LỠ RỒI YÊU LUÔN

Trong phòng khách, Quý Triều Chu rót thêm một cốc nước, Trình Lưu phía sau cũng im lặng, cả biệt thự như rơi vào sự yên tĩnh tuyệt đối.

Anh cúi xuống nhìn chiếc ly trong tay, những gợn sóng trên mặt nước cuối cùng cũng dịu đi. Quý Triều Chu quan sát một lúc rồi vươn tay cầm chiếc ly pha lê.

Người ngồi phía sau bỗng lên tiếng: “Anh và linh lan rất giống nhau.”

“Choang——”

Chiếc ly tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống sàn phát ra âm thanh chát chúa.

Trình Lưu vô thức đứng dậy khỏi sô pha, cô bước nhanh tới, kéo Quý Triều Chu ra: “Tôi đi lấy chổi.”

Quý Triều Chu nhìn thẳng Trình Lưu: “Sao cô lại nói như vậy?”

“Hả?” Trình Lưu đang nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, nghe vậy ngẩng đầu lên, tới khi phản ứng lại mới hiểu ra, “À, tôi nghĩ mặc dù hoa linh lan luôn cúi đầu, nhưng không giấu đi được vẻ ngoài trong trắng và sạch sẽ của nó.”

Cũng giống như Quý Triều Chu, anh luôn muốn ẩn mình nhưng hào quang trên người anh khiến mọi người không thể làm ngơ.

Điều quan trọng nhất là hoa linh lan có mùi thơm, và anh cũng rất thơm! Tuy nhiên điều này, Tiểu Trình tổng chỉ dám nghĩ thầm chứ nào dám nói ra.

Quý Triều Chu bình tĩnh nhìn Trình Lưu hồi lâu, đột nhiên đến chỗ chiếc tủ trong phòng khách, mở ngăn kéo ở giữa và lấy từ trong đó ra một chiếc hộp nhung đỏ thẫm. Sau đó anh mở hộp và lấy ra một lọ nước hoa bên trong. Chai nước hoa màu đỏ có hình vuông và được bịt kín bởi nắp chai mạ vàng, vừa tinh tế sang trọng lại lộng lẫy như lửa.

Trình Lưu không biết Quý Triều Chu định làm gì, đành đứng nhìn anh mở nắp chai, lấy que thử hương và xịt lên đó vài lần.

Quý Triều Chu đặt lại lọ nước hoa màu đỏ vào hộp, cất vào ngăn kéo và đóng lại.

Chai nước hoa đó rất đặc biệt.

Trình Lưu nhìn lướt qua tất cả các tủ trong phòng khách, ngoại trừ lọ nước hoa vừa rồi, tất cả những lọ nước hoa khác đều không để trong hộp và được bày trong tủ kính.

Ngay sau đó Quý Triều Chu đi đến bên cô, anh đưa que thử hương cho Trình Lưu, sâu trong mắt anh là sự cố chấp khó nhận ra.

Trình Lưu nhận lấy trong vô thức, cúi đầu ngửi que thử hương. Cô không hiểu nước hoa, nhưng cô có thể ngửi thấy một mùi hương rất nồng đang bốc lên mặt mình, nó không ngừng lan tỏa mùi tương tự ra xung quanh, kéo dài không tan.

“Có mùi thơm.” Trình Lưu nghiêm túc nói, hương thơm nồng nhưng không hăng, theo không khí khuếch tán, mùi hương dần dần lan tỏa, giống như đang ở trong một giấc mộng được dệt nên.

Cô nhìn về phía Quý Triều Chu và hỏi, “Mùi gì đây?”

Quý Triều Chu không trả lời, anh lấy que thử hương trên tay cô rồi vẩy vài cái để nước hoa bay hơi hết.

Một lát sau, Trình Lưu chậm rãi nhíu mày. Cô nghĩ mùi nước hoa này có gì đó sai sai.

Không biết bắt đầu từ khi nào, độ ấm bao trùm gần như vĩnh viễn bắt đầu trở nên chua xót và bốc mùi, giống như một đóa hoa nở rộ đến tột cùng, đột nhiên héo tàn, dần dần toát ra vẻ chết chóc. Một mùi hương khó ngửi khiến người ta khó chịu.

Quý Triều Chu nắm chặt giấy thử hương, rũ mắt xuống, lãnh đạm nói: “Sau cùng không thêm linh lan, hương thơm sẽ đậm hơn.” Chứ không phải là mùi chết chóc của sự héo úa và mục nát.

Trình Lưu sửng sốt nhưng rồi cô nhanh chóng tỉnh táo, duỗi ngón tay Quý Triều Chu và lấy ra que thử hương, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh.

“Tôi không hiểu nước hoa, nhưng sự kết hợp của các loại hương liệu khác nhau sẽ tạo ra những hiệu quả khác nhau, điều này không liên quan gì đến bản thân linh lan.” Cô nhìn Quý Triều Chu một cách nghiêm túc, “Linh lan trong trái tim tôi là trong sạch và tinh khiết.”

Khi nhìn anh và nói câu này, con ngươi đen của Trình Lưu đầy sự tập trung, giống như còn có ý gì khác với lòng chân thành cháy bỏng.

Trong khoảnh khắc, câu nói này gần như khắc sâu trong tim anh.

Quý Triều Chu vô thức quay mặt đi tránh ánh mắt của Trình Lưu, anh cảm thấy xấu hổ không thể chịu đựng nổi mà lồ ng ngực cứ đập loạn xạ, như thể bị bàn tay của ai đó nắm giữ, thậm chí có cảm giác đau nhói đến nghẹt thở.

“Ống quần của anh ướt rồi.” Trình Lưu đột nhiên phá vỡ sự mập mờ đang dâng lên trong phòng.

Cô cúi xuống nhìn những mảnh thủy tinh trên sàn nhà rồi nói: “Anh đi thay quần áo trước đi, tôi sẽ quét dọn chỗ này.”

Sự kích động trong lồ ng ngực của Quý Triều Chu dần dần dịu đi, tất cả cảm xúc của anh đều được kiềm chế. Anh quay trở lại phòng ngủ chính, bước vào phòng tắm.

Quý Triều Chu cởi áo sơ mi ra, bên cạnh có một chiếc gương soi. Làn da của người trong gương trắng bệch như b3nh hoạn, xương quai xanh thẳng và sâu, vai thẳng lưng hẹp, điều duy nhất không được hoàn hảo là có một vết sẹo xấu xí uốn lượn trên cánh tay trái.

Anh mặc xong quần áo, đang cài cúc được một nửa thì lời nói của Trình Lưu văng vẳng bên tai khiến anh chợt dừng động tác.

Bàn tay trắng nõn thon dài với những khớp xương rõ ràng chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng bao lấy trái tim mình, rõ ràng cảm giác được bên trong đập nhanh hơn một nhịp.

* * * * * *

Trình Lưu ở phòng khách đã cầm chổi quét hết mảnh thủy tinh vỡ vào thùng rác, tiện tay thu dọn túi rác và mang ra ngoài ném đi.

Trên đường về, cô còn đang nghĩ cái mùi chết chóc trước đó nồng quá, ngửi nó xong có thể khiến người ta khó chịu cả đêm. Trình Lưu đưa tay lên thì ngửi thấy mùi cà phê đắng trên người mình cũng giống như trên người Quý Triều Chu, mới miễn cưỡng hòa hoãn được sự khó chịu.

Lúc cô trở lại phòng khách, Quý Triều Chu vẫn chưa đi ra.

Trình Lưu ngồi trên ghế sô pha đợi một lúc, sau đó Quý Triều Chu bước ra khỏi phòng ngủ. Nhưng anh không đi đến phòng khách mà chỉ đứng ở hành lang, khuôn mặt lạnh lùng và cao quý lên tiếng: “Tôi đi ngủ.”

“Bây giờ sao?” Trình Lưu đứng dậy, nhìn anh rồi nói: “Ngủ ngon.”

Quý Triều Chu quay trở lại phòng ngủ. Lúc đi tới cửa, anh bỗng ngoảnh lại nhìn về phía hành lang, Trình Lưu còn chưa về phòng đi ngủ.

Anh đứng đó một lúc rồi mới mở cửa bước vào phòng mình.

Trình Lưu ngồi ở sô pha ở phòng khách, ngơ ngác nhìn máy tính xách tay trên bàn, biết sớm thì cô đã không nhắc đến linh lan rồi.

Anh ấy giận sao? Cũng không giống lắm.

Tiểu Trình tổng sầu gần chết, lúc thì cảm thấy Triều Chu có chút thích mình lúc lại nghĩ có khi anh thấy mình phiền cũng nên.

Cuối cùng sau khi suy luận chặt chẽ, Trình Lưu kết luận chắc chắn rằng là do kỹ năng nói mấy lời thả thính của mình quá tệ, học hành không đến nơi đến chốn.

Tối nay nhất định phải đọc thêm tuyển tập thả thính.

* * * * * *

Trình Lưu thức đến hơn hai giờ mới ngủ, ngày hôm sau không thức dậy nhờ đồng hồ báo thức s1nh lý mà cô bị sức nóng đánh cho tỉnh ngủ.

Tháng Tư thời tiết hay thay đổi, hai ngày trước cô phải mặc áo khoác mỏng. Sáng nay nhiệt độ đột ngột tăng cao, cứ như đang vào hè vậy.

Trình Lưu bật dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô vén chăn bông lên và bắt đầu rửa mặt. Được nửa đường, cô liếc nhìn thời gian: 5h45.

Lúc ra khỏi phòng dành cho khách thì vừa đúng sáu giờ. Cô nhìn phòng ngủ chính bên cạnh vẫn đóng kín cửa, cố bước thật nhẹ nhàng.

Vẫn còn sớm nên Trình Lưu về nhà thu dọn một túi quần áo và mang vào phòng khách, sau đó đi ra ngoài mua hai phần bữa sáng.

Khi cô quay lại, Quý Triều Chu cũng vừa đi ra khỏi phòng ngủ ở tầng một. Có lẽ anh vừa mới thức dậy nên phản ứng với thế giới bên ngoài hơi chậm, còn chưa tỉnh hẳn.

Quý Triều Chu cau mày đứng ở góc hành lang, hai tay chống lên tường, trên trán lấm tấm mồ hôi, môi đỏ tươi bất thường, cổ áo hơi buông lỏng, sự nóng bức cùng hơi ẩm mơ hồ ập vào mặt.

Trình Lưu vốn đang chuẩn bị chào hỏi, không hiểu sao lại im lặng đứng trong phòng khách với đồ ăn sáng trên tay.

Quý Triều Chu lờ mờ cảm nhận được ánh mắt ấy, cặp mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn Trình Lưu hồi lâu, thế rồi anh bỗng nhếch môi cười với cô.

Độ cong cực kỳ thấp, đến nỗi Trình Lưu thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đang bị ảo giác. Nhưng nụ cười nhạt ấy lại có sức cám dỗ khiến cô không thể làm ngơ.

Trình Lưu thất thần đứng trong phòng khách, đắm đuối nhìn Quý Triều Chu, trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó.

Nụ cười này cũng khiến chàng thanh niên ở góc hoàn toàn tỉnh táo lại, bộ dáng lười biếng vốn dĩ vì sức nóng bỗng trở nên cứng ngắc.

Quý Triều Chu đã ở trong trạng thái vô tri vô thức sau khi tỉnh ngủ, anh quên rằng Trình Lưu đang ở phòng bên cạnh, tất cả cảm xúc của anh đã được bộc lộ không còn sót lại gì.

“Tôi mua đồ ăn sáng rồi.” Trình Lưu xoay người trước đem hai phần ăn sáng cầm trên tay đặt lên bàn ăn. Cô cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Anh đi rửa mặt đi.”

Chắc là cô ấy… không nhận ra.

Quý Triều Chu đi về phòng, lúc bước ra lại trở về là người thanh niên như tuyết tùng băng sơn, tất cả cảm xúc đều bị kiềm chế không dấu vết.

Hai người ngồi đối diện nhau, bàn ăn rộng cách nhau một khoảng nhất định, nhưng cả hai đều cảm thấy quá gần, gần đến mức dường như có thể phát hiện ra hơi thở của đối phương.

Quý Triều Chu đột nhiên đứng dậy đi bật điều hòa.

“Cầu thang sẽ không sửa quá lâu, cùng lắm là bảy tám ngày.” Trình Lưu ngẩng đầu lên nói với anh, “Đến lúc đó tôi có thể trở về nhà.”

Anh dừng bước, sau đó ngồi trở lại bàn ăn như chưa có chuyện gì xảy ra: “Tùy cô.”

“Ừm.” Trình Lưu bình tĩnh đáp lại.

Nửa giờ sau, Trình Lưu đeo chiếc balo đen lên rồi nói với Quý Triều Chu trước khi rời đi, “Tôi đi làm đây.”

Quý Triều Chu ở bàn ăn gật đầu xem như trả lời.

Tiếng bước chân dần dần biến mất, anh nhìn bữa sáng đã thấy đáy trước mặt, đồ ăn vốn đang ngon miệng cũng trở nên có cũng được mà thiếu cũng chẳng sao, cuối cùng anh vẫn buông chiếc thìa trên tay xuống.

* * * * * *

Trình Lưu lái xe đến công ty để đi làm, như thường lệ, mở cuộc họp và bàn về các vấn đề dự án, không ai có thể nhìn ra sự khác thường của cô. Mãi cho đến khi Trình Lưu trở lại văn phòng, cô mới bắt đầu ngồi vào bàn làm việc, quay bút đến xuất thần.

Anh ấy cười với mình!

Trí nhớ của Trình Lưu từ trước đến nay rất tốt, lúc này cô vẫn có thể nhớ lại tất cả cảnh tượng lúc sáng, rõ ràng như một bộ phim.

Cây bút trong tay Trình Lưu đột nhiên dừng lại, cô bắt đầu dùng nắp bút ấn vào mặt bàn, lắng nghe tiếng “lách cách” giòn giã, cố gắng làm rõ suy nghĩ của mình. Sáng nay, Quý Triều Châu nhìn thấy cô và đã cười với cô!

Anh ấy cười rồi!

Tiểu Trình tổng luôn cảm thấy nhất định phải có nguyên nhân trong đó.

Chẳng lẽ anh ấy… có chút… thích mình rồi sao?

Trình Lưu nghĩ mãi nhưng vẫn không tài nào hiểu được.

Đúng lúc này Hạ Bách gõ cửa bước vào.

“Này trợ lý, tôi hỏi cậu một chuyện.” Trình Lưu hoàn hồn, nghiêm túc nhìn Hạ Bách.

Hạ Bách đặt tài liệu trong tay lên bàn cô: “Sếp hỏi đi?”

“Cậu nghĩ khi ai đó tự dưng mỉm cười với cậu, điều đó có hàm ý gì?” Trình Lưu bấm cây bút trong tay, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng khi sắp nhận được câu trả lời.

“Tự dưng cười?” Ánh mắt Hạ Bách tối sầm lại, anh ta ngẫm nghĩ rồi đáp, “Có lẽ là khách sáo và có ý tốt.”

Một nụ cười lịch sự?

Trình Lưu không tin.

Cô đặt cây bút trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Hồ sơ cứ để đấy, tôi sẽ giải quyết sau.”

“Trình tổng, sếp định ra ngoài sao?” Hạ Bách dõi mắt theo Trình Lưu.

“Không phải đi ra ngoài, tôi lên tầng thượng một chút.” Trình Lưu ngăn Hạ Bách đi theo, “Tôi muốn ở một mình.”

Hạ Bách ở lại trong phòng làm việc, ánh mắt tối sầm lại: Người đã cười với chị ấy là Quý Triều Chu?

* * * * * *

Trình Lưu lên mái nhà, cảm nhận được gió nóng từ tòa nhà cao tầng. Cô ngồi dưới đất, lấy điện thoại di động ra gọi cho Uông Hồng Dương.

“Anh nghĩ Quý Triều Chu tự dưng cười với tôi nói lên điều gì?”

Uông Hồng Dương đang nằm ngủ mơ màng trong phòng điều hòa, nghe thấy giọng nói của Trình Lưu, vô thức cất tiếng đầy oán hận: “Nghĩ cô mắc cười chứ sao.”

Trình Lưu: “Ai mắc cười?”

Uông Hồng Dương lập tức nhớ đến tấm bảng vàng của mình: “Không phải, vừa rồi tôi chưa nghe rõ. Tôi nghĩ nụ cười này hẳn là sự thân thiết và tượng trưng cho bước tiến triển trong mối quan hệ giữa hai người.”

“Chỉ thân thiết thôi à? Anh không nghĩ còn có hàm ý khác sao?” Trình Lưu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, trong lòng lờ mờ cảm nhận được, “Anh ấy hơi thích tôi rồi phải không?”

Ở đầu dây bên kia, Uông Hồng Dương không nhịn được thầm cà khịa, cười một cái đã gọi là thích, Trình Lưu thật sự rất tự tin, nhưng ngoài mặt lại phụ họa: “Cũng có khả năng đó.”

Nhận được câu trả lời mà mình muốn nhờ gượng ép, Trình Lưu lập tức cúp máy.

Uông Hồng Dương: “…” (Lynn: Nghĩ cũng tội mà thôi kệ)

Trên nóc tòa nhà, Trình Lưu tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác.

“Tiểu Trình tổng?” Lý Đông nghe máy, trong lòng có chút thấp thỏm, “Tôi không rải meme của cô đi khắp nơi đâu nhé.”

Trình Lưu: “… Tôi có chuyện muốn hỏi Lý tổng.”

Lý Đông thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cô hỏi đi.”

“Nếu ai đó tự dưng mỉm cười với một người, có khả năng là người đó thích đối phương không?” Trình Lưu thay đổi cách hỏi.

Lý Đông suy tư một hồi, hỏi lại: “Tự dưng? Lúc trước người đó lạnh lùng lắm sao?”

“Cũng không hẳn…” Trình Lưu đổi giọng, “Cũng gần thế, có thể cho là vậy.”

Lý Đông vỗ đùi hưng phấn nói: “Chuyện này tôi có quyền lên tiếng. Bà xã tôi lúc đầu cũng xa cách lắm, sau đó đột nhiên cười với tôi một cái, không lâu sau thì chúng tôi hẹn hò với nhau.”

“Tôi hiểu rồi.” Trình Lưu thẳng tay cúp máy.

Kết quả làm cho Lý Đông đang hồi tưởng và muốn tám về tình sử của mình phải nghẹn trở lại

Tiểu Trình tổng đã hỏi ba người liên tiếp, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mà bản thân muốn nghe, giờ cô mới hăm hở đứng dậy và đi đến kết luận:

Anh ấy cười với mình, tức là động lòng rồi!
HẾT CHƯƠNG 45

Lynn: Mọi người đoán xem “biến” mà mình nhắc đến là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi