LỠ RỒI YÊU LUÔN

Bàn ăn nhất thời im ắng.

Hạ Bách tức giận đến không nói nên lời, Trình Lưu còn đang chìm đắm trong tiếng gọi “tiền bối” đó, chỉ có Quý Triều Chu ngồi đối diện vẫn bình thản cầm ly rượu lên, hơi ngẩng đầu nhấp một ngụm.

Dáng vẻ của anh cao hơn người thường rất nhiều, từng bộ phận đều được trời cao chạm khắc tỉ mỉ, không chỗ nào là không hoàn hảo. Lúc này anh đang cầm ly rượu với vẻ lười biếng tùy ý, đôi mắt màu hổ phách khẽ liếc, long lanh lấp lánh.

Ngồi ngay đối diện, Trình Lưu đắm chìm trong ánh mắt ấy, không thể kiểm soát bản thân, trong bộ não luôn vận hành với tốc độ cao chỉ còn lại một đống hỗn độn.

“Tôi nhớ là vòng bạn bè của tiền bối tôi đã đăng ảnh chụp bằng tốt nghiệp đại học, anh Quý đã xem chưa?” Hạ Bách cười nhẹ, chọc phá lời nói của Quý Triều Chu lúc nãy.

“Vậy sao?” Quý Triều Chu đặt ly rượu xuống, đầu ngón tay đặt ở dưới chân ly, chậm rãi vuốt v3, nói với vẻ mù mờ chả biết gì, “Tôi không xem vòng bạn bè.”

Trình Lưu gật đầu đồng ý: “Anh ấy không lướt mạng xã hội.”

Nếu Quý Triều Chu xem vòng bạn bè thì chắc chắn sẽ thấy bài đăng của Trình Lưu vào ngày 2 tháng 4. Cô đã viết rằng bạn trai tặng nước hoa cho mình, vậy thì sự hiểu lầm của họ đã không kéo dài đến vài ngày.

Hạ Bách tức quá cười phá lên, giơ tay muốn chỉ thẳng mặt Quý Triều Chu rồi nói tối hôm qua anh đã like bài của mình.

Nhưng nếu nói ra thì sẽ bại lộ chuyện anh ta đăng bài chỉ để mình Quý Triều Chu nhìn thấy, cuối cùng Hạ Bách đưa tay lên đỡ trán, che mặt để ngăn cảm xúc mất kiểm soát.

Quý Triều Chu này đúng là… giả nai.

Quý Triều Chu mở điện thoại và nhìn Trình Lưu: “Tiền bối, vậy bây giờ tôi sẽ xem vòng bạn bè của chị.”

“Haha… Vòng bạn bè của tôi có gì hay ho đâu.” Lần này Trình Lưu chẳng có thời gian để tấm tắc tiếng gọi ấy vì cô còn đang vội lấy điện thoại từ trong túi ra, đặt ở trên đùi, nhanh chóng mở vòng bạn bè, đồng thời phân bua với Quý Triều Chu: “Có vài bài đăng thôi à.”

Mình còn chưa kịp xóa bài đăng ngày 2 tháng 4 nữa!

“Tôi chỉ muốn biết thêm về tiền bối.” Quý Triều Chu nghiêng đầu nhìn Hạ Bách, “Đỡ phải hỏi tổng quản của chị về mọi thứ.”

“…” Phải dựa vào hơn hai chục năm tu dưỡng, Hạ Bách mới kìm được không trợn trắng mắt.

Trình Lưu trong lòng hận Hạ Bách gần chết, hôm nay cậu ta bị gì vậy trời, toàn hại mình không!

Cô nhanh chóng tìm thấy bài đăng vào ngày 2 tháng 4, nhấn giữ nút chọn nhưng không xóa, cuối cùng chỉ đặt nó ở chế độ riêng tư. May mắn thay, sau khi cô làm xong việc này, Quý Triều Chu mới cầm điện thoại mở vòng bạn bè ra xem.

Ngoại trừ tháng 4, số lượng bài đăng của Trình Lưu chỉ đếm trên đầu ngón tay, Quý Triều Chu lại lướt một lượt, không ngạc nhiên khi chúng thiếu mất một bài, anh chỉ làm như không biết.

“Tiền bối.” Quý Triều Chu bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Trình Lưu, “Chị chưa đăng ảnh chụp bằng tốt nghiệp cấp hai.”

“À, hồi cấp hai tôi chưa có điện thoại di động.” Trình Lưu đã che đậy thành công bài đăng đó nên sắc mặt nhẹ nhõm hơn hẳn, “Nếu anh muốn xem, tôi sẽ cho anh xem sau.”

Quý Triều Chu tỏ ra do dự: “Có làm phiền chị không?”

“Không đâu, tôi để nó trong ngăn kéo ở nhà.” Tim Trình Lưu đập rất nhanh, cảm thấy hôm nay Quý Triều Chu rất dễ trò chuyện, không lạnh nhạt như mọi khi.

Là do có khách đến chơi nhà sao?

Tiểu Trình tổng nghĩ mình đã hiểu lý do rồi.

“Tôi cũng muốn xem.” Hạ Bách đột ngột xen vào, “Tiền bối kể cả chuyện hồi xưa đi.”

Bữa ăn này được tổ chức cũng vì Hạ Bách, nhớ đến Quý Triều Chu hôm nay, Trình Lưu quyết định đối tốt với trợ lý Hạ hơn mọi ngày.

“Được.” Cô đứng dậy, “Tôi đi lấy, hai người người chờ tôi một lát.”

Nói xong cô đẩy ghế bước nhanh ra ngoài.

Trên bàn chỉ còn lại hai người đàn ông. Ngay sau khi Trình Lưu rời đi, tất cả cảm xúc trên khuôn mặt của họ đồng thời biến mất.

“Không xem vòng bạn bè thì cậu like bài kiểu gì? Tài khoản của cậu bị hack à?” Hạ Bách rốt cục không kìm được cà khịa.

Quý Triều Châu búng ngón tay vào ly rượu phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Vậy thì sao?”

Hạ Bách bị chọc không nói nên lời, rồi bỗng cười khẩy: “Có thể cậu không hiểu rõ Trình Lưu, cô ấy rất thích chinh phục những điều mới mẻ. Hồi trước theo đuổi Uông Hồng Dương, à cậu ta là bạn trai cũ của cô ấy. Sau khi có được cậu ta, cô ấy bắt đầu thấy chán.”

“Phải ha, tôi vừa phát hiện ra mặt bên của cậu trông hơi giống Uông Hồng Dương.” Hạ Bách không biết về chuyện Trình Lưu nhận nhầm người ở sân bay, và Quý Triều Chu đã gặp Uông Hồng Dương.

Hạ Bách chỉ muốn Quý Triều Chu biết rằng Trình Lưu đã có người cũ, và người yêu cũ này hơi giống Quý Triều Chu.

Quý Triều Chu đưa tay nhìn xuống, Trình Lưu có thể nhận nhầm bạn trai đến vài ngày đủ để chứng minh cô không quan tâ m đến Uông Hồng Dương, sau đó cô còn cấp tốc chia tay. Nhưng không thể nói là anh hoàn toàn không bận tâ m đến chuyện này.

“Lát nữa anh có thể nói những lời này với Trình Lưu, khuyên cô ấy đừng quá lăng nhăng.” Quý Triều Chu giương mắt, lạnh lùng đáp trả Hạ Bách, “Hay là để tôi thay mặt anh thuật lại cho cô ấy nghe.”

“Cậu!” Mí mắt Hạ Bách co giật dữ dội, anh ta hít sâu một hơi, “Tôi chỉ nói lung tung thôi.”

“Sao hai người đã buông đũa rồi?” Trình Lưu cầm tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở bước vào, hỏi khi thấy hai người im lặng trên bàn.

“Đang đợi chị đến.” Quý Triều Chu lại cầm đũa lên, thấp giọng nói.

Vành tai Trình Lưu nóng bừng như phải bỏng, cô cảm thấy mỗi câu nói của Quý Triều Châu hôm nay đều khiến cô nghĩ đến chỗ khác.

“Đây là bằng tốt nghiệp trung học cơ sở của tôi.” Trình Lưu đặt tấm bằng da xanh trong tay lên bàn, “Nhưng không có giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học.”

Quý Triều Chu ở quá xa nên chưa kịp đưa tay lên thì Hạ Bách đã vời ra lấy mất, anh ta nhướng mày với Quý Triều Chu.

Tấm bằng tốt nghiệp THCS này không to, khổ A7, da xanh hơi cũ, bọc ngoài da xanh còn một lớp ni lông đã ngả vàng.

Hạ Bách mở tấm bằng tốt nghiệp ra, nội dung rất đơn giản, dùng bút mực đen viết ngày tháng năm tốt nghiệp và đóng dấu nổi.

