LỠ RỒI YÊU LUÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm phút trước khi cuộc họp báo bắt đầu, Hạ Bách đứng ở cánh gà, thường xuyên kiểm tra đồng hồ của mình.

Theo kế hoạch ban đầu, lúc anh bị giới truyền thông chặn ở cổng chính, Trình Lưu lẽ ra phải đi vào bằng cổng khác, nhưng bây giờ anh đã vào trong được một lúc, cô vẫn chưa đi vào.

Trong lúc Hạ Bách đang gọi điện cho Trình Lưu thì ở một lối đi khác, cô cũng vừa đẩy cửa bước vào.

“Họp báo sắp bắt đầu rồi.” Hạ Bách thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh cô.

“Tôi biết.” Trình Lưu trông có vẻ thoải mái. Tối nay không chỉ Quý Triều Chu tự mình đeo đồng hồ mà cảnh đó còn được giữ lại, và cô đã tìm được một nhiếp ảnh gia có tay nghề tốt.

Điều quan trọng, anh ta đã chụp được hình ảnh khi hai người họ lần đầu gặp nhau!

Trình tổng tin chắc rằng phóng viên giải trí vừa rồi là do ông trời phái đến!

“Một nhà báo có quan hệ tốt với chúng ta, tôi đã chào hỏi rồi, họ sẽ không hỏi những vấn đề hóc búa.” Hạ Bách dẫn cô lên sân khấu, dưới khán đài là các phương tiện truyền thông chính thống, đằng sau là cánh phóng viên. Một tấm thảm màu xanh lam với một chiếc mic dạng đứng* được đặt ở giữa và một màn hình phía sau đang chạy logo quảng cáo của Công nghệ Thần Ẩn, ngoài ra không còn gì khác.



Bầu không khí tại địa điểm họp báo rất nghiêm túc, giới truyền thông đang chờ đợi người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn sẽ nói gì tiếp theo. Ảnh hưởng trái chiều sẽ tác động lớn đến Thần Ẩn thế nào đều phụ thuộc vào tuyên bố lần này.

Trình Lưu bước lên bậc thềm và Hạ Bách theo sát phía sau.

Ngay phía dưới sân khấu, vô số ánh đèn flash sáng lên, chụp ảnh hai người trên sân khấu.

Trình Lưu đi đến vị trí trung tâm, Hạ Bách đứng bên cạnh cô, giơ tay điều chỉnh vị trí mic, sau đó dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào nó, một âm thanh trầm thấp rõ ràng lập tức từ trong sân khấu truyền ra.

“Thiết bị ở tình trạng tốt.” Hạ Bách che mic, quay sang nói với Trình Lưu.

So với các công ty khác, hai người trên sân khấu quá trẻ đẹp, họ luôn tạo cho giới truyền thông ảo tưởng rằng cả hai là những minh tinh màn bạc và có chút xứng đôi khi đứng cạnh nhau.

“Founder Thần Ẩn và cậu trợ lý bên cạnh có mối quan hệ gì khác không nhỉ?” Một nhà báo ngồi trên khán đài hỏi người đồng nghiệp bên cạnh.

“Biết gì đâu.” Đồng nghiệp lắc đầu, “Chúng ta đến đây không phải để buôn chuyện đâu má.”

Có rất nhiều cuộc thảo luận dưới sân khấu, Trình Lưu ở trên sân khấu gật đầu với Hạ Bách, cho thấy rằng cô đã sẵn sàng.

Hạ Bách đi tới mép bậc thềm, cầm một chiếc mic khác rồi lại đi đến giữa sân khấu, đứng sau lưng cô.

Trình Lưu đứng giữa bục phát biểu, tiến lên một bước, vươn tay điều chỉnh mic. Thực ra vị trí đặt mic cũng chẳng có vấn đề gì, Trình tổng chỉ muốn lén khoe chiếc đồng hồ trên cổ tay mà thôi.

Đồng hồ hơi lỏng một chút nhưng cũng không sao hết.

Đáng tiếc là không có ai chú ý đến, chỉ có Hạ Bách ở bên là để ý tới chiếc đồng hồ trên tay Trình Lưu. Khi nhìn đến nó, anh lập tức nhíu mày. Lúc rời khách sạn, Trình Lưu không đeo gì trên tay, anh nhớ rằng cô chưa mua đồng hồ bao giờ.

Hạ Bách thường xuyên thay đổi đồng hồ, những chiếc đồng hồ anh đeo đều có giá tiền triệu, có thể thấy chiếc đồng hồ kia rất đắt tiền và… nó là đồng hồ nam.

Hành trình đến đây cả hai đều chung một đường, bọn họ chỉ tách ra khi đến gần cửa chính, Trình Lưu không hề đi vào.

Gần đây không có trung tâm mua sắm nào, có muốn cũng chẳng có mà mua chứ đừng nói đến đồng hồ nam. Hạ Bách mặt mày đăm chiêu, không đoán ra được ai đã đưa đồng hồ cho Trình Lưu?

Trình Lưu cố ý để lộ một mặt chiếc đồng hồ khi đứng trên sân khấu, rồi mới bắt đầu: “Chào buổi tối.”

Câu đầu tiên vừa được cất lên, càng có nhiều ánh đèn flash nhấp nháy, mọi người còn thi nhau giơ tay lên.

“Xem ra tất cả mọi người đều đang nóng lòng muốn đặt câu hỏi.” Trình Lưu cầm mic, “Vậy vào thẳng vấn đề thôi.”

Cô nhìn ra sau, Hạ Bách cầm mic lên và nói: “Hàng thứ hai, người thứ ba từ trái qua.”

Nhà báo được gọi tên lập tức đứng dậy hỏi: “Trang web chính thức của Thần Ẩn đã công bố một văn bản nói rằng trước khi công ty xe hơi Minh Đài ra mắt hệ thống mới, anh/chị đã ngừng hợp tác với Minh Đài. Vậy họ lấy công nghệ đó từ đâu, và đoạn ghi âm lan truyền trên mạng có phải là sự thật không? Chẳng lẽ Minh Đài đã ăn cắp công nghệ của quý công ty trong khi đang hợp tác với Thần Ẩn.”

Trình Lưu nhướng mày, nhà báo này chắc là người mà Hạ Bách đã đánh tiếng trước, câu hỏi được đặt ra rất rõ ràng.

“Tính đến thời điểm hiện tại, tin tức mà Thần Ẩn biết được là nội bộ Minh Đài có lục đục, mới dẫn đến việc rò rỉ công nghệ của chúng tôi.” Trình Lưu cười nói một cách hào phóng, “Mặc dù bất hạnh là nó đã bị rò rỉ nửa năm nay, nhưng khi chúng tôi đến trụ sở Minh Đài vào sáng hôm qua, chủ tịch điều hành đã xử lý hành vi trộm cắp công nghệ của người phụ trách bộ phận kỹ thuật, họ cũng đồng ý sẽ thông báo khẩn cấp cho người dùng.”

Câu trả lời này không chỉ thừa nhận tính xác thực của đoạn ghi âm mà còn ẩn ý rằng thời gian ghi âm là sáng hôm qua, nhưng thông báo khẩn cấp chỉ được đưa ra vào buổi chiều sau khi vụ tai nạn xảy ra, chưa kể Minh Đài còn đổ mọi trách nhiệm về lỗ hổng của hệ thống cho Công nghệ Thần Ẩn.

Sau lời phát biểu, ánh đèn flash càng chớp lia lịa.

Tiếp theo, Hạ Bách chọn thêm vài phóng viên. Những câu hỏi họ đặt ra cũng không tính là sắc sảo, thậm chí còn cho Trình Lưu một bậc thang để giải thích vấn đề với Minh Đài.

Đây là những ký giả mà anh đã chuẩn bị sẵn để đảm bảo cuộc họp báo diễn ra suôn sẻ, làm rõ mọi thứ về hệ thống và kéo Minh Đài xuống.

Nhưng rõ ràng, Hạ Bách có chuẩn bị thì các thế lực đứng sau muốn tấn công Thần Ẩn cũng có chuẩn bị về truyền thông.

Gần như ngay lập tức, một ký giả không tuân theo quy tắc phát biểu đã đứng lên lớn tiếng hỏi: “Tôi không quan tâm các người trước đó có ngừng hợp tác với Minh Đài hay không, công nghệ hệ thống là do Công nghệ Thần Ẩn phát triển, lỗ hổng cũng là do các người gây ra. Thần Ẩn nên chịu trách nhiệm về tính mạng của gia đình ba người đó mới phải?”

Hạ Bách mặt sa sầm, anh nhanh chóng giơ tay lên để nhân viên an ninh hai bên đuổi người kia ra ngoài.

“Sao nào, không trả lời được thì định đuổi người bịt miệng à?” Tay phóng viên vùng vẫy điên cuồng giữa hai nhân viên bảo vệ, miệng thì gào lên, “Kỹ thuật non nớt của Thần Ẩn đã dẫn đến việc hy sinh ba mạng người, các người không thấy xấu hổ à? Đó là mạng người! Công nghệ của các người phát triển từ việc giẫm đạp lên mạng sống người khác sao?”

Hội trường họp báo bỗng trở nên hỗn loạn, vô số phóng viên báo đài chụp ảnh và quay phim hắn ta, đồng thời ghi lại phản ứng của hai người trên sân khấu.

“Thả anh ta ra.” Trình Lưu tháo mic khỏi giá đỡ, nói với hai nhân viên an ninh đang kéo người kia đi.

Nhân viên an ninh do dự một lúc, cuối cùng cũng buông tay.

Trình Lưu cầm micro, nói một cách nhẹ nhàng: “Đừng la to như vậy, hãy mang chai nước đến cho vị phóng viên này.”

“Tôi không cần sự đạo đức giả của mấy người, làm ơn đó, Trình Lưu người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn, hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi đi!” Tên phóng viên phủi quần áo và gằn từng chữ.

“Được chứ, tôi sẽ trả lời từng vấn đề.” Trình Lưu vẫn bình tĩnh, “Đúng là công nghệ Thần Ẩn có sai sót trong kỹ thuật nên đã trì hoãn không gửi cho Minh Đài. Sau đó, vì chi phí nghiên cứu và phát triển quá tốn kém khiến Minh Đài không muốn tiếp tục hợp tác, Thần Ẩn chỉ có thể tiếp tục tự tìm tòi nghiên cứu thôi.”

“Nói vậy tức là cô đã thừa nhận rằng Công nghệ của Thần Ẩn có lỗi kỹ thuật?” Tên phóng viên kia cắn mãi không chịu nhả.

Trình Lưu nhìn hắn, nhưng không nói theo lời của hắn mà tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai trước đó: “Công nghệ Thần Ẩn bày tỏ sự chia buồn chân thành sâu sắc đối với gia đình ba người đã chết trong vụ tai nạn xe hơi, nhưng có một điều mong công chúng có thể biết.”

Cô quay lại nhìn về phía sân khấu rồi khẽ gật đầu, phía sau có một nhân viên phụ trách chiếu màn hình, hoạt cảnh quảng cáo của công ty lập tức tạm dừng.

“Một giờ trước tôi nhận được một cuộc gọi.” Trình Lưu lại nhìn về phía khán giả, “Cảnh sát thành phố đã kéo được chiếc xe dưới vách núi lên và tiến hành giám định sơ bộ.”

Dưới hàng ghế lập tức xôn xao, bàn tán một cách sôi nổi.

Trong đoạn video ghi lại cảnh ô tô được lan truyền rộng rãi trên mạng, chiếc ô tô đã lộn nhào và rơi khỏi vách núi.

Địa hình và môi trường của vách núi kia rất phức tạp, đội cứu hộ thông thường không thể xuống dưới chỉ trong phút chốc. Một máy bay trực thăng cứu hộ y tế đã được điều động đến. Khi đội cứu hộ xuống đến nơi thì cả gia đình ba người đã tử vong, họ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đưa được thi thể của ba người kia lên.

Không ai ngờ chiếc xe hỏng lại được cẩu lên nhanh chóng như vậy.

Trình Lưu quay lại nhìn màn hình phía sau, mọi người vô thức nhìn theo cô: “Đây là video trực tiếp từ hiện trường.”

Mọi người xem thì thấy đây là góc quay từ trên cao, chỉ có hai chiếc trực thăng bay qua vách núi ở thành phố H. Có người từ trên cao lao xuống, buộc sợi dây vào chiếc xe phế liệu dưới vách núi rồi lên trực thăng.

Dưới tác động của họ, hai chiếc trực thăng cùng lúc bay lên phía trên, kéo chiếc xe và bay hết quãng đường.

Hẳn là có một chiếc trực thăng thứ ba gần đó, chịu trách nhiệm thu hình lại.

Sau đó, họ đến một bãi xe phế liệu ở ngoại ô, xung quanh là những chiếc xe đã hỏng. Chiếc xe bị tai nạn được máy bay trực thăng cẩu từ từ đậu trên bãi đất trống ở giữa. Lúc nó hạ cánh, video càng rõ ràng, rất nhiều người đang có mặt trong sân bãi, bao gồm cảnh sát và những người khác với đủ loại trang phục.

Chiếc xe bị tai nạn vừa tiếp đất, video đột ngột tạm dừng, mọi người đến nơi đều nhìn thấy khuôn mặt của nhóm người ở sân bãi đang ngước lên nhìn.

“Tôi sẽ giới thiệu mọi người ở đây.” Trình Lưu quay mặt về phía những người có mặt dưới khán đài, “Đứng bên ngoài là cảnh sát thành phố H, còn phần lớn những người khác đều thuộc các đội giám định nổi tiếng trên toàn quốc, họ có nhiều năm kinh nghiệm trong các vụ tai nạn xe cộ.”

Đám phóng viên dưới khán đài: “…”

Công nghệ Thần Ẩn mang những đội giám định từ khắp nơi trên cả nước đến thành phố H từ lúc nào vậy?

Đoạn video tiếp tục phát đến khi trực thăng tháo dây và bay khỏi bãi phế liệu, camera chuyển cảnh có hơi rung. Đây là video ghi hình của cảnh sát chấp pháp, Thần Ẩn đã nộp đơn xin được sử dụng khẩn cấp.

Camera ghi lại cảnh hai người đi theo cảnh sát tiến tới chỗ chiếc xe.

“Hai người này là kỹ thuật viên chịu trách nhiệm kiểm tra lỗ hổng nào trong hệ thống Minh Đài khiến chiếc xe đâm vào vách núi.” Khi Trình Lưu nói, máy chiếu tạm dừng và chuyển sang trích dẫn lý lịch của hai kỹ thuật viên, cho thấy rõ ràng rằng họ là người của cảnh sát.

Camera đã quay lại toàn bộ quá trình hai kỹ thuật viên thao tác, bao gồm cả màn hình bị đâ m đến vỡ nát bên trong xe.  

Trình Lưu yêu cầu nhân viên dừng phát: “Họp báo không đủ thời gian, phần video ghi lại quá trình chấp pháp sẽ không được phát tại đây. Nhưng Thần Ẩn đã nhận được sự đồng ý của cảnh sát, chúng tôi sẽ đưa nó lên trang web chính thức cùng tài khoản Weibo của Công nghệ Thần Ẩn. Sau khi kết thúc, mọi người có thể vào đó xem.”

Dưới khán đài, mọi người nhanh chóng mở điện thoại và đăng nhập Weibo. Quả nhiên, tài khoản Weibo chính thức của Công nghệ Thần Ẩn vừa đăng liên tiếp một số video, mỗi cái đều có độ dài khá lâu, điều quan trọng là họ còn chu đáo chỉ rõ thời gian trong mỗi bài đăng.

Trình Lưu trở lại bục phát biểu và nghiêm nghị nói: “Theo báo cáo của cảnh sát, chiếc xe này chưa cập nhật hệ thống mới của Minh Đài khi xảy ra tai nạn.”

Dưới khán đài lại xôn xao, nói như vậy tức là Công nghệ Thần Ẩn không liên quan đến vụ tai nạn lần này.

“Điều đó có nghĩa lý gì? Cứ cho là lần này không phải do các người gây ra thì kỹ thuật trong lĩnh vực lái xe tự động của Công nghệ Thần Ẩn vẫn tồn tại lỗ hổng nghiêm trọng. Đây là sự thật khách quan!” Tay phóng viên suýt bị đuổi ra trước đó lại gào lên: “Công nghệ của mấy người không đủ tốt, sớm muộn gì điều tương tự cũng sẽ xảy ra trong tương lai.”

Hạ Bách đứng trên sân khấu cầm chặt micro, nhất định phải có người đứng sau sai khiến tay phóng viên này, hắn không phải người đấu tranh bênh vực cho gia đình ba nạn nhân mà muốn khiến Công nghệ Thần Ẩn bị tổn hại danh tiếng trong lĩnh vực lái xe số tự động.

Sắc mặt Trình Lưu vẫn bình thản, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Chỉ còn mười phút nữa thôi. Buổi họp báo tối nay sẽ kết thúc với phần thông báo của Công nghệ Thần Ẩn.”

Cánh truyền thông trên khán đài nhìn nhau, không biết Trình Lưu có ý gì. Trước khi đến đây, họ không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về thông cáo mới từ Công nghệ Thần Ẩn.

Trình Lưu bật lại micro, lấy điện thoại ra, bấm vào rồi ngước lên nhìn vô số ống kính máy quay dưới sân khấu. Cô chậm rãi nói: “Trung Quốc luôn thua xa nước ngoài trong lĩnh vực lái xe tự hành, và Thần Ẩn đã bỏ ra gần một phần ba lợi nhuận để đầu tư toàn bộ vào lĩnh vực này, nhưng vẫn còn những rào cản kỹ thuật không thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Vì vậy trước mắt Thần Ẩn quyết định công bố hệ thống cốt lõi đã được nghiên cứu ra toàn quốc, hoan nghênh các vị đồng nghiệp và giới tinh hoa từ các ngành khác để cùng phát triển.”

Cánh truyền thông báo chí dưới khán đài không ít người đã đứng lên hỏi Trình Lưu rất nhiều vấn đề.

Cô không trả lời những câu hỏi này, chỉ nhướng mày và mỉm cười trước ống kính, sau đó bổ sung: “Tất nhiên, tôi nghĩ rằng tương lai sau này Công nghệ Thần Ẩn sẽ hoàn thiện định nghĩa của công nghệ trong lĩnh vực lái xe tự hành.”

Trong địa điểm họp báo, ngoài các máy ghi hình của phương tiện truyền thông, còn có các ống kính livestream.

Lúc này, rất nhiều người đang ngồi ở nhà hoặc ở công ty xem chương trình phát sóng trực tiếp, nụ cười nhướng mày đầy tự tin của Trình Lưu phút cuối rõ ràng đã được truyền đến mọi người.

“Cuối cùng vẫn là Trình Lưu.” Quý Mộ Sơn ở công ty, nhìn người con gái đang phát biểu trên sóng trực tiếp, không khỏi lắc đầu cảm thán.

Dám công bố mã nguồn mở*, chỉ cô gái này mới có đủ tự tin như vậy.*mã nguồn mở (Open Source) được hiểu đơn giản là các phần mềm mà code của chúng được công khai để mọi người đều có thể tải xuống để sử dụng, chỉnh sửa và tùy biến. Sau đó có thể đóng góp thêm vào nội dung của mã nguồn nhằm cung cấp những lợi ích và tính năng vượt trội hơn cho cộng đồng.Lúc này Quý Mộ Sơn mới dần dần nhận ra, chẳng trách từ đêm qua đến giờ ngọn lửa càng ngày càng bùng phát khiến mọi người tiêu cực đòi Thần Ẩn rút lui khỏi lĩnh vực lái xe tự hành, mà Thần Ẩn vẫn chưa có động thái trấn áp dư luận.

Theo ông thì có lẽ Thần Ẩn còn ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa.

Kể từ tuyên bố đầu tiên của Trình Lưu vào tối nay, dư luận đã bắt đầu đảo chiều, chắc chắn tất cả những tin tức tiêu cực về Thần Ẩn sẽ biến mất hoàn toàn.

Bởi vì từ lúc này, đối thủ của Thần Ẩn đã trở thành những công ty công nghệ nước ngoài, kẻ nào đàn áp Thần Ẩn nhất định sẽ bị hàng nghìn người chỉ trích.

Không, Trình Lưu hẳn là còn làm nhiều hơn thế.

Quý Mộ Sơn đứng trong phòng làm việc hồi lâu, chợt nhớ ra một số tờ báo truyền thông chính thống vẫn im hơi lặng tiếng, cô gái này đã liên lạc với họ.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liên kết từng chuyện lại, ông phải cảm thán rằng giới trẻ ngày nay… quả là đáng gờm.
HẾT CHƯƠNG 54

Lynn: Các bác thấy Trình Lưu ngầu không? Từ đầu truyện đến giờ, tôi mới được chiêm ngưỡng nữ chính nhà tôi ngầu bá cháy bọ chét như vậy đó.

Giải thích một chút về sự ảnh hưởng khi Trình Lưu công khai mã nguồn mở. Như đã giải thích, một công ty công khai mã nguồn mở, tức là đã cho phép người người nhà nhà có thể tải về, sử dụng và chỉnh sửa nó. Đây thực sự là quyết định mang tính điên rồ của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi