đầu lại quan sát Trình Lưu từ trên xuống dưới: “Quý khách muốn thứ này để làm gì? Hai cái này không bán được!”

Cô ra giá: “Bao nhiêu tiền cũng được.”

Nhân viên bán hàng trả lời hết sức lãnh khốc vô tình: “Bao nhiêu tiền cũng không bán!”

Trình Lưu đành bỏ đi trong thất vọng.

* * * * *

Nửa giờ sau, Quý Triều Chu đã chọn xong thứ mình cần, vừa quay đầu lại thì thấy Trình Lưu đang đẩy xe hàng phía sau.

“Xong rồi?” Trình Lưu hỏi anh: “Vậy chúng ta về thôi.”

Hai người đi tính tiền, khi tới một lối đi khác, quản lý siêu thị đang nghe điện thoại đến sốt ruột phát hỏa.

“Mấy anh bây giờ không đến sửa được, vậy nửa đêm chúng tôi phân loại hàng hóa thì phải làm sao?” Quản lý siêu thị nói với người nghe ở đầu dây bên kia: “Hệ thống bị kẹt, khởi động lại cũng vô ích.”

Nghe một hồi, Trình Lưu quay đầu nói với Quý Triều Chu: “Tôi đi xem thử, có vẻ như họ đang sử dụng hệ thống của công ty chúng tôi.”

Quý Triều Chu thanh toán xong, anh quay ra nhìn Trình Lưu ở phía đối diện đang cùng quản lý siêu thị thương lượng. Một lúc sau, hai người đi vào bên trong.

Trình Lưu đi vài bước rồi dừng lại, cô quay đầu nhìn Quý Triều Chu rồi nói với quản lý siêu thị, sau đó đi thẳng về phía anh: “Có thể phải mất một lúc, anh đợi tôi ở bên ngoài hay là cùng đi?”

Tầm mắt của Quý Triều Chu dừng trên người quản lý siêu thị xa lạ bên cạnh, một lúc sau mới nói: “Tôi đi cùng cô.”

Đồ của hai người mua tạm thời gửi ở quầy lễ tân, bọn họ đi đến kho hàng đặt sau siêu thị.

“Tháng trước siêu thị chúng tôi mới thay hệ thống mới, bỏ rất nhiều tiền để mua những chiếc máy này với giá cao.” Quản lý siêu thị lắc đầu: “Hệ thống bị đứng, máy móc tê liệt, chúng tôi lấy đâu ra thời gian để tìm nhiều người phân loại hàng đây.”

“Để tôi xem xem.” Trình Lưu nói.

“Thật may là hôm nay gặp được cô.” Quản lý siêu thị cảm kích, dù chưa bắt đầu sửa chữa nhưng cô có thể chủ động bước ra thì chắc là đã quen thuộc với những thứ này nên anh ta thuận miệng hỏi: “Cô cũng sửa mấy cái này?”   

“Tôi? Tôi không sửa cái này.” Trình Lưu lắc đầu.

“Công việc của cô không phải là sửa chữa cái này sao?” Quản lý siêu thị có vẻ do dự, ngộ nhỡ không đáng tin làm hỏng máy móc……

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt người quản lý siêu thị, Trình Lưu cười nhẹ: “Hệ thống mà các anh đang sử dụng do tôi khai phá.”

Quản lý siêu thị sửng sốt: “Hả?”

Khi họ đến nhà kho, Trình Lưu đi thẳng đến phòng điều hành, Quý Triều Chu không đi vào mà đứng bên ngoài. Anh không nghe được những gì Trình Lưu đang nói, nhưng anh có thể nhìn thấy mọi cử động của cô. Khác với dáng vẻ nói cười thường ngày, Trình Lưu bước vào đó, mọi cảm xúc trên mặt đều biến mất, đôi bàn tay di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím.

Rõ ràng là chỉ đứng đó, nhưng lại cho người ta cảm giác rằng mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của cô. Người quản lý siêu thị đứng bên cạnh cô ban đầu còn nghi ngờ, sau đó hai mắt phát sáng nhìn cô, trong mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Trong vòng hai mươi phút, dường như cô đã xử lý xong, quay lại nói vài câu với quản lý siêu thị, hai người cùng bước ra ngoài.

Họ đi ra ngoài được nửa chừng thì Trình Lưu chợt nói với Quý Triều Chu: “Tôi cùng quản lý đi lấy một thứ.”

Đi vào trong siêu thị chung quanh toàn là người, Quý Triều Chu gật đầu: “Tôi sẽ đợi cô ở ngoài.”

Một lát sau, Trình Lưu đi ra.

“Cô……” Quý Triều Chu nhìn bù nhìn rơm trong tay cô, ánh mắt xưa nay lãnh đạm lộ ra chút kỳ quặc: “Đây là cái gì?”

Trình Lưu cười vẻ tự hào lắm: “Quản lý siêu thị tặng tôi đó.”

Hai bù nhìn rơm này là dụng cụ trang trí của siêu thị, vừa rồi nhân viên bán hàng không chịu bán nhưng hiện tại quản lý siêu thị đã trực tiếp đưa cho cô rồi!

Thật ra lúc nãy trong phòng điều hành, quản lý siêu thị muốn tặng thẻ thành viên cho cô, nhưng Trình Lưu từ chối, cô nói chỉ muốn cặp bù nhìn rơm thôi. Mặc dù quản lý siêu thị rất ngạc nhiên và khó hiểu nhưng anh ta vẫn đồng ý tặng cho cô.

Trình Lưu ôm một con rồi đưa con còn lại cho Quý Triều Chu một cách kín đáo: “Cái này cho anh.”

Quý Triều Chu: “……”

Anh nhất thời không thể theo kịp suy nghĩ của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi