LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Buổi tối, Ôn Từ nghe tiểu nữ vương Kiều Tịch Tịch nói mới biết An Nhiễm và Phó Tư Bạch đã chia tay.
"Không, nói đúng ra là Phó Tư Bạch đá cô ta."
"Còn bảo An Nhiễm dọn dẹp sạch sẽ mấy lời đồn đại không hay về cậu ở trên mạng, nếu không anh ta sẽ cho cô ta đẹp mặt.

Cậu nói xem Phó Tư Bạch cái người này, lúc tốt thì đúng là tốt thật, nhưng trở mặt một cái là không thèm nể tình chút nào luôn!"
Ôn Từ cũng không thèm để tâm tới mấy thứ này, nhưng cô nhìn chiếc ô màu đen kia, bỗng nhiên trong lòng lại thấy hơi oán hận.

Chiếc ô này bắt buộc phải được trả lại cho chủ nhân của nó, nhưng cô thực sự...!thực sự không muốn có chút dính líu gì đến người nhà họ Phó.

Cô căm hận dòng họ này, bởi vì tất cả nỗi khổ cực mà cô đang phải trải qua đều là do nhà họ Phó ban tặng.
Ôn Từ hạ quyết tâm, cô chỉ trả ô, tuyệt đối không nhiều lời với anh.

Ba giờ chiều, cô nghe đám con gái trong lớp nói Phó Tư Bạch đang chơi bóng, thế là cô lập tức cầm ô chạy đến sân bóng rổ.
Vừa bước vào sân đã có thể cảm nhận được hơi thở tràn đầy hoocmon nam tính của đám sinh viên khoa thể dục, thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến những tiếng hô hào trầm thấp thô bạo cùng với tiếng bóng rổ đập xuống đất.
Ôn Từ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phó Tư Bạch trong đám người.
Mái tóc màu xám khói của anh cực kỳ chói mắt.
Không phải ai cũng làm chủ được màu tóc thời thượng như vậy.

Ngũ quan sắc bén cùng làn da trắng lạnh của Phó Tư Bạch, còn có khí chất phóng khoáng ngang ngạnh trên người anh lại càng tăng thêm sự thu hút của đống lông tóc màu trắng trên đầu, đẹp trai đến mức lóa cả mắt.

Ôn Từ tranh thủ thời gian nghỉ giữa trận, cô đi tới và nói: "Chào anh, tối hôm đó anh để quên ô ở cửa hàng tiện lợi."
Phó Tư Bạch quay đầu nhìn cô một cái, hời hợt đáp: "Thì ra là bị em lấy đi."
"Sau đấy anh đã quay lại để tìm ô sao? Tôi có để lại giấy ghi chú, trên đó viết thông tin liên lạc của tôi, nhưng đến lúc tôi quay lại cửa hàng thì tờ giấy đã biến mất rồi."

Phó Tư Bạch không trả lời cô, dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu: "Để ở đó."
Tiếng còi vang lên, anh lại quay trở lại sân đấu.

Đám con gái xung quanh nhìn Ôn Từ chằm chằm cứ như đang xem kịch hay, cho rằng cô cũng cố ý mượn chuyện trả ô để đến bắt chuyện với Phó Tư Bạch.
Nhưng Phó Tư Bạch tỏ thái độ lạnh nhạt như thế, để xem cô bước xuống kiểu gì.

Ôn Từ cũng không để ý đến ánh mắt của mấy người xung quanh, đặt ô lên ghế rồi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ cô vừa quay người lại thì Phó Tư Bạch đã cởϊ áσ khoác thể thao trên người ra, ném lên người cô rồi nói: "Đúng rồi, cầm hộ tôi với."
Ôn Từ cầm áo khoác của anh, ngẩn người mất mấy giây mới phản ứng lại, đang định từ chối thì...
Trên mặt cậu thiếu niên để lộ một nụ cười hết sức thản nhiên, kéo dài giọng nói, bên trong còn mang theo vài phần lười biếng: "Tiện thể...!đi mua cho tôi chai nước."
"..."
Ôn Từ nhìn đám con gái xung quanh, trên tay mỗi người đều cầm một chai nước có thể sẵn sàng đưa cho anh bất cứ lúc nào, lúc này đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi