Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, và chuyến đi đến suối nước nóng Tuyết Sơn này dự kiến vào ngày 10 tháng Giêng.
Sáng sớm xuất phát, Mạc Nhiễm lái xe bảo mẫu Alpha của mình đến đón các thành viên ban nhạc.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Xe bảo mẫu rất rộng rãi, có đầy đủ công năng và tiện nghi, thậm chí còn có không gian để nằm ngủ.
Vì thế so sánh với một số xe cao cấp thì nhiều người giàu thực sự thích đi du lịch trên chiếc xe bảo mẫu tiện nghi và thoải mái như này.
Đoạn Phi Dương xách balo lên xe, nói: “Được rồi chị Mạc Nhiễm, vậy mà cậu dám lái chiếc xe bảo bối của bố cậu đi à, ông ấy cũng đồng ý luôn sao.
Mạc Nhiễm đang ngồi ở vị trí ghế lái đã thắt dây an toàn, cười nói: “Còn không phải là hưởng ké hào quang của thái tử gia Phó gia sao, ba tớ ban đầu không đồng ý, tớ vừa nói với ông ấy Phó Tư Bạch cũng đi thế là ông ấy hận không kịp lấy chìa khóa xe bảo mẫu đưa cho tớ.”
Đoạn Phi Dương nhìn xung quanh: “Nói vậy, Phó ca đâu?”
“Đợi chút nữa đi đón cậu ta.” Mạc Nhiễm nhìn Ôn Từ, nói đầy sâu xa, “Tớ nói rồi, chỉ cần gọi được cái vị này thì không sợ cậu ta không đến. Chỉ cần cậu ta đến rồi thì không sợ không láo được chiếc xe bảo mẫu của ba tớ này.”
Ôn Từ nói: “Hóa ra xuất phát từ mục đích này mà chị mới gọi theo em à.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mạc Nhiễm: “Ay ay ay, cũng không phải nha, haizzz! Thật tâm gọi em đi chơi đấy.”
Đoạn Phi Dương vừa nói chuyện vừa đi đến chỗ ghế dựa để chỉnh đồ dựa, đang định ngồi xuống thì Ôn Từ vội vàng kéo anh: “Xin lỗi, Đoạn ca, đây là chỗ em giữ cho Phó Tư Bạch, nằm đây thoải mái hơn, cảm ơn anh.”
“Được được được.” Đoạn Phi Dương hào phóng né ra, ngồi lên hàng ghế trước, “Cho bạn trai yêu dấu của em ngồi đấy, anh là cẩu độc thân mà, chỉ xứng ngồi vào hàng ghế lạnh giá nhất.”
Ôn Từ mỉm cười xin lỗi anh.
Lâm Vũ ngồi phía sau ôm Kiều Tịch Tịch, mỉa mai: “Cẩu độc thân chỉ có cậu thôi.”
“Aaaaa, các người hùa nhau thật quá đáng mà!”
Kiều Tịch Tịch nhìn thấy Ôn Từ thì rất phấn khích: “Hi, bảo bối, cậu cũng đến rồi!”
“ừm.”
“Buổi tối chúng ta ngủ chung một phòng.”
“Được thôi!”
Lâm Vũ vội vàng cắt lời: “Chị dâu, em đừng làm hại anh, bạn gái anh mà ngủ cùng em, lẽ nào anh phải ngủ cùng với cái tên cẩu độc thân Đoạn Phi Dương kia à.”
“Đâu phải em nói đâu.” Ôn Từ cười nói, “Anh đi hỏi bạn gái mình đó, cô ấy muốn ngủ cùng em mà.”
Kiều Tịch Tịch đẩy Lâm Vũ ra: “Em ngủ cùng Lạc Lạc! Hừ.”
“Em… em muốn ngủ với cô ấy, Phó gia cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Lâm Vũ chuyển sang Phó Tư Bạch, Kiều Tịch Tịch kéo dài giọng nói ra: “Nói cũng phải nha.”
Ôn Từ cạn lời rồi.
Rất nhanh, xe bảo mẫu lái xe đến trước căn hộ Ngự Hồ.
Phó Tư Bạch vác balo lên xe.
Anh mặc áo khoác gió màu đen, có những đường nét rõ ràng sắc sảo, có chút lạnh sống lưng và cảm giác bị áp bức, anh lên xe, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Ôn Từ.
Trong tay anh cầm hai miếng trượt tuyết, một cái màu đen thuần, cái còn lại màu xanh ngọc đều đã cũ rồi, nhưng nhìn ra được là loại chất lượng tốt.
“Phó gia, cậu cũng không chê nặng, bạn bè nhiều năm như vậy mà chỉ đem hai cái.”
Kiều Tịch Tịch bĩu môi, quở trách: “Người ta là đem cho bạn gái đó, ai giống anh, chỉ đem cho mình thôi còn bảo em phải đi mượn.”
“Anh chỉ có một cái thôi mà.” Lâm Vũ nhẫn nại dỗ dành, “Anh đưa cái của anh cho em dùng, anh đi mượn được chưa.”
“Vậy còn được.”
Đoạn Phi Dương cười nói: “Phó gia, người ta đặc biệt giữ chỗ tình yêu cho cậu đấy, mau ngồi đi.”
Phó Tư Bạch cầm ván trượt trong tay, suýt nữa đập trúng đầu Đoạn Phi Dương, may mà anh ấy sớm có phòng bị né rất nhanh: “Mẹ ơi!”
“Xin lỗi.”
Miệng Phó Tư Bạch thì nói xin lỗi, nhưng ánh mắt lại ẩn lên ý cười ngông cuồng, “Người già cả cần ngồi vào chỗ tình yêu nên có chút hoa mắt.”
Mọi người đều bật cười.
Đoạn Phí Dương là người rất thích đùa, mỗi lần có Phó Tư Bạch đều nói mấy lời chọc ghẹo, đùa rất kinh.
Sau khi anh ngồi xuống Ôn Từ vội và lấy một viên kẹo quýt từ trong cặp qua, đưa đến trước mặt: “Ngậm một viên đi, để tránh bị say xe.”
Phó Tư Bạch không từ chối, ngón tay xé vỏ kẹo quýt ra bỏ kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt sảng khoái thoáng chốc lan tràn trên đầu lưỡi, răng nghiến lợi, uể oải nhìn cô: “Mang đồ bơi chưa?”
“Mang rồi.”
“Không nói sớm anh đã mua cho em một bộ rồi.”
“……”
Ôn Từ không nói, sau đó chêm thêm một câu: “Lãng phí tiền, ai mà không đồ bơi chứ.”
“Biết bơi không?”
“Đương nhiên biết rồi.”
Anh gấp vỏ kẹo lại bằng những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nói: “Nhìn em giống người không biết bơi lắm.”
Cô gái nhỏ bất mãn bĩu môi: “Trông mặt mà bắt hình dong.”
Trình độ bơi của cô rất tốt đó!
Kiều Tịch Tịch ngồi phía sau nghe câu chuyện của bọn họ, kéo tay Lâm Vũ, nhõng nhẽo nói: “Anh xem Phó Tư Bạch nhà người ta kìa, còn mua đồ bơi cho bạn gái đó, em chỉ muốn anh đi mua với em thôi mà anh còn không chịu.”
Lâm Vũ cười xấu xa nói: “Anh muốn mua cho em kiểu gợi cảm, em lại không chịu mặc còn trách anh hả.”
“Anh đáng ghét quá đi.” Lâm Vũ và Kiều Tịch Tịch ồn ào phía sau.
Sắc mặt Ôn Từ hơi biến sắc, cô nhìn trộm sang Phó Tư Bạch đang mặt không cảm xúc, trong lòng có hơi lo lắng.
Anh mua cho cô… đừng là đồ bơi kì lạ gì được không.
Nếu mà kiểu đó thì cô cũng sẽ không mặc.
Phó Tư Bạch quan sát thấy sự lo lắng và hồi hộp của cô, anh ghé lại gần tai cô nói nhỏ: “Sợ cái gì, anh cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy.”
“Em… em không sợ!”
“Anh cũng sẽ không để em mặc như vậy cho bọn họ nhìn.”
“……”
Thôi xong rồi, quả nhiên là vậy.
Sau khi xe của bảo mẫu xuống khỏi đường cao tốc, nó lái lên con đường núi hiểm trở.
Ôn Từ cẩn thận dán miếng dán chống say xe cho Phó Tư Bạch, trong túi cũng chuẩn bị kẹo quýt: “Nếu không thoải mái thì dừng xe, dù sao hôm nay cũng là chúng ta tự lái sẽ không lỡ dở thời gian đâu.”
Phó Tư Bạch “ừm” một tiếng.
Đằng sau cặp đôi Lâm Vũ và Kiều Tịch Tịch vẫn không chịu dừng lại: “Em xem người ta kìa, bạn gái người ta thương người ta chưa kìa.”
Kiều Tịch Tịch cười nói: “Hừ, anh cũng đâu phải Phó Tư Bạch. Nếu anh là Phó Tư Bạch thì em sẽ ngay lập tức xem anh như bảo bối yêu thương trong lòng bàn tay rồi!”
“Oa, em đứng núi này trông núi nọ!”
“Em nói rồi đây là tâm nguyện của mọi nữ sinh đại học Nam Tương mà!” Kiều Tịch Tịch hâm mộ nhìn Ôn Từ, “Sao mà bạn cùng phòng em có thể gặp được thế.”
Hai người ngồi sau cả chuyến xe cứ hâm mộ bọn họ, nhưng chỉ có Phó Tư Bạch… vẫn hâm mộ Lâm Vũ.
Không phải mối quan hệ thân mật hai bên vui vẻ, quan tâm nhiều hơn thì cũng chỉ là sự giả dối.
Phó Tư Bạch nhìn người con gái bên cạnh mình đã ngủ say giấc, vài lọn tóc xõa trên cái cổ trắng ngần của cô. Bờ mi cong và khuôn mặt hơi ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp.
Nếu không rơi vào cảnh cùng đường bí lối có lẽ cô sẽ không biết đến sự tồn tại của anh.
Ngay cả chút ấm áp này cũng là anh tận lực tâm cơ mới có được, nhưng rất có thể… bên dưới sự dịu dàng này là con dao sắc lẹm.
Nhưng…. Lại có thể làm gì đây.
Biết rõ con đường phía trước là vực sâu không thấy đáy, chỉ cần cô vẫn chưa đâm con dao đó vào trong tim anh thì Phó Tư Bạch vẫn không có cách nào bỏ mặc cô không lo.
Ôn Từ dựa vào ghế ngủ, Phó Tư Bạch liền điều chỉnh ghế ngồi rồi đưa vai mình qua để cô ngủ thoải mái hơn chút.
Có chỗ dựa khiến Ôn Tử dựa vào lòng anh trong vô thức.
Mùi hương của anh cũng khiến cô thấy quen thuộc, cho dù trong cơn mơ ngắn ngủi cũng rất an tâm.
Tay của cô vẫn nắm chặt lấy ngón tay anh trong vô thức, là ngón áp út có chữ W.
Đoạn Phi Dương ở ghế trước chòm qua, khóe miệng cong lên: “Vậy nên Tư Bạch, cô ấy thật sự W mà cậu nhớ mãi không quên sao?”
Phó Tư Bạch hơi sững người, nhìn qua người con gái bên cạnh vẫn ngủ rất ngon mới yên tâm, anh nói rất có lực.
“Cút.”
……
Chạng vạng tối, xe bảo mẫu lái vào bãi đậu xe lộ thiên của khách sạn suối nước nóng dưới Sơn Tuyết.
Mọi người đều nhấc hành lý xuống xe, không khí ở Tuyết Sơn rất trong lành, con có sự lạnh mang đến cho con người một cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Hoàng hôn chiếu vào những ngọn núi tuyết phủ phía xa, những ngọn núi đầy tuyết phủ phản chiếu ánh vàng vô cùng đẹp mắt.
Mọi người đều ngỡ ngàng, vội vàng chụp ảnh.
Ôn Từ cũng chụp ảnh phong cảnh gửi cho mẹ: “Đẹp quá!”
Thư Mạn Thanh lại nói: “Ai cần coi phong cảnh chứ, mẹ muốn coi con rể mẹ, hai đứa mau chụp một tấm cho mẹ coi coi.”
Ôn Từ nhìn Phó Tư Bạch đang cầm ván trượt xuống xe, ánh mắt hơi lười biếng, tóc cũng có hơi loạn,dáng vẻ rõ ràng là không thoải mái vì chưa tỉnh ngủ.
“Không được, anh ấy sẽ không chụp ảnh.”
Thư Mạn Thanh: “Aiya, bạn gái thì làm nũng một tí có gì mà không được.”
Ôn Từ: “Không đâu nha! Anh ấy miễn dịch mấy trò này!”
Thư Mạn Thanh: “Mau đi, mẹ đợi đó.”
Ôn Từ bất lực cầm điện thoại đi đến trước mặt Phó Tư Bạch: “Tư Bạch, là… mẹ em muốn chúng ta chụp hình chung.”
Phó tư Bạch dựa cạnh xe, lạnh lùng từ chối: “Anh không thích chụp hình.”
Quả nhiên cô biết sẽ không được.
Ôn Từ cúi đầu định gửi tin nhắn từ chối Thư Mạn Thanh thì Phó Tư Bạch lại nói: “Nhưng em có thể thử làm nũng với anh xem.”
“……”
Chữ “nũng” đó Ôn Từ nghĩ một hồi, khuôn mặt đỏ lên.
Ngón tay Phó Tư Bạch đang cầm cái vỏ kẹo quýt, sột soạt, nhìn cô đầy ẩn ý: “Bộ anh muốn giết em hay gì à?”
Ôn Từ thật sự không biết làm nũng như thế nào, Phó Tư Bạch chỉ vào chỗ dưới núi đằng kia: “Nhìn người ta kìa.”
Ôn Từ nhìn Kiều Tịch Tịch nhảy lên người Lâm Vũ, ôm anh điên cuồng, vặn vẹo.
“Á? Phó Tư Bạch, anh thích con gái như vậy với anh hả?’
Phó Tư Bạch nhướng mày nhìn cô: “Anh thích hay không thì em cứ thử đi.”
Ôn Từ nắm tay anh, còn chưa kịp bắt đầu biểu diễn thì mặt đã nóng ran lên, cô thẳng thừng ngồi xổm trên đất ngại ngùng che mặt đang đỏ bừng của mình.
Quá khó rồi, làm nũng quá khó rồi!
Làm không được mà.
Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ ngượng ngùng như thế của cô, cũng rất đáng yêu nên anh không làm khó cô nữa. Anh lấy điện thoại của cô và bật camera trước, thỏa hiệp nói: “Thật sự là anh giết em à, thôi đến đây đi.”
Ôn Từ nhìn thấy anh không ép cô nữa nên vội vàng chải lại tóc để chụp hình với anh.
Khoảnh khắc Phó Tư Bạch nhấn nút chụp anh đã quay sang hôn lên mặt cô.
Cả người Ôn Từ cứng đờ, né đi trong vô thức.
Nhưng máy ảnh đã bắt được khoảnh khắc anh hôn lên má cô một cách rất nhanh.
“Aaaaa, như này không được.” Ôn Từ đỏ mặt, “Em phải gửi cho mẹ xem! Tấm này không được.”
“Tấm này thôi, không chụp nữa.” Phó Tư Bạch cầm ván trượt đi về phía khách sạn, “Tùy em có gửi hay không.”
Ôn Từ nhìn bóng dáng cao ráo đang xa dần của anh, cô cau mày bất lực, chỉ có thể gửi tấm này cho Thư Mạn Thanh.
Thư Mạn Thanh: “hahahahaha.”
Ôn Từ: …..
Thư Mạn Thanh: “Này mà không kết hôn nữa thì không nói nỗi luôn, con rể của mẹ, chuẩn rồi!”
Ôn Từ: “Mẹ… mẹ đừng nghĩ nhiều!”