Điều thu hút anh ta nhất là tấm hình trên đó. Bức ảnh này rất khác so với Trình Lưu hiện tại, nhưng nếu nhìn kỹ thì đường nét vẫn rất giống.

“Tiền bối, chị trong bức ảnh này bao nhiêu tuổi?” Hạ Bách cầm trong tay giấy chứng nhận tốt nghiệp, mắt vẫn nhìn về phía Quý Triều Chu, quay đầu lại hỏi Trình Lưu.

“12 tuổi.” Trình Lưu suy nghĩ rồi nói, “Chụp từ hồi lớp 9 sắp tốt nghiệp.”

Cô vươn tay lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp khỏi tay Hạ Bạch rồi đưa cho Quý Triều Chu: “Cho anh xem.”

Quý Triều Chu giơ tay nhận lấy, mắt lại nhìn về phía Hạ Bách.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, họ đều biết ai đã thua. Trên tấm bằng tốt nghiệp này, Trình Lưu còn quá nhỏ, khuôn mặt đen vàng nhưng có một thứ không hề thay đổi, đó là cặp mắt vẫn sáng như ngày nào.

Đầu ngón tay của Quý Triều Chu đáp xuống khuôn mặt Trình Lưu trên tấm ảnh, anh chạm nhẹ vào nó, dường như anh có thể du hành xuyên thời gian và không gian thông qua bức ảnh, chạm tới Trình Lưu lúc đó.

“Tiền bối, tôi luôn muốn hỏi chị rằng tại sao chị chỉ nhảy lớp hồi cấp hai?” Hạ Bách hỏi.

Ở đối diện, Quý Triều Chu giương mắt nhìn sang, chờ Trình Lưu trả lời.

“Chuyện này…” Trình Lưu gãi gãi mặt, “Tôi không thích nhảy lớp.”

Hạ Bách gật đầu, hiểu ra: “Nhiều học sinh thường xuyên vượt cấp, khoảng cách chênh lệch lớn nên không thể hòa đồng với các bạn trong lớp.”

Quý Triều Chu yên lặng nhìn Trình Lưu ở đối diện, anh không nghĩ rằng cô sẽ không hòa đồng được với mọi người.

* * * * * *

Bữa cơm này ăn đã lâu, lúc kết thúc đã ba rưỡi chiều, khi Trình Lưu và hai người kia thu dọn bàn ăn xong thì cũng đến bốn giờ.

Một bàn món ăn, Trình Lưu là người ăn nhiều nhất, chai rượu đỏ đã được Hạ Bách và Quý Triều Chu uống hết. Hạ Bách có cách giả say nhưng Quý Triều Chu còn uống nhiều hơn anh ta.

“Tôi đã gọi tài xế từ sớm, chắc giờ người ta đang ở ngoài đợi.” Quý Triều Chu uống hết nửa chai rượu vang, cử chỉ của anh chậm hơn bình thường rất nhiều, nhưng lý trí vẫn rõ ràng, còn không quên gọi người đưa Hạ Bách về.

Hạ Bách: “…”

Trình Lưu không thích rượu, sau ly đầu tiên cô không động tới nữa, vì vậy cô đứng dậy và đưa Hạ Bách ra ngoài.

“… Tiền bối.” Hạ Bách đứng ở cửa nhìn Trình Lưu, có lẽ men say không ngừng dâng lên khiến anh ta không kìm nén được tình cảm sâu trong lòng, Hạ Bách quay ra đòi ôm cô.

Trình Lưu vươn tay đẩy vai anh ta, cau mày: “Đứng vững, đừng ngã.”

Hạ Bách đang giơ tay dở: “…”

Hôm nay anh chưa hài lòng được nổi một lần!

Hạ Bách lê từng bước chân, đi về phía băng ghế sau của xe với vẻ không cam tâm.

“Hạ Bách.” Trình Lưu đứng ở cổng đột nhiên gọi anh ta lại.

“Tiền bối?” Hạ Bách quay người lại, mong đợi nhìn cô đi về phía mình, trong lòng không khỏi hồi hộp.

Trình Lưu dừng lại trước mặt anh ta, nghiêm túc dặn dò: “Lần sau đừng nói nhảm nữa, nếu không tôi sẽ trừ tiền thưởng của cậu.”

Cô luôn có cảm giác Hạ Bách sẽ làm hỏng chuyện của mình.

Hạ Bách chớp mắt: “Quý Triều Chu nói gì sao?”

Trình Lưu khó hiểu: “Anh ấy nói cái gì cũng không liên quan đến cậu.”

“Vậy tại sao tiền bối lại nói như vậy?” Hạ Bách hỏi.

Trình Lưu hắng giọng, nhìn quanh để xác nhận Quý Triều Chu không ở đây. Sau đó cô giơ tay ra hiệu cho Hạ Bách ghé tai lại gần rồi thì thầm: “Tôi thích Quý Triều Chu, và tôi đang cố gắng tìm cách tiếp cận anh ấy.”

Hạ Bách mặt tái mét, còn gì khó chịu hơn là chính tai nghe thấy Trình Lưu nói lời này.

“Chị thích cậu ta nhiều như vậy sao?” Hạ Bách lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Trình Lưu, “Trước đây chị còn có hứng thú với Uông Hồng Dương mà.”

Trình Lưu vô thức có chút áy náy, đúng là cô đã yêu Uông Hồng Dương từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc này, cô có thể chắc chắn rằng mình thích Quý Triều Chu.

Chút may mắn cuối cùng trong lòng Hạ Bách vỡ tan, anh ta mở cửa ngồi vào ghế sau xe, đóng cửa thật mạnh, không muốn ở đây thêm nữa.

“Bác tài ơi, phiền bác lái xe từ từ.” Trình Lưu đi tới phía trước và nói với tài xế.

“Được, cô yên tâm.”

Sau khi nhìn xe rời đi, Trình Lưu trở lại phòng khách, Quý Triều Chu đang dựa vào sô pha, nhìn thấy tiếng bước chân, anh đột nhiên hỏi: “Tại sao phải nhảy lớp?”

Đề tài của anh nhảy quá nhiều, Trình Lưu sững sờ: “Gì cơ?”

Quý Triều Chu ngẩng đầu, có lẽ anh đã say rồi, khuôn mặt vốn dĩ ốm yếu tái nhợt đã bị nhuộm một màu đỏ nhạt, giống như hoa đào đột nhiên nở rộ trên núi, quyến rũ kiều diễm.

Anh hỏi từng chữ: “Tại sao lại nhảy lớp?”

Trình Lưu không phải là người thích nhảy lớp mà thích đi từng bước, hồi tiểu học cũng có nhảy lớp, tại sao lên cấp hai mới đột ngột nhảy lớp.

Trình Lưu cười: “Tôi chỉ muốn thử xem sao.”

Quý Triều Chu yên lặng nhìn một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Trình Lưu, cô định nói dối tôi sao?”

Trình Lưu lạnh sống lưng khi nghe anh gọi tên mình.

Cô không khỏi nghĩ đến những lời của Lý Đông, ông ấy nói chỉ cần vợ gọi mình bằng cả họ và tên thì chắc chắn bản thân đã làm sai điều gì, cách tốt nhất là lập tức quỳ xuống nhận lỗi.

Tiểu Trình tổng ngẫm nghĩ mà hết cả hồn, ánh mắt cứ đảo qua chân Quý Triều Chu, quỳ thế này thì không tốt đâu.

Trình Lưu cùng tay cùng chân đi tới sô pha, ngồi cạnh Quý Triều Chu, ưỡn thẳng lưng, hai tay khép nép đặt lên đùi rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Không lừa anh, nếu anh muốn biết, tôi sẽ nói cho nghe.”

Quý Triều Chu quay mặt lại, yên lặng chờ đợi một lời giải thích.

Cô bất lực: “Tôi nhảy lớp vì trường sắp đóng cửa, chuyển trường thì phiền phức quá, nên tôi quyết tâm thi lên đầu vào cấp ba.”

“Trường học… đóng cửa?” Quý Triều Chu không hiểu lắm.

Trình Lưu gật đầu: “Vì ít học sinh, toàn trường có hơn chục người, lại chỉ có hai giáo viên. Tất cả các cấp đều ở trong một phòng học, như vậy thì trường không mở cửa được.”

Quý Triều Chu im lặng một lúc rồi hỏi: “Tất cả các lớp ở chung một phòng học thì dạy kiểu gì?”

“Trước và sau lớp học có hai bảng đen. Chúng tôi ngồi quay lưng vào nhau. Cô giáo dạy xong nội dung lớp 7 và lớp 8 phía trước, rồi quay lại dạy học sinh lớp 9 tại bảng đen phía sau.” Trình Lưu giải thích, “Tôi vừa vặn học hết toàn bộ nội dung lớp 8 và 9 chỉ trong một lần, vì vậy tôi thi thẳng lên lớp 10 luôn.”

“Tôi đã đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh lớp 10 và được tuyển vào trường trong thành phố.” Trình Lưu đắc ý, “Được miễn học phí còn có tiền thưởng.”

Quý Triều Chu nhắc nhở Trình Lưu. “Sao lúc trước cô nói chuyển trường quá phiền phức nên trực tiếp thi vào cấp ba.”

Trình Lưu chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Quý Triều Chu, cô lập tức giơ tay lên, nói với vẻ chột dạ: “Tôi có thể giải thích!”

Vào thời điểm đó, trường học sắp đóng cửa sau khi chờ các em lớp 9 hoàn thành kỳ thi tuyển sinh lớp 10. Các học sinh khác tự tìm đường ra, Trình Lưu đã cầm bảng điểm tới trường cấp hai của huyện, nhưng họ nói:

Một số trường trong huyện tin rằng trường của họ chỉ có lắt nhắt vài học sinh thì thành tích không được tính.

Trình Lưu đề nghị được làm bài kiểm tra để khẳng định lại điểm số nhưng nhà trường không đồng ý.

“Ở trường các em, chúng tôi nghe nói rằng không có giáo viên dạy tiếng Anh, học sinh đều dựa vào việc tự học. Nền tảng của học sinh quá kém sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ trúng tuyển của trường chúng tôi, em nên đến các trường khác để hỏi.”

Những lời như vậy, Trình Lưu đã đến vài trường học và nghe rất nhiều lần.

Thật ra muốn vào rất đơn giản, nhờ người hoặc đóng chút phí lót tay, số tiền không nhỏ, hiện tại ít nhất cũng có thể trang trải học phí của hai trường cấp ba trong huyện.

Gia đình Trình Lưu không quen ai, phí chuyển trường quá đắt đỏ, cuối cùng Trình Lưu trực tiếp thi vào cấp ba, giật ngôi vị quán quân của kỳ thi tuyển sinh lớp 10.

Dù sao thì cô cũng đã học xong nội dung của cấp hai. Về phần tiếng Anh, căn bản quả thực không tốt, nhưng vốn từ đủ để làm bài kiểm tra.

“Sau này, hiệu trưởng của những trường cấp hai trong huyện tức đến mức nôn ra máu.” Trình Lưu nhướng mày đắc thắng, “Kể từ đó, tôi đã trở thành một trong những huyền thoại của huyện.”

“Nguồn lực của trường cấp ba thành phố rất tốt, tôi phải mất một thời gian mới theo kịp.” Trình Lưu khoe khoang trước mặt crush, “Tôi đã hoàn thành tất cả các môn học vào năm lớp 11, sau đó tôi thường xuyên vào phòng máy chơi nên thi đại học mới chọn ngành này.”

Quý Triều Chu nhìn sườn mặt của Trình Lưu, dường như những cảm xúc tiêu cực tới miệng cô đều trở thành những ký ức thú vị. Anh đưa tay lên và chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy, cảm giác lành lạnh mềm lại truyền đến lòng bàn tay anh.

Trình Lưu vô thức quay sang nhìn, không khỏi choáng váng trước đôi mắt sâu thẳm và phức tạp của Quý Triều Chu.

Cảm nhận được anh đang đến gần, cô chợt cứng người không dám nhúc nhích.

Quý Triều Chu chậm rãi đến gần Trình Lưu, chóp mũi áp vào chóp mũi của cô, cọ nhẹ.

Trình Lưu thậm chí có thể ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào tỏa ra từ người anh, tim cô đập dữ dội.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, thậm chí hơi thở của họ còn nhuốm một mùi rượu thơm thoang thoảng, mập mờ tột độ.

Quý Triều Chu rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc, môi anh đã chạm vào môi cô, sau đó đột nhiên nghiêng mặt dựa vào vai Trình Lưu, cả người như say đến bất tỉnh.

Vai Trình Lưu chùng xuống, cô cảm nhận được hơi thở nhẹ trên cổ, mở to mắt chết lặng nhìn vào vào khoảng không.

Tại sao cảnh này lại quen thuộc đến vậy?
HẾT CHƯƠNG 60

Lynn: Trình Lưu nói cảm thấy cảnh này quen thuộc vì nó gợi cho cô một ký ức nào đó đã bị lãng quên (chính là lần đầu tiên gặp Triều Chu trên du thuyền). Chẳng hay khi nào thì cô mới biết là mình đã nhận nhầm người ngay từ đầu nhỉ???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi