LỠ RỒI YÊU LUÔN

Quý Triều Chu không thực sự chìm vào giấc ngủ, chỉ quay lưng lại với Trình Lưu, nhắm mắt giả vờ ngủ để cô tự giác rời đi.

Anh không ngờ sau khi mình nhắm mắt lại một lúc thì đã ngủ thiếp đi thật. Khi mở mắt ra lần nữa, phòng khách tối om yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu vang ở bên ngoài.

Quý Triều Chu khẽ quay người lại, chiếc chăn mỏng vô tình cọ vào cằm anh, mang đến một mùi hương đắng nhẹ không rõ nhưng có phần quen thuộc và dễ chịu.  

Anh còn chưa tỉnh hẳn, vô thức vùi mặt vào lớp chăn mềm mại ấm áp. Lông mi dài rũ xuống, cơn buồn ngủ vẫn còn sót lại, làn gió thoảng qua ngoài cửa sổ mang theo hơi thở của cỏ cây sau cơn mưa khiến lòng người càng thêm lười biếng.

Một lúc lâu sau, Quý Triều Chu rốt cuộc mới hoàn toàn tỉnh táo. Anh chậm rãi ngồi dậy mang theo sự lười biếng chưa tan, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng màu trắng trượt khỏi người mình.

Đây không phải là đồ của nhà anh.

Ngón tay thon dài và cân xứng của Quý Triều Chu nắm lấy tấm chăn mỏng bao trùm ở bên hông, sững sờ một lúc mới nhận ra: Đây là chiếc chăn mỏng Trình Lưu lấy từ phòng khách ra đắp cho mình.

Anh cúi đầu ngồi trên sô pha hồi lâu, cuối cùng xoay người đứng dậy, vươn tay cầm điện thoại trên bàn trà.

Hiện tại là 2:00 sáng, mình đã ngủ rất lâu.

Quý Triều Chu không bật đèn trong phòng khách, cũng không quay lại phòng ngủ mà chậm rãi đạp lên bóng tối đi về phía sân sau. Sân sau ngập trong ánh trăng, hồ bơi trong xanh sóng nước lấp loáng, nhưng lại có những tán lá đang trôi lơ lửng trên mặt hồ do bị gió thổi bay xuống.

Anh không đi ra ngoài, chỉ lẳng lặng đứng ở hành lang sân sau, tầm mắt rơi vào mặt cỏ.

Ánh đèn ở tầng hai nhà bên vẫn còn sáng, cô gái đó…… chưa ngủ sao?

Trình Lưu thức khuya không biết mình đã bị phát hiện, cô đang ngồi trong phòng làm việc và tự dí deadline hết sức điên cuồng. (Lynn: ai rồi cũng phải chạy deadline thôi, Trình tổng của chúng ta cũng không ngoại lệ)

Rào cản công nghệ không người lái không dễ để đột phá, nhưng chiều nay có một tin vui từ công ty, trước mắt hệ thống đã có bước tiến triển mới. Trình Lưu đã xem xét kết quả ngay sau khi vừa về đến nơi.

Hiện tại trước mặt cô có hai máy tính, một bên đang mở cuộc họp bằng video, tất cả đều là kỹ thuật viên của bộ phận này, bên còn lại là bước phát triển mới của hệ thống. Trình Lưu đang tham gia sửa đổi thời gian thực.

Lúc làm việc, cô hoàn toàn tập trung, không để ý đến ngoại cảnh nên không biết rằng Quý Triều Chu đã tỉnh dậy và đang đứng ở sân sau. Nếu không Tiểu Trình tổng nhất định sẽ đi ra và nói một câu “Anh hàng xóm, buổi tối tốt lành nhé”.

Quý Triều Chu ngồi trên ghế mây ngoài hành lang, yên lặng nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng trong bể bơi. Ánh trăng dường như rất thiên vị anh, nhất định phải chen vào vẩy ánh sáng lên người Quý Triều Chu, mắt cá chân trắng nõn gầy guộc lộ ra khao khát khó miêu tả bằng lời.  

Anh suy nghĩ vẩn vơ, đầu ngón tay rủ xuống đầu gối, trong lòng hiếm khi cảm thấy bình yên.

Tuy nhiên sự yên bình này nhanh chóng bị phá vỡ.

Quý Triều Chu nhìn thấy một bóng người ở nhà bên đột nhiên nhảy xuống và rơi vào hồ bơi theo đường parabol, tạo thành tiếng bọt nước bắn tung tóe. Anh lập tức đứng dậy, nhịp tim bỗng chốc ngừng đập trong giây lát.

Vừa rồi là bóng người sao?

Anh nhớ rằng nhà bên chỉ có mình Trình Lưu ở.

Quý Triều Chu bước nhanh ra sân, nhưng bị bức tường vây cao ngất ở sân sau chặn lại, anh mím môi xoay người chạy ra ngoài.

Cổng biệt thự bên cạnh đang đóng chặt, anh nhìn khóa vân tay trên đó, gần như không chút do dự để tay lên đó và nhập một chuỗi số 6. 

Mở được cổng rồi.

Anh đẩy mạnh cửa rồi xông vào sân sau, nhìn thấy một người đang nổi trên bể bơi cùng kiểu, chân tay dang rộng.

Quý Triều Chu mặt mày tái mét, khàn giọng gọi tên của người đó: “Trình Lưu?”

Trình Lưu đang trôi trên mặt nước và ngắm ánh trăng trên trời, nghe thấy tiếng gọi thì vô thức quay đầu nhìn sang. Cái ngoái đầu này khiến cô sợ hãi đến mức quên cả kỹ năng bơi lội của mình, chìm thẳng xuống dưới và bị sặc nước.

…… Cô ấy vẫn còn sống.

Quý Triều Chu tự dưng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vô cảm đến gần bể bơi, đưa tay kéo người nào đó lên khỏi mặt nước.

“Khụ khụ khụ——” Trình Lưu một tay vịn thành bể, tay còn lại bị Quý Triều Chu giữ chặt, cô ngâm mình trong nước ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tỉnh rồi, tôi tưởng anh còn đang ngủ.”

Quý Triều Chu hất tay cô ra, đứng lên lạnh lùng nhìn người trong bể bơi: “Trình Lưu, cô điên rồi sao?”

Trên người cô vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, chỉ thiếu áo khoác. Tháng Tư thời tiết chưa ấm, nhất là hôm nay trời còn có mưa, không người bình thường nào có thể nhảy xuống bể bơi lộ thiên.

“Xin lỗi anh.” Lúc này Trình Lưu mới thực sự hối hận, cô không ngờ Quý Triều Chu tỉnh dậy, càng không ngờ mình nhảy xuống đã bị anh nhìn thấy.

Quý Triều Chu lùi lại mấy bước, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Lưu, nhịp tim gần như ngừng đập lúc nãy chậm rãi khôi phục nhưng vẫn còn cơn đau nhói âm ỉ sau nỗi sợ hãi.

Trình Lưu nhanh chóng rời khỏi bể bơi: “Xin lỗi, tôi làm phiền đến anh à? Đêm nay tôi có chút kích động không thể kiềm chế được.”

Cô làm việc từ nãy đến giờ, hạng mục có bước tiến triển chưa từng có. Để trấn tĩnh cô đi thẳng lên nóc nhà sau khi cuộc họp vừa kết thúc, từ trên cao nhảy xuống bể bơi để bình tĩnh lại.

Những người như Trình Lưu bẩm sinh thích sự k1ch thích, ngoài ra họ còn có một cơ thể khỏe mạnh và một bộ não tốt, trên thực tế họ luôn kiềm chế bản thân. Hôm nay trong đêm khuya thanh vắng, cô hiếm khi mất kiểm soát, muốn trấn tĩnh một lúc, nhưng kết quả lại triệu hồi Quý Triều Chu ở nhà bên.

Trình Lưu không quên trạng thái của Quý Triều Chu khi cửa sổ trên tầng hai bị rơi vỡ, bây giờ sắc mặt của anh cũng cực kỳ tệ.

“Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.” Trình Lưu vừa chột dạ lại lo âu.

Nếu biết sớm thì nhảy hồ ở đây luôn chứ lên nóc nhà làm gì không biết.

Quý Triều Chu nhìn toàn thân Trình Lưu, cả người ướt sũng, quần áo còn đang chảy nước tong tong, những cảm xúc lộn xộn kia cuối cùng cũng tiêu tan. Anh chỉ cụp mắt xuống, khẽ nói: “Cô chẳng có lỗi gì với tôi cả.”

Nói rồi anh quay người rời đi.

Trình Lưu gấp rồi, cô cảm thấy Quý Triều Chu đang tức giận, vô thức níu tay anh lại: “Đừng đi.”

Đối diện với ánh nhìn của Quý Triều Chu vừa quay đầu lại, cô lắp bắp nói: “Tôi, tôi……”

Cô cứ “tôi” nửa ngày mà không nói ra được lý do tại sao.

Quý Triều Chu quay đầu đi vào trong, mặt không cảm xúc. Anh không hất tay cô ra, Trình Lưu nắm cổ tay anh không thả, cắm đầu cắm cổ đi theo anh từng bước.

Cô còn đang suy nghĩ nên tìm cái cớ nào để dỗ dành anh, nhưng vừa bước vào phòng, đập vào mặt là một chiếc khăn lớn. Khi cô lấy chiếc khăn xuống, trước mắt là đôi mắt tuyệt đẹp màu hổ phách của Quý Triều Chu, mặc dù anh vẫn lạnh lùng.

“Đi tắm đi.” Quý Triều Chu lạnh lùng nhìn Trình Lưu rồi nói.

Cô gái này mất trí rồi, lẽ ra anh nên biết điều đó từ sớm.

“Oh, được.” Trình Lưu lập tức gật đầu, cô dường như nhận thấy đối phương đã dịu đi một chút, lập tức thò chân ra kiểm tra giới hạn của anh, trong mắt hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Vừa nãy anh lo lắng cho tôi sao? Làm thế nào mà anh mở được cổng? Thực ra bức tường ở sân trước sân sau đều có thể phá bỏ, tôi không ngại đâu.”

“…… Tôi thì ngại.” Quý Triều Chu lạnh lùng đáp, việc thích ‘số 6’ của người này rất rõ ràng, anh chỉ tùy tiện thử thôi.

“Ồ.” Trình Lưu không quan tâm mấy vì bản thân đã bị từ chối quá nhiều rồi.

Quấn chiếc khăn tắm, toàn thân nước chảy tong tong, cô bước lên tầng: “Tôi đi tắm đây, anh ở đây chờ tôi một lát.”

Quý Triều Chu cúi xuống nhìn cổ tay mình vừa bị nắm chặt, trên đó còn đọng lại vết nước.

Anh không nên ở lại đây, vừa rồi là anh đã xen vào chuyện của người khác.

Quý Triều Chu mím môi đứng trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt lãnh đạm, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhúc nhích mà ở lại.

* * * * *

Trong vòng mười phút, Trình Lưu đã tắm xong và chạy xuống lầu. Cô đã thay quần áo sạch sẽ, nhưng đầu tóc vẫn còn ướt, tùy tiện búi thành một nhúm, bất chấp nước còn nhỏ giọt. Tầm nhìn của Quý Triều Chu lướt qua vai cô, cuối cùng anh cũng không lên tiếng.

Trình Lưu ‘cọ’ tới: “Tôi tưởng anh đi rồi.”

Quý Triều Chu im lặng, khẽ nhúc nhích bước chân chuẩn bị ra về.

“Tôi sai rồi!” Trình Lưu lập tức nói, cô nhanh chóng rót hai cốc nước và đưa cho Quý Triều Chu một cốc, sau đó kéo anh ngồi xuống, đồng tử đen láy càng phát sáng, “Sau này chúng ta là bạn bè của nhau rồi, anh nói có phải không?”

Quý Triều Chu không muốn uống nước, nhưng ánh mắt như thiêu như đốt của Trình Lưu khiến anh phải né tránh bằng cách uống nước.

“Là bạn bè thì mới có thể lo lắng cho nhau.” Trình Lưu đơn phương tuyên bố: “Chúng ta là bạn nhé!”

Trước tiên cứ trở thành bạn bè cái đã, sau đó mối quan hệ bạn trai bạn gái nằm trong tầm tay rồi.

Tiểu Trình tổng đang cực kỳ tự tin.

“Hôm nay một hạng mục của công ty tôi đã có bước tiến triển rất lớn, vì thế tôi rất vui.” Trình Lưu lại bắt đầu lảm nhảm, “Tối hôm nay biết được rằng hàng xóm rất lo lắng cho mình, tôi cũng thấy rất vui. Điều hạnh phúc hơn là sau này tôi sẽ được làm bạn với hàng xóm của mình rồi.”

Quý Triều Chu quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trình Lưu, ngón tay xoay chiếc cốc trong vô thức, không đáp lời cô.

Bỗng nhiên Trình Lưu trịnh trọng gọi tên anh: “Quý Triều Chu.”

Anh quay lại nhìn Trình Lưu thì thấy một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt cô.

Cô đưa tay về phía anh: “Tôi tên là Trình Lưu, năm nay 26 tuổi, sinh nhật tôi là ngày mùng 6 tháng 6, chiều cao 1m76, cân nặng 56 kg, số đo ba vòng……”

Thấy Trình Lưu chuẩn bị thông báo số đo ba vòng, Quý Triều Chu vươn tay đẩy tay cô ra, ngắt lời cô: “Cô muốn nói gì?”

“À, tôi chỉ muốn làm quen một lần nữa.” Trình Lưu giải thích.

Tiểu Trình tổng kiên quyết không thừa nhận chuyện mình bóp méo ý nghĩa, tự lăng xê bản thân.

Quý Triều Chu đặt cốc xuống, đứng dậy định rời đi, tầm mắt dừng trên mái tóc của Trình Lưu, cuối cùng vẫn nhắc nhở: “…… Cô nên lau khô tóc.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ lau.” Trình Lưu cũng đứng dậy, “Tôi tiễn anh ra ngoài.”

Quý Triều Chu không từ chối, bởi vì anh biết rằng từ chối cũng vô ích, người tên Trình Lưu này đôi khi dường như hoàn toàn không thể hiểu được ý của người khác.

Cô đưa Quý Triều Chu ra cổng, nhìn khóa cửa, đột nhiên kéo tay anh ấn vào chỗ mật khẩu bằng dấu vân tay: “Anh lưu lại dấu vân tay đi.”

Với hai lần chạm nhanh của ngón tay cái, dấu vân tay đã được lưu trữ.

Quý Triều Chu rốt cuộc cũng phản ứng lại.

Lúc này Trình Lưu lại liếc tới liếc lui khóa vân tay trên cổng biệt thự số 5, thầm nghĩ sau này cô sẽ ghi lại dấu vân tay của mình ở đó.

“Cái thang của cô ở đó rồi, không cần lấy dấu vân tay.” Quý Triều Chu lạnh lùng nói khi trông thấy động tác nhỏ của cô qua khóe mắt.

“Nói cũng phải.” Trình Lưu đáp trong vô thức.

Đến khi phát hiện ra Quý Triều Chu đang chế giễu mình, anh đã quay về nhà. Trình Lưu không giận bởi vì anh đã bằng lòng thể hiện cảm xúc trước mình, đó là chuyện tốt.

Cô cũng quay người trở lại nhà, thầm nghĩ mỗi người một nơi thật là bất tiện, cô cũng không biết anh đang làm gì. Nếu họ sống cùng nhau, cô nhất định sẽ không nhảy xuống hồ bơi từ nóc nhà lúc nửa đêm canh ba.

* * * * *

Trong phòng ngủ, Quý Triều Chu nằm trên giường nhìn ánh đèn hắt vào bãi cỏ sau nhà đã tắt ngấm, nghĩ đến những lời đối phương vừa nói, anh có chút thất thần.

Cô gái đó dường như luôn có tinh thần sáng láng, không bị quấy nhiễu bởi bất cứ điều gì.

Đầu ngón tay của Quý Triều Chu từ từ chạm vào cổ tay áo đã bị ướt bởi lòng bàn tay của Trình Lưu, chúng gần như đã khô rồi. Anh chầm chậm cúi người, khẽ ngửi mùi hương trên đó.

Có một chút hơi nước ở đó, không nhìn thấy được, dường như bị trộn lẫn với các mùi vị khác. Trong bóng tối, Quý Triều Chu cảm nhận mùi vị hồi lâu, như thể rốt cuộc anh cũng nhận ra có hơi thở đọng lại trên cổ tay áo.

Có hơi thở của cô ấy.

Không biết nhớ tới điều gì, anh nhướng mi, hàng mi dài run lên, mím môi có phần kiềm chế.

Tuy nhiên khi thu đầu ngón tay lại, anh vô tình chạm vào vài chỗ gồ lên dưới ống tay áo, tất cả cảm xúc của anh đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự giá băng lạnh lẽo. (Lynn: mình đoán đó là những vết sẹo để lại sau những lần Triều Chu tự hành hạ bản thân)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